Thạch Chí Kiên ngồi trên xe, tâm trạng phức tạp.

Nói thật, đám người Hồng Nghĩa Hải coi hắn là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn, Phật Tổ Như Lai độ người vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng hắn biết ngay từ đầu mình đã có tính toán.

Hắn không phải đại thiện nhân, vĩnh viễn không bao giờ phải.

Năm trăm nghìn là toàn bộ vốn liếng của hắn.

Hắn lấy ra giúp đỡ Hồng Nghĩa Hải giữ lại bến tàu Loan Tử là có nguyên nhân.

Thạch Chí Kiên tin rằng năm trăm nghìn này sẽ có người thay hắn trả.

Thậm chí hắn còn có khả năng kiếm một món hời.

Người đó là ai?

Đương nhiên là tam thiếu gia nhà họ Từ, Từ Thế Huân.

Mặc dù Thạch Chí Kiên tiếp xúc với Từ Thế Huân không nhiều, nhưng thông qua những hiểu biết ở kiếp trước, hắn đã nhìn ra được tính cách, tính nết và dã tâm của người này.

Nói một cách chính xác, mặc kệ là Từ Thế Huân hay là Lôi Lạc, trong mắt Thạch Chí Kiên, tất cả đều trần trụi.

Bây giờ, không quan trọng bọn hắn là loại người nào.

Quan trọng là sau này bọn hắn sẽ là loại người gì.

Cho nên, Thạch Chí Kiên biết, tam thiếu gia Từ Thế Huân ngoài mặt thì phóng đãng không bị trói buộc, nhưng thật ra dã tâm lại bừng bừng.

Nói cái gì là chỉ thích phong nguyệt, không chen vào kinh doanh của gia tộc.

Việc kinh doanh vận tải biển giao cho đại ca của hắn là Từ Thế Kiến quản lý.

Việc kinh doanh ngân hàng giao cho nhị ca của hắn là Từ Thế Văn quản lý.

Còn hắn, hắn chỉ tập trung làm một kẻ ăn chơi, sống phóng túng mà thôi.

Nhưng Thạch Chí Kiên biết rõ, kiếp trước Từ Thế Huân đã dựa vào thủ đoạn giảo quyệt, tác phong tàn nhẫn của mình, cuối cùng nghiền đại ca và nhị ca của mình thành cặn bã.

Mặc dù dưới sự giảng hòa của Từ lão phật gia, ba anh em bắt tay giảng hòa, cùng nhau quản lý việc kinh doanh của gia tộc, nhưng Từ Thế Huân chỉ trong mười năm ngắn ngủi đã leo lên chức chủ tịch gia tộc Từ thị, trở thành người cầm lái chân chính, đồng thời trở thành lão phật gia thứ hai của nhà họ Từ.

Loại người như vậy sẽ không có dã tâm sao?

Đánh chết Thạch Chí Kiên cũng không tin.

Cho nên, Thạch Chí Kiên chuẩn bị tặng cho Từ tam thiếu một phần quà.

Năm trăm nghìn giúp Hồng Nghĩa Hải giữ vững bến tàu, sau đó chuyển cho Từ tam thiếu.

Nếu Từ tam thiếu thật sự có dã tâm sẽ hiểu ra.

Hắn biết công ty vận tải biển của anh trai thân mến của hắn không có gì phá nổi, còn bến tàu Loan Tử rất có thể sẽ trở thành điểm dừng chân của hắn.

Dùng kim châm đào một cái hố, hố sẽ càng lúc càng to.

Thạch Chí Kiên thu lại suy nghĩ, nhìn Đại Thanh Hùng đang kéo xe cho mình đằng trước.

Dù sao Đại Thanh Hùng cũng không phải người kéo xe kéo chuyên nghiệp.

Lúc này một chiếc giày đã bay mất, được anh em Hồng Nghĩa Hải ở đằng sau nhặt được, lớn tiếng hô: “Hùng ca, giày của ngươi.”

