Thạch Chí Kiên vội vàng đứng dậy nắm tay Saipan: “Xin chào, Saipan tiên sinh.

Không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy.

Xin giới thiệu một chút, đây là bạn của ta, Ngô Đại Hùng Ngô tiên sinh.”

Đại Thanh Hùng vội vàng nhấc mông, khom người bắt tay Saipan, miệng nói: “Xin chào, xin chào.” Lần đầu tiên giao tiếp với người phương Tây, cho nên hắn hơi căng thẳng.

Ba người cùng nhau ngồi xuống.

Thạch Chí Kiên nói: “Saipan thân mến, nói đến hôm nay có việc làm phiền ngươi một chút.”

“Ồ, có việc gì thì ngươi cứ nói.

Ngươi là bạn của thanh tra Lôi Lạc, cũng là bạn của ta.” Saipan nói, sau đó lấy một hộp thuốc xì gà từ trong ngăn kéo đưa cho Thạch Chí Kiên và Đại Thanh Hùng: “Thử một chút nhé.

Đây là xì gà Cuba chính tông đấy.”

Đại Thanh Hùng muốn rút một điếu nhưng thấy Thạch Chí Kiên không nhúc nhích, hắn liền thu mông trở lại.

Thạch Chí Kiên khoát tay nói: “Hút thuốc thì không cần.

Nói thật, ta đang có việc rất gấp.

Đầu tiên, ta muốn rút tiền đã gửi trong ngân hàng của ngươi.”

“Rút bao nhiêu?”

“Toàn bộ?”

“Ơ, toàn bộ?” Saipan hơi kinh ngạc.

Số tiền này hắn vất vả lắm mới giúp ngân hàng lấy được.

Bây giờ chỉ mới có mấy ngày, Thạch Chí Kiên đã muốn lấy đi, chẳng phải ngân hàng ăn thiệt sao?

“Thạch thân mến, ngươi đang có việc cần dùng gấp à? Nếu cần dùng gấp, ta sẽ cho ngươi mượn trước một ít.”

“Không, ta muốn rút toàn bộ.” Thạch Chí Kiên thấy ánh mắt chớp chớp của Saipan, lập tức biết hắn có suy nghĩ gì: “Ngoài ra, ta còn có một việc cần ngươi giúp.”

“Là chuyện gì?” Dù sao Saipan cũng là giám đốc ngân hàng, gặp phải vấn đề đều có thể giữ bình tĩnh.

Thạch Chí Kiên nháy mắt với Đại Thanh Hùng, Đại Thanh Hùng vội vàng rút một túi hồ sơ bên hông đưa cho Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên tiếp nhận túi hồ sơ, rút một số giấy tờ từ bên trong đứng dậy đưa cho Saipan: “Đây là một số giấy tờ sở hữu đất đai ở Tân Giới.

Ta muốn thế chấp cho quý ngân hàng.”

“Ngươi muốn thế chấp cho vay?” Saipan đã xử lý loại chuyện này rất nhiều.

Hắn cảm thấy việc Thạch Chí Kiên tìm hắn vì chuyện này có chút hơi quá.

Đám quản lý nghiệp vụ của ngân hàng có thể giải quyết.

Nhưng khi Saipan nhìn thấy diện tích đất mà Thạch Chí Kiên muốn thế chấp lên đến năm trăm mẫu, lúc này hắn không khỏi ngẩn cả người.



Saipan là giám đốc ngân hàng nên đương nhiên hiểu rõ xu hướng phát triển bất động sản của Hồng Kông.

Ngành bất động sản ở đảo Hồng Kông và Cửu Long hiện nay dày đặc, Tân Giới sẽ sớm được phát triển.

Cho nên, năm trăm mẫu đất của Thạch Chí Kiên tuyệt đối là một quả trứng vàng chưa nở.

Saipan mừng thầm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình thản.

Hắn đặt hồ sơ lên bàn, lưng khẽ dựa vào ghế ông chủ, khoanh tay trước ngực, biểu hiện khó xử: “Thành thật xin lỗi, Thạch thân mến.

Nếu mảnh đất mà ngươi muốn thế chấp nằm ở Hồng Kông hoặc Cửu Long, ta nhất định sẽ giúp ngươi, nhưng lần này nó lại nằm tận Tân Giới.”

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp.

