“Tối nay ngươi có ổn không?” Thạch Ngọc Phượng không ngẩng đầu lên, giọng điệu kỳ lạ.

“Vẫn ổn.” Thạch Chí Kiên biết lúc này nhất định phải tích chữ như vàng.

“Nam nhân giàu có kia là ai?”

Thạch Ngọc Phượng vô cùng tò mò.

Có người lái xe sang đến mời em trai nàng dùng cơm.

Nàng tưởng rằng Thạch Chí Kiên trở về sẽ chủ động khai ra, không ngờ hắn lại có thể duy trì bình tĩnh như vậy.

Không còn cách nào, nàng đành phải chủ động xuất kích.

Thạch Chí Kiên bưng chậu rửa mặt lên đi múc nước: “Họ Từ, tam thiếu gia của nhà họ Từ.”

“Nhà họ Từ nào?”

“Hồng Kông này có mấy nhà họ Từ?”

Thạch Ngọc Phượng bỗng nhiên ngẩng đầu: “Không phải tập đoàn Từ thị chứ?”

“Đoán đúng rồi.”

“Đúng cái đầu ngươi đấy.” Thạch Ngọc Phượng nổi khùng lên: “Một nhân vật lớn như vậy làm sao có thể quen biết với ngươi chứ? Còn đặc biệt cho lái xe đến đón ngươi? Cho dù ngươi có muốn lừa ta ngươi cũng nên tìm lý do nào cho hay ho chứ.”

Thạch Chí Kiên nhún vai, bước ra cửa nói: “Có nói ngươi cũng không tin.

Làm em của ngươi thật khó.”

Một lát sau, Thạch Chí Kiên múc nước trở về.

Không chờ hắn cúi đầu rửa mặt, Thạch Ngọc Phượng đã bỏ công việc trong tay xuống, xích lại gần: “Ta vẫn không tin.

Ngươi thật sự quen với tam thiếu gia của nhà họ Từ?”

Thạch Chí Kiên gật đầu chắc chắn: “Chẳng những quen, tối nay chúng ta còn uống rượu chung với nhau.”

Thạch Ngọc Phượng chạy đến giá treo quần áo lấy áo khoác của Thạch Chí Kiên đưa lên mũi ngửi: “Không sai, có mùi rượu, còn có mùi thuốc lá.

Có vẻ đêm nay các ngươi chơi rất vui vẻ.”

Thạch Chí Kiên nhìn ánh mắt sáng lên của bà chị, biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì.

Hắn vốc nước lên mặt, cảm nhận sự lạnh buốt do nước lạnh mang đến: “Ta và hắn chỉ là bạn bè bình thường, còn chưa đến mức móc tim móc phổi với nhau.”

“Cái này thì đơn giản thôi, ngươi cứ móc tim móc phổi cho hắn trước.

Tim phổi người nghèo chúng ta không đáng tiền.

Kẻ có tiền thì khác.

Nếu hắn coi ngươi là bạn, đến lúc đó giữa kẽ ngón tay sẽ chảy ra một ít lợi lộc thôi cũng đủ phát tài rồi, A Kiên à.” Thạch Ngọc Phượng hận không thể moi hết kiến thức về cách làm người của mình cùng kinh nghiệm giao tiếp với kẻ có tiền truyền thụ lại cho đứa em trai này.

“Muốn phát tài phải dựa vào chính mình.

Dựa vào người khác cũng chỉ nhất thời mà thôi, không thể dựa cả đời được.” Thạch Chí Kiên dùng khăn lau xoa mặt.

Thạch Ngọc Phượng đoạt lấy khăn mặt, bảo Thạch Chí Kiên ngồi đối diện mình: “Ta mặc kệ.

Tóm lại, ngươi có thể quen biết với người giàu có như vậy, về sau nhà họ Thạch chúng ta đã có thể mở mày mở mặt.

Mặc dù ta không có văn hóa gì, nhưng ta cũng biết tập đoàn Từ thị lớn như vậy, lại có nhiều nghiệp vụ, ngân hàng rồi bến tàu, chi bằng ngươi xin hắn một công việc, một tháng kiếm được bảy tám trăm.

Đến lúc đó mua nhà mua xe, ta giới thiệu cho ngươi thêm một cô vợ, sinh con đẻ cái nối dõi tông đường là ổn.”

Thạch Chí Kiên trợn trắng mắt: “Vừa rồi ta đã có nói, chúng ta chỉ là bạn bình thường mà thôi.”

“Bạn bè bình thường thì phát triển một chút sẽ trở thành bạn thân.” Thạch Ngọc Phượng cảm thấy em trai của mình sao ngu ngốc quá.

Quan hệ tốt như vậy lại không lợi dụng, đầu óc bã đậu cực kỳ.

“Đến lúc đó ngươi đến ta đi, nhà họ Thạch chúng ta có thể rạng rỡ tổ tông rồi.”

Thạch Chí Kiên im lặng, đành phải đổi chủ đề: “Sắp tới ta phải đi xa một chuyến.

Ta báo với ngươi trước.”

“Đi đâu? Làm gì?”

“Ta đã nói rồi, ta chuẩn bị mở nhà xưởng nhỏ.

Lần này ta đi mua một ít máy móc.”

“Ngươi lấy tiền ở đâu ra? Còn xây dựng nhà máy?” Thạch Ngọc Phượng bĩu môi, lập tức ánh mắt sáng lên: “Ta biết rồi, có phải Từ thiếu gia giúp ngươi xây dựng nhà máy không? Nhất định là vậy rồi.

Bằng không, hắn không có khả năng vô duyên vô cớ gọi ngươi đi uống rượu, càng không vô duyên vô cớ phái người lái xe đến đón ngươi.”

Thạch Ngọc Phượng tự động suy nghĩ, cảm thấy mình rất thông minh.

“A Kiên, ta đã nói rồi mà, ngươi là người biết chữ nhiều nhất của Thạch Giáp Vĩ, sớm muộn gì cũng sẽ trở nên nổi bật.

Bây giờ, người ta ngay cả công việc mua máy móc quan trọng như vậy cũng giao cho ngươi.

Ngươi nhất định phải làm cho thật tốt.”

Thạch Chí Kiên thật sự không biết nên giải thích như thế nào.

Mạch kín của bà chị hắn đã vượt qua sự tinh tế, đột phá hệ ngân hà.

Thấy Thạch Chí Kiên không lên tiếng, Thạch Ngọc Phượng cho rằng mình đã đoán đúng, nhịn không được dùng ngón tay búng nhẹ vào mũi của Thạch Chí Kiên, nói: “Em trai, ngươi đúng là nghịch ngợm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play