Đại Thanh Hùng để trần một chân, không để ý chút nào, miệng lớn tiếng đáp lại: “Cầm giùm ta đi.

Đây là giày da cao cấp mà ta đặt làm ở đường Di Đôn lúc trước, đừng làm mất của ta.

Làm mất, ta lột da của ngươi.”

“Hùng ca, ngươi bớt nót mấy câu đi.

Ngươi sắp thở không nổi rồi kìa.”

“Ai nói ta thở không nổi? Ta… hộc hộc… khốn kiếp.”

Đúng lúc này, chung quanh đột nhiên vang lên tiếng huýt sáo to rõ.

Trong màn đêm đen nhánh, từng tiếng huýt sáo không ngừng vang lên.

Ánh mắt của Trần Kim Long và Trần Kim Hổ đang chạy theo Đại Thanh Hùng sáng lên: “Hùng ca, người của Hồng Nghĩa Hải chúng ta đến.”

“Hùng ca, các anh em đến rồi.”

“Lão tử biết rồi.” Đại Thanh Hùng nhìn thấy cách đó không xa có xe kéo ngừng lại, một người ngoắc tay với hắn.

Đại Thanh Hùng kéo Thạch Chí Kiên chạy đến bên cạnh chiếc xe kéo, sau đó ngồi bệt xuống đất, nói với người kia: “Mau đưa Thạch tiên sinh đến Trung Hoàn.

Mẹ ngươi, nhất định phải nhanh.”

Cơ thể người kéo xe rất cường tráng.

Hắn ôm quyền nói với Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, mời lên xe.

Ta, Hồng Nghĩa Hải Khổ Lực Cường.”

Thạch Chí Kiên vừa ngồi lên xe, Khổ Lực Cường đã phi nước đại, miệng kêu to: “Những người khác mở đường, người không phận sự tránh ra.”

Xe kéo như cuồng phong lao về phía trước.

Đại Thanh Hùng ngồi bệt xuống đất, nhìn thấy xe kéo chớp mắt đã biến mất không thấy đâu, không khỏi thở ra một hơi: “Fuck you.

Vẫn dân chuyên nghiệp tốt hơn.”



Đường Lạc Khắc Loan Tử.

Khổ Lực Cường kéo Thạch Chí Kiên phi nước đại, giống như gió táp.

Thạch Chí Kiên thậm chí có thể cảm nhận được gió mạnh thổi vào mặt của mình, còn có lực đẩy mạnh mẽ từ chiếc xe kéo vào lưng.

Hai bên trước sau xe kéo đều có người của Hồng Nghĩa Hải áp trận, phụ trách dọn đường.

Chạy khoảng một trăm mét lại xuất hiện một chiếc xe kéo khác.

Thạch Chí Kiên xuống xe, đổi xe.

“Thạch tiên sinh ngồi vững.

Ta, Hồng Nghĩa Hải, Dép Lào.”

Thạch Chí Kiên nhìn lại, quả nhiên tên gia hỏa kéo xe này mang dép lào, nhưng tốc độ kéo xe lại siêu nhanh, thật không biết hắn chạy như thế nào.

Cạch cạch cạch.

Dép Lào vùi đầu lao đi.

Cuộc thi đấu trăm mét tiếp sức tiến vào cao trào.

“Thạch tiên sinh, mời lên xe.”

“Ta, Hồng Nghĩa Hải, Phiên Thự Xương.”

“Ta, Hồng Nghĩa Hải, Ách Tử Thắng.”

“Ta, Hồng Nghĩa Hải, Đại Đầu Thành.”

Từng gương mặt xa lạ, đen nhánh, giản dị nhưng tràn ngập dã tính.

Bọn hắn là người nghèo.

Bọn hắn là những người sinh sống ở tầng thấp nhất ở Hồng Kông.

Bọn hắn muốn giữ vững bến tàu.

Bọn hắn muốn ăn cơm.

Cho nên, bọn hắn phải phi nước đại, nhất định phải đưa Thạch tiên sinh đến Trung Hoàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play