“Ngươi cũng biết Tân Giới là nơi nào mà, đúng không? Đối với một nơi xinh đẹp như Hồng Kông, Tân Giới là vùng nông thôn, một nơi không có giá trị tồn tại, đất ở đó lại rẻ.

Thạch thân mến, ta nói như vậy ngươi có hiểu không?”

“Ta đương nhiên hiểu.” Thạch Chí Kiên chậm rãi lấy một điếu thuốc lá ngậm lên miệng.

Đại Thanh Hùng thức thời lấy bật lửa ra giúp hắn đốt thuốc.

Thạch Chí Kiên hít một hơi, nhả ra một vòng khói xinh đẹp.

Vòng khói chậm rãi dâng cao.

Sắp xếp lại từ ngữ, Thạch Chí Kiên dùng tay kẹp thuốc gãi gãi mũi: “Đó là trước kia, không phải sao? Bây giờ Hồng Kông là cái dạng gì, Saipan thân mến, ngươi hẳn rõ hơn so với ta.

Chính xác mà nói, ngươi biết rõ hơn ta ngành bất động sản của đảo Hồng Kông và Cửu Long đã phát triển đến giai đoạn nào.”

“Ta nghĩ nhất định có nhiều nhà phát triển bất động sản đã hợp tác với ngân hàng của ngươi.

Bây giờ toàn bộ Hồng Kông đang ở trong thời kỳ lợi tức nhân khẩu học.

Saipan ngươi nhất định cũng biết tương lai Tân Giới sẽ như thế nào, đồng thời năm trăm mẫu đất của ta sẽ có giá trị ra sao.”

Đôi mắt màu xanh của Saipan hơi nheo lại.

Lần đầu tiên hắn bắt đầu nhìn thẳng Thạch Chí Kiên.

Cho đến nay, Saipan luôn tiếp xúc với các ông trùm của xã hội thượng lưu Hồng Kông, những người đó có tầm nhìn xa trông rộng và sự sáng suốt, nhưng bây giờ Thạch Chí Kiên nắm bắt rất chặt chẽ, hơn nữa hắn lại còn trẻ như vậy.

Đại Thanh Hùng ngồi ngơ ngẩn bên cạnh, hoàn toàn không hiểu Thạch Chí Kiên và Saipan đang nói chuyện gì.

Hắn không hiểu một từ nào về phát triển bất động sản hay lợi tức nhân khẩu học.

Thạch Chí Kiên nói tiếp: “Ngoài ra, tình hình giá nhà ở Hồng Kông hiện nay như thế nào? Đúng vậy, sau xu hướng giảm giá năm ngoái, giá nhà đất ở cả đảo Hồng Kông và Cửu Long đều giảm 20%, nhưng chỉ trong một năm, giá nhà ở Tiêm Sa Chủy, Du Ma Địa và Vượng Giác đã tăng 30%.”

“Cái khác không cần phải nói, chúng ta nói về Minh Đức Hoa Viên ở Tiêm Sa Chủy.

Một ngôi nhà rộng một nghìn mét vuông hiện có giá một trăm nghìn.

Đây là đạo lý gì? Lợi tức nhân khẩu học nhất định sẽ tiếp tục mở rộng, Tân Giới tất nhiên cũng sẽ phát triển.

Giá trị năm trăm mẫu đất của ta cũng sẽ được lộ ra.”

“Cuối cùng, hãy nói về chính sách phát triển kinh tế của chính phủ Hồng Kông thuộc Anh.

Trong phạm vi kế hoạch của chính phủ, Hồng Kông sẽ dần dần phi công nghiệp hóa trong tương lai, từ bỏ các nhà máy may mặc, nhà máy hoa nhựa, nhà máy điện tử…được tạo ra bởi lao động giá rẻ mà sử dụng vận tải biển, tài chính và bất động sản làm ba trụ cột của nền kinh tế!”

Lời này của Thạch Chí Kiên đã vượt ra khỏi tầm nhận biết của Saipan.

Liệu bất động sản, vận tải biển và tài chính có trở thành trụ cột của Hồng Kông?

Điều này có thể sao?

Có thể nói, kiến thức đi trước thời đại hơn năm mươi năm của Thạch Chí Kiên đã khiến Saipan sốc toàn tập.

Nhưng Thạch Chí Kiên biết rằng tất cả những gì hắn nói không hề cường điệu chút nào, đặc biệt là về bất động sản.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play