Khi các thuyền viên khác của Sư tử nhìn thấy người đến, tất cả đều cúi đầu chào hỏi đối phương: “Xin chào đại thiếu gia.”

Từ Thế Kiến gật đầu, sau đó quay sang nhìn Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên lịch sự mỉm cười.

Tăng Văn Cử vội vàng nói nhỏ vài câu với Từ Thế Kiến.

Ánh mắt của Từ Thế Kiến lóe lên, sau đó chủ động đưa tay ra với Thạch Chí Kiên: “Thạch công tử đúng không? Nghe nói ngươi là bạn của em trai ta?”

Thạch Chí Kiên bắt tay với hắn, không kiêu ngạo cũng không tự ti: “Ta và tam thiếu quen biết không lâu.

Lần này ta nhờ hắn giúp ta một việc.

Nếu ta có quấy rầy, xin hãy thông cảm.”

Từ Thế Kiến mỉm cười: “Thạch công tử quá khách sáo rồi.

Em trai ta làm người từ trước đến nay phóng đãng không bị trói buộc.

Bạn bè quen biết phần lớn cũng chỉ là trên bàn rượu.

Hắn rất ít khi chủ động giúp người khác, càng không chủ động nhờ ta giúp đỡ.”

Thạch Chí Kiên mở to mắt.

Lần này Từ tam thiếu đã nhờ anh trai của hắn giúp đỡ, cho nên Thạch Chí Kiên mới có thể ngồi lên chiếc tàu hàng đó.

Hiển nhiên, quan hệ giữa Từ tam thiếu và đại ca của mình không được tốt.

Vì để tránh chạm mặt, cho nên hắn mới không đến đây.

Trên thực tế, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn thấy, xe của Từ Thế Huân đi là Bentley, còn của Từ Thế Kiến đi là Rolls-Royce, rõ ràng cao hơn mấy cấp bậc.

Điều này cũng thể hiện địa vị của hai người trong nhà họ Từ.

Nhìn thoáng qua là biết ai cao hơn, ai thấp hơn.

Từ Thế Kiến chỉ nói đơn giản với Thạch Chí Kiên vài câu.

Trong mắt của hắn, Thạch Chí Kiên còn chưa có tư cách để hắn coi trọng.

Thạch Chí Kiên không giống như Tăng Văn Cử chủ động nịnh nọt ôm lấy cái đùi chưa quen này.

Hắn quay sang nói với A Tường vài câu rồi leo lên tàu hàng Sư tử.



Trên bến tàu, Đại Thanh Hùng và đám người Sỏa Cường nhìn thấy hết cảnh tượng vừa rồi.

Thạch Chí Kiên “tiếp xúc thân mật” với quản lý Tăng, còn có “hàn huyên” với đại thiếu gia tập đoàn Từ thị, đây là mặt mũi lớn đến cỡ nào?

Một lần nữa, Đại Thanh Hùng xác nhận địa vị không thể rung chuyển của Thạch Chí Kiên.

Hắn tự nhủ trong lòng, bến cảng này rất nhanh sẽ được đấu thầu.

Anh em Hồng Nghĩa Hải có giữ vững được bến tàu, có chén cơm ăn hay không, còn phải xem vị Thạch công tử đó có giúp Hồng Nghĩa Hải hay không.

Trước kia, Đại Thanh Hùng vẫn còn chưa tin tưởng lắm.

Nhưng bây giờ, hắn tràn đầy lòng tin với Thạch Chí Kiên.

“Ừm, đó là một tin tức tốt.

Ta nhất định phải quay về nói với Đỉnh gia.”

Còn về Sỏa Cường, hắn không biết Thạch Chí Kiên ngồi thuyền đi đâu, nhưng đi thuyền rất nguy hiểm, trên đường nhất định phải cẩn thận.

Không bao lâu sau, chiếc tàu chở hàng thổi còi inh ỏi, Sư tử chầm chậm lướt đi trong ánh nắng đang lan tỏa trên mặt biển.



Chiếc thuyền Sư tử lênh đênh trên biển.

Cuộc sống trên biển rất nhàm chán, không giống như du lịch vòng quanh thế giới trên tàu du lịch, không có sòng bạc, không vũ trường, không tiệc tùng suốt ngày đêm.

