Ngay từ ban đầu Ngụy Tra Lý đã không hài lòng với hoàn cảnh của bến tàu Loan Tử.

Ồn ào thì đã đành, lại còn có mùi hôi cơ thể, mùi hôi chân.

Hắn chỉ hận không thể nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Khi hắn thấy Thạch Chí Kiên đứng ra, một tay hắn vẫn dùng khăn che mũi, một ngón tay chỉ vào Thạch Chí Kiên: “Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại giúp bọn hắn nói chuyện? Ngươi bỏ ra được năm trăm nghìn không?”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, từ trong ngực lấy ra một tấm chi phiếu một trăm nghìn, là tấm chi phiếu mà Asakura Nobuo đã đưa cho hắn: “Đây là chi phiếu một trăm nghìn, ngươi cứ xem trước đi.”

Ngụy Tra Lý cau mày tiếp nhận, nhìn lướt qua: “Còn thiếu bốn trăm nghìn.”

“Đừng nóng vội, để ta đưa cho ngươi thêm một chi phiếu.” Thạch Chí Kiên móc quyển chi phiếu trong ngực ra, viết rồi ký tên bốn trăm nghìn đưa cho Ngụy Tra Lý: “Đếm cho rõ ràng nhé, năm trăm nghìn, không thiếu một xu.”

“Ối.” Chung quanh truyền đến tiếng kêu kinh ngạc.

Chẳng ai ngờ Thạch Chí Kiên không phải chỉ nói miệng cho hay mà là bỏ tiền thật.

Đồng thời bỏ ra một lần là năm trăm nghìn.

Lúc này, mắt đám người Đại Thanh Hùng, Trần Kim Long nhìn Thạch Chí Kiên đã không còn giống như trước.

Hiện tại, người có thể cứu bọn hắn chính là Phật Tổ, là Bồ Tát sống.

Bởi vì giữ vững bến tàu chẳng khác nào giữ vững bát cơm, cứu được hơn một nghìn tính mạng Hồng Nghĩa Hải bọn hắn.

“Rốt cuộc là thật hay giả.” Hồ Tu Dũng sốt ruột, đánh chết hắn cũng không tin Thạch Chí Kiên chịu bỏ ra năm trăm nghìn để giúp đám khốn kiếp Hồng Nghĩa Hải.

Hắn vội tiến lên, chen đến bên cạnh Ngụy Tra Lý, khoa chân múa tay: “Thư ký Ngụy, ngươi nhìn kỹ đi, chi phiếu này tám chín phần là giả.

Ngươi đừng để bị hắn lừa.”

Ngụy Tra Lý có chút khó chịu trừng mắt nhìn Hồ Tu Dũng.

Hắn rất ghét loại người như Hồ Tu Dũng dán sát vào người mình như vậy, sợ bộ vest mà hắn mới đặt sẽ bị dính bụi và bọ chét.

“Ta biết phân biệt thật giả, không cần ngươi nói nhiều.”

Nếu không phải sợ Hồ Tu Dũng lật tẩy bí mật hắn nhận ba nghìn tiền trà nước, Ngụy Tra Lý đã hận không thể một tay đẩy hắn ra.

Trong lúc Ngụy Tra Lý và Hồ Tu Dũng tập trung phân biệt tấm chi phiếu thật giả, Đại Thanh Hùng cùng với Trần Kim Long, Trần Kim Hổ tiến lên một bước, cùng nhau ôm quyền với Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, ngươi làm như vậy, Hồng Nghĩa Hải chúng ta…”

Đột nhiên, Đại Thanh Hùng đưa tay tát mình một cái: “Ta không phải người.

Lúc trước ta đã đắc tội Kiên ca ngươi.

Ngươi chẳng những không so đo mà còn nhiều lần ra tay giúp đỡ ta.

Đại Thanh Hùng ta không còn lời nào để nói.”

Bốp bốp bốp.

Đại Thanh Hùng tát cho mình mấy bạt tai.

Trần Kim Long và Trần Kim Hổ cũng cảm thấy hổ thẹn.

Trước đó, bọn hắn đã từng xem thường Thạch Chí Kiên, cho rằng hắn có chút tiền bẩn thì nói chuyện ma quỷ, muốn thu mua lòng người, khó tránh khỏi có chút buồn cười.

Nhưng bây giờ, Thạch Chí Kiên thật lòng bỏ ra năm trăm nghìn.

Trong lúc Đỉnh gia co đầu rụt cổ, hắn lại đứng ra.

Thạch Chí Kiên nhìn đám người Đại Thanh Hùng, ôm quyền đáp lại: “Ta chỉ bỏ ra một số tiền nhỏ, cũng chẳng làm cái gì mà.”

Năm trăm nghìn mà là nhỏ?

Đại Thanh Hùng tiếp tục ôm quyền nói với Thạch Chí Kiên: “Kiên ca, nói thật, ngươi không cần phải thực hiện lời hứa với Đỉnh gia, ngươi không cần phải làm chuyện này.

Năm trăm nghìn không phải con số nhỏ.

Lần này, ngươi bỏ ra để làm tiền đặt cọc.

Nếu làm không tốt sẽ mất trắng.”

Lúc trước, khi Thạch Chí Kiên mua năm trăm mẫu đất của Đỉnh gia đã từng hứa hai chuyện.

Một là giúp hắn giữ vững bến tàu, hai là cứu con trai của hắn ra.

Rất nhiều người đã nghe nói đến chuyện này.

Lúc này, Trần Kim Long và Trần Kim Hổ nghe xong, sắc mặt thay đổi, không ngờ Đại Thanh Hùng có thể nói như vậy.

Đám anh em Hồng Nghĩa Hải sau lưng cũng biến sắc, nhưng cẩn thận nghĩ lại, bọn hắn thấy Đại Thanh Hùng nói không sai.

Đúng vậy, người ta chẳng quen biết gì với mình, dựa vào cái gì bỏ ra năm trăm nghìn để giúp ngươi?

Năm trăm nghìn không phải số tiền nhỏ.

Có thể mua một tòa chung cư, sau đó hàng tháng thu tiền thuê nhà.

Hoặc có thể làm chủ một nhà hàng nhỏ.

Thậm chí có thể gửi ngân hàng lấy tiền lãi hàng tháng.

Dựa vào cái gì để giúp ngươi chứ?

Nhìn ánh mắt mơ hồ của đám người Đại Thanh Hùng, Thạch Chí Kiên mỉm cười, nói với năm trăm người sau lưng Đại Thanh Hùng: “Ta nghe nói Hồng Nghĩa Hải có ba nghìn thiếp giáp binh, trong đó hơn phân nửa dựa vào bến tàu mà kiếm cơm.

Một nửa là một nghìn năm trăm người.

Như vậy, hôm nay ta bỏ ra năm trăm nghìn là giúp cho một nghìn năm trăm người này.

Về phần nguyên nhân…”

Thạch Chí Kiên dừng lại một chút, ánh mắt hiện lên sự ảm đạm: “Ta đã trải qua rồi, không có cơm ăn, đắng lắm.”

Một câu nhưng đâm trúng tim nghìn người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play