Lối vào khu VIP.

Hai nhân viên trường đua ngựa lười biếng dựa vào cửa hút thuốc.

Nhìn thấy Thạch Chí Kiên mặc bộ đồ trắng, miệng ngậm một điếu xì gà lớn đi tới, đang định lên tiếng ngăn cản, nhưng Thạch Chí Kiên đã đánh đòn phủ đầu, kẹp điếu xì gà chỉ vào mũi bọn hắn: “Một kẻ thua cuộc! Hai kẻ thua cuộc! Các ngươi đều là kẻ thua cuộc!”

“Nhìn các ngươi xem ra thể thống gì nữa.

Đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, lại còn lén hút thuốc.”

Hai nhân viên gác cửa giật mình, nhìn bộ dáng ăn mặc sang trọng khác thường của Thạch Chí Kiên, bọn hắn nhất thời bối rối.

Thạch Chí Kiên nhìn thấy hai người như vậy, bước thẳng lên đá vào mông hai người một cái: “Ngây ra đó làm gì? Còn không mau dập thuốc lá đi? Ráng mà canh cửa tốt cho ta, tuyệt đối không được để người không liên quan vào đây.”

“Rõ.”

“Vâng.”

Hai nhân viên gác cửa nhanh chóng ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân dập nát rồi đứng dậy, ưỡn ngực, hóp bụng.

Thạch Chí Kiên lại khịt mũi, sau đó chỉnh lại cà vạt, ngậm điếu xì gà vênh váo bước vào.

Sỏa Cường nhìn thấy mà choáng váng.

Như vậy cũng được sao?

Hắn vội vàng đi theo đằng sau Thạch Chí Kiên: “A Kiên, không, Thạch công tử, vừa rồi ngươi uy phong quá.

Ngươi trở nên lợi hại như vậy từ lúc nào thế?”

Thạch Chí Kiên nhếch miệng lên: “Lợi hại còn ở phía sau.”



Thạch Chí Kiên dẫn Sỏa Cường vào khu vực VIP, xung quanh là những người giàu có mặc vest thắt cà vạt mang giày da, còn nhân viên phục vụ mặc áo ghi lê, cổ đep nơ mang rượu đi tới đi lui.

Thạch Chí Kiên bước vào với dáng vẻ kiêu ngạo và hống hách, tay cầm điếu xì gà, lớn tiếng nói: “Các ngươi có muốn phát tài không? Bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội.”

Đám người giàu có bị giọng nói của Thạch Chí Kiên thu hút.

Nhìn lại, đây là một người trẻ tuổi trông rất lạ, thái độ phách lối, không biết là thiếu gia công tử nhà nào.

Thấy không có ai chú ý đến mình, nụ cười của Thạch Chí Kiên càng thêm càn rỡ.

Hắn lấy ly sâm panh từ khay của người phục vụ uống một ngụm rồi đập vỡ ly xuống đất, sau đó dùng ngón trỏ trái chỉ vào mọi người, tay phải lấy một xấp tiền ném mạnh lên khay: “Mọi người làm chứng, đây là một nghìn, xem như bồi thường cho cái ly này.”

Mọi người xôn xao.

Ở thời đại này, lương của công nhân trong nhà máy chỉ có ba trăm đô la Hồng Kông.

Một người phục vụ như thế này chỉ có thể kiếm được ba trăm hai mươi đô la Hồng Kông sau một tháng làm việc chăm chỉ.

Bây giờ Thạch Chí Kiên chẳng qua chỉ làm vỡ một cái ly đã bỏ ra một nghìn.

Sỏa Cường sau lưng đau lòng không thôi.

Một nghìn cứ như vậy mà không còn?

Chẳng phải để dành tiền để cá độ đua ngựa sao?

Đám người giàu có một lần nữa xác nhận danh tính của Thạch Chí Kiên.

Nếu không có khối tài sản khổng lồ thì hắn không thể làm ra hành vi lãng phí như vậy.

“Đây là công tử nhà nào?”

“Không biết.”

“Nhìn rất xa hoa.”

Thạch Chí Kiên thấy vậy lại cởi cúc áo vest trắng, ngạo mạn chống hai tay lên hông, hút điếu xì gà, nhả ra một làn khói, cất cao giọng nói: “Một cơ hội cuối cùng.

Ta giúp các ngươi đặt cược.

Thắng thì chia đều, thua thì ta trả, ai dám chơi?”

Lần này có người ngo nghoe muốn động.

Suy cho cùng, phong cách hoàn khố mà Thạch Chí Kiên thể hiện vừa rồi chân thực đến mức người ta phải tin rằng hắn là một thiếu gia giàu có.

“Thua thì không mất gì, thắng thì được một nửa.

Được, ta làm.” Đang lúc mọi người suy nghĩ, một giọng nói lớn vang lên.

Thạch Chí Kiên theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi với chiếc mũi khoằm hống hách bước tới, phía sau là một chàng trai trẻ mặc sơ mi hoa.

“Thạch công tử đúng không? Ta rất khâm phục tính cách của ngươi, kiêu ngạo bá đạo! Lôi tiên sinh ta đang định nhờ ngươi giúp đặt cược, ngươi có dám nhận không?” Vừa nói hắn vừa nheo mắt nhìn Thạch Chí Kiên.

“Ồ, đây không phải thanh tra Lôi sao?”

“Đúng vậy, thì ra là thanh tra Lôi Lạc.”

“Thanh tra Lôi tự mình ra tay, sẽ có trò hay để xem.”

Mọi người bàn tán ầm ĩ.

Thanh tra Lôi Lạc năm trăm triệu?

Lôi Lạc, một nhân vật huyền thoại ở Hồng Kông, là người đứng đầu trong bốn thám tử trưởng.

Ở Hồng Kông những năm 1960 và 1970, hắn hô mưa gọi gió, toàn bộ lực lượng cảnh sát Hồng Kông đều nằm trong tay của hắn.

Người này ăn sạch hai đạo hắc bạch, tham lam nghe tiếng.

Người ta nói rằng hắn đã biển thủ năm trăm triệu, cho nên hắn có biệt danh thanh tra năm trăm triệu.

Sau này, trong giới điện ảnh truyền hình Hồng Kông, rất nhiều bộ phim được làm dựa trên kinh nghiệm của vị thám tử huyền thoại này.

Thạch Chí Kiên đã từng xem qua nên đối với người trước mặt cũng không xa lạ gì.

Thạch Chí Kiên nhìn Lôi Lạc, cười nói: “Thanh tra Lôi đúng không? Ngươi ra bao nhiêu, ta thu bấy nhiêu.”

Lôi Lạc nhìn Thạch Chí Kiên không hề sợ hãi trước mặt mình, âm thầm gật đầu.

Tên hậu sinh này biết hắn là ai lại còn dám cuồng vọng như vậy, có chút thú vị.

Tách! Lôi Lạc búng ngón tay, lập tức có một người nước ngoài chạy đến, mỉm cười nói với Lôi Lạc: “Thanh tra Lôi, có cần ta giúp gì hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play