Trò giải trí phổ biến nhất của mọi người là trò chuyện, đánh rắm và chơi bài.

Thạch Chí Kiên là một người rất giản dị.

Ngay sau khi lên tàu, hắn đã hòa hợp với rất nhiều thành viên thủy thủ đoàn, dù là thuyền trưởng, thuyền viên, lái chính, đầu bếp, thậm chí là phụ bếp, hắn vẫn có thể trò chuyện hai câu.

Trong mắt Thạch Chí Kiên, dù là quan chức cấp cao hay ăn mày, mỗi người đều có giá trị riêng.

Vấn đề duy nhất là liệu hắn có thể lợi dụng những người đó hay không mà thôi.

Thạch Chí Kiên có khí chất tao nhã, hiền lành, nhìn như xuất thân từ một gia đình danh tiếng, đặc biệt là cách ăn nói và cách cư xử rất sảng khoái nên rất nhiều người thích đến gần hắn.

Mỗi khi ăn uống hay nghỉ ngơi, dưới sự dẫn dắt của thuyền trưởng và những người khác, mọi người tụ tập lại nghe Thạch công tử kể chuyện xưa.

Tài ăn nói của Thạch Chí Kiên không tầm thường.

Hắn chỉ tùy ý lấy một đoạn bên trong Ma Thổi Đèn, ngay lập tức khiến mọi người nghe một cách thích thú.

Ngoài việc kể một số câu chuyện ma hấp dẫn, Thạch Chí Kiên còn thích thảo luận một chủ đề mà nam nhân đều thích, đó là nữ nhân.

Hắn tùy tiện nhặt ra một số câu chuyện cười tục tĩu trên mạng kiếp trước khiến ai cũng phải chảy nước miếng.

Đương nhiên, Thạch Chí Kiên là một kẻ già đời.

Hắn hiểu cái gì gọi là “thịt rau phù hợp”.

Cho nên, sau khi hắn kể một số câu chuyện cười, hắn sẽ quán triệt “hạt giống tâm hồn” cho tất cả mọi người.

Từ đó, cách cư xử của hắn không những không có vẻ thô tục mà còn tỏ ra là người hiểu biết.

Cứ như thế, tất cả mọi người, kể cả thuyền trưởng và thuyền phó đều cho rằng vị Thạch công tử này là một người rất có trình độ.

Việc Thạch Chí Kiên được người ta thích đã hình thành một sự so sánh rõ ràng với Tăng Văn Cử bị người ta ghét.

Tăng Văn Cử ỷ vào việc đằng sau có Từ Thế Kiến làm chỗ dựa, lúc nào cũng hoành hành bá đạo trên thuyền, nhìn ai không vừa mắt là chửi ầm lên.

Ngay cả thuyền trưởng và lái chính cũng không nể mặt.

Vì thế, mọi người ghét hắn vô cùng, chỉ là ngại mặt mũi, cho nên bình thường bọn hắn cũng chỉ phản ứng một hai câu.

Bây giờ, Thạch Chí Kiên trở thành trung tâm trên thuyền, tất cả mọi người đều vây quanh hắn lạnh nhạt với Tăng Văn Cử.

Điều này khiến cho Tăng Văn Cử cảm thấy khó chịu vô cùng.

Hắn cũng là người, cũng thích nói chuyện phiếm với người khác giữa biển rộng mênh mông.

Cô độc là căn bệnh đáng sợ nhất.

Ban đầu, Tăng Văn Cử tỏ ra khinh thường những câu chuyện về đánh nhau trên đường phố của Thạch Chí Kiên, nhưng dần dần hắn tiến đến gần hơn.

Sau khi lắng nghe hai ba lần, từ “khu vực đại chúng” bên ngoài, hắn đã kéo gần khoảng cách của mình với Thạch Chí Kiên đến “khu vực khách VIP”.

Thạch Chí Kiên kể chuyện cười, tất cả mọi người cười hắn không cười.

Chờ lúc không có người hoặc đi nhà vệ sinh, hắn lại cười không ngừng như gà mái mắc đẻ.

Cứ như vậy, trong sự “yêu hận xen lẫn” của quản lý Tăng, Thạch Chí Kiên ngồi thuyền hàng Sư tử thuận buồm xuôi gió đến bến cảng lớn nhất của Nhật Bản, cảng Yokohama.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play