Lúc này Từ Thế Huân mới thỏa mãn nhả ra một ngụm khói, sau đó hắn nói với Thạch Chí Kiên: “Mặc dù sức lực của bà chủ nơi này hơi kém một chút nhưng thức ăn lại là số một.

Lần trước ngươi giúp ta thắng tiền, lại coi trọng con ngựa đua của ta như thế.

Tối nay ngươi cứ ăn cho thỏa thích.

Ngươi ăn càng nhiều, ta lại càng vui.”

Thạch Chí Kiên cười híp mắt, phả ra một làn khói: “Một mình ta có thể ăn được bao nhiêu chứ?”

Từ Thế Huân cũng cười: “Cũng đúng, dám vung tiền như rác hai trăm nghìn đánh cược con ngựa đua của ta, làm sao Thạch công tử không phải là người chưa thấy qua việc đời chứ? Ngược lại ta mới là người nông cạn.”

A Tường bên cạnh nói thầm trong lòng.

Thiếu gia, có lẽ ngươi không biết Thạch Giáp Vĩ của vị Thạch công tử này rất nghèo.

Trong lúc A Tường đang suy nghĩ không biết sau này có nên nói nội tình của vị Thạch công tử ra không, lại nghe Thạch Chí Kiên nói: “Tam thiếu nói quá lời rồi.

Nói ra có lẽ ngươi không tin, thật ra ta ở Thạch Giáp Vĩ.”

Từ Thế Huân khẽ giật mình: “Thạch Giáp Vĩ, nhà ở công cộng? Ngươi đừng có nói đùa.

Làm sao ngươi có thể ở cái nơi đó được chứ?”

Thạch Chí Kiên bất luận lời nói, hành động hay khí chất đều mang đến cho người ta cảm giác hắn xuất thân thế gia.

Nhất là sự kiêu ngạo không tự ti mà hắn thể hiện lại càng làm cho Từ Thế Huân nhận định hắn xuất thân không tầm thường.

Thạch Chí Kiên kẹp điếu thuốc, gõ gõ vào gạt tàn một cách có tiết tấu: “Mặc dù ta xuất thân giàu có, nhưng bây giờ gia cảnh xuống dốc.

Cho nên, tạm thời ta chỉ có thể ở tại Thạch Giáp Vĩ.”

Ánh mắt Từ Thế Huân lóe lên, lộ ra biểu hiện thì ra là thế.

Thạch Chí Kiên nói tiếp: “Nhưng ta không cam tâm, cũng không chấp nhận số phận.

Gần đây ta có một số vốn, đang tính làm ăn.”

“Làm ăn vụ gì?” Từ Thế Huân cũng gõ tàn thuốc.

“Làm mì.” Thạch Chí Kiên cười nói.

“Làm mì? Làm mì gì? Mì hoành thánh hay là mì Dương Xuân? Ta thích mì Dương Xuân nhất.

Hành lá thái nhỏ, dầu mè, thanh đạm, vừa miệng, có thể phối hợp với bất kỳ gia vị nào.”

“Ha ha, nghĩ không ra tam thiếu ngươi là một mỹ thực gia.”

“Nào có, chỉ là ăn nhiều mà thôi.” Ngoài mặt thì Từ Thế Huân khiêm tốn, thật ra trong lòng cảm thấy kiêu ngạo.

Hắn đã ăn khắp Hồng Kông và Cửu Long, ngay cả một người sành ăn thực sự cũng không thể so sánh được với hắn.

“Ta làm là mì ăn liền.”

“Ồ, chưa nghe nói qua.”

“Tam thiếu ngươi đương nhiên chưa từng nghe qua rồi.

Đây là một loại bánh bột xuất xứ từ Nhật Bản, trải qua cải tiến của ta đã tạo ra một sản phẩm mới.”

“Không lầm chứ? Ngươi còn có loại phát minh như vậy sao?” Từ Thế Huân mở to mắt nhìn Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên mỉm cười nói: “Tin hay không thì tùy ngươi.

Loại mì này chỉ cần thêm vào túi nước sốt và gia vị, ngâm trong nước nóng là có thể ăn được, cho nên còn gọi là mì ăn liền!”

Ngay sau đó, Thạch Chí Kiên giải thích ngắn gọn cách tạo ra và phương pháp sử dụng mì ăn liền.

Từ Thế Huân lập tức hứng thú, ngay cả A Tường đang ở bên cạnh phục vụ cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Túi gia vị đó có thể có nhiều mùi vị à?”

“Một gói mì có thể nấu thành một tô lớn?”

“Nếu không có nước nóng để ngâm thì ăn khô được không?”

Từ Thế Huân một hơi hỏi rất nhiều vấn đề.

Thạch Chí Kiên đáp lại từng cái một.

Nghe xong, Từ Thế Huân mỉm cười: “A Kiên, thành thật mà nói, ngươi nói nhiều như vậy có phải muốn nhờ ta giúp đỡ hay không?” Nói xong, hắn bắt chéo chân, nheo mắt nhìn Thạch Chí Kiên.

Trong lòng Thạch Chí Kiên cảm thấy hơi sợ nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Từ tam thiếu nhìn giống như phóng đãng không bị trói buộc nhưng thật ra bụng dạ lại cực kỳ sâu.

“Đúng vậy, ta chuẩn bị xây dựng nhà máy.

Địa điểm nhà máy đã được chọn, nhưng cái khó là máy móc thiết bị chưa tìm được.”

“Chỉ những thứ này?”

“Dĩ nhiên không phải rồi.

Đây chỉ là bước đầu chuẩn bị, quan trọng nhất là kênh bán hàng sau này.”

“Ha ha ha.” Từ Thế Huân cười to: “Nói hay lắm, ngươi đã không ngại, vậy thì ta cũng chẳng cần vòng vo.

Ngươi nói loại mì này có xuất xứ từ Nhật Bản, vậy thì bên phía Nhật Bản nhất định có máy móc.

Vừa lúc tàu chở hàng của chúng ta sẽ khởi hành đến Yokohama vào ngày mai.

Yokohama là nơi sản xuất máy móc lớn nhất ở Nhật Bản.

Ngươi có thể đi theo đến đó và gửi trực tiếp về sau khi mua máy!”

“Là bạn, ta cam đoan với ngươi, sẽ giảm giá 20% phí gửi hàng cho ngươi.

Về đường dây tiêu thụ sau này, khả năng ta không giúp được cho ngươi.

Nhà họ Từ chúng ta làm ngành vận chuyển tàu biển và ngân hàng, mấy dạng ngành nghề bách hóa như thế này tham gia không nhiều.

Tất cả phải dựa vào ngươi đi khai thác thị trường.”

Thạch Chí Kiên biết làm người thì không thể quá tham lam, không có khả năng chuyện gì cũng có thể theo ý muốn của mình.

Hắn cười nói: “Bất kể thế nào, ta cũng phải cảm ơn tam thiếu trước.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play