Trương Cửu Đỉnh thu công, đứng dậy liếc mắt nhìn Thạch Chí Kiên một cái: “Thạch tiên sinh có lòng, lại mang nhiều quà tặng đến như vậy.”

“Đến gặp Đỉnh gia phải như vậy mà.”

Trương Cửu Đỉnh nhận lấy chiếc khăn ướt người hầu đưa đến, tùy tiện lau mặt một chút, sau đó chỉ vào một cái ghế bát tiên khác với Thạch Chí Kiên: “Mời ngồi.”

Thạch Chí Kiên tìm cái ghế ngồi xuống.

Trương Cửu Đỉnh ngồi đối diện hắn.

Người làm bưng nước trà đến, đặt trước mặt hai người mỗi người một tách.

“Quà nhiều quá, ta không thể nhận được.” Trương Cửu Đỉnh nhấp một ngụm trà, nói.

Thạch Chí Kiên mỉm cười, cũng nhấp một ngụm trà: “Đỉnh gia không cần khách sáo.

Đây chỉ là biểu đạt thành ý của ta.”

“Thành ý của ngươi? Miếng đất trị giá ba trăm tám mươi nghìn của ta, ngươi chỉ trả ba trăm nghìn, cái này mà nói là ngươi có thành ý?” Trương Cửu Đỉnh đặt tách trà xuống, trở mặt rất nhanh.

“Ngươi nói đùa, ba trăm nghìn là đủ rồi.”

“Ồ, không biết là ta không giỏi tính toán, hay là ngươi cho rằng ta già nua, dễ bị lừa?” Trương Cửu Đỉnh bỗng nhiên trừng mắt.

Người trong giang hồ, mặc dù đã già nhưng uy vẫn còn đó.

Thạch Chí Kiên vẫn ung dung nói: “Về phần nguyên nhân, Đỉnh gia ngươi có muốn nghe một chút không?”

“Ngươi cứ nói.”

“Tất cả mọi người đều biết rõ Hồng Nghĩa Hải các ngươi dựa vào bến tàu mà kiếm ăn.

Thật không may, sự cạnh tranh ở bến tàu rất khốc liệt, đặc biệt là những thay đổi lớn gần đây ở bến Loan Tử.

Gia tộc Từ thị vốn đang nắm quyền kiểm soát bến tàu Loan Tử chuẩn bi đấu thầu, chuyển bến tàu cho bên ngoài.

Nếu làm không được, địa bàn làm ăn này của các ngươi sẽ không còn.”

Con ngươi Trương Cửu Đỉnh co rụt lại, hừ lạnh một tiếng: “Cái này mọi người đều biết, chẳng có gì lạ.”

“Đúng là không lạ, nhưng điều ly kỳ là ta lại quen với đông gia của bến tàu Loan Tử.”

“Sao, ngươi biết Từ lão phật gia của Từ thi?” Trương Cửu Đỉnh giật mình.

“Không, ta biết Từ tam thiếu gia của Từ gia.”

“Từ Thế Huân, Từ tam thiếu?”

Thạch Chí Kiên gật đầu, bắt đầu cáo mượn oai hùm: “Từ tam thiếu tốt xấu gì cũng là người Từ gia.

Nếu hắn chịu lên tiếng hỗ trợ, có khi Hồng Nghĩa Hải các ngươi còn thầu được bến tàu Loan Tử.”

“Ha ha, nói dễ nghe lắm.

Từ tam thiếu sống cuộc sống phóng đãng, không bị trói buộc.” Trương Cửu Đỉnh nói thì nói như vậy nhưng ánh mắt lại hiện lên sự chờ mong.

Điều này không thoát khỏi ánh mắt của Thạch Chí Kiên.

“Không thử một chút thì làm sao biết? Ba trăm nghìn mua năm trăm mẫu đất, ngươi bán ân tình cho chúng ta, ta giúp ngươi chuyện này, rất có lời.”

Trương Cửu Đỉnh im lặng, đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Nói thì nói như vậy, nhưng ba trăm nghìn vẫn còn quá ít.”

Thạch Chí Kiên ném thêm chỗ dựa ra ngoài: “Thật ra, ta ngoại trừ quen biết với Từ tam thiếu, ta còn biết một người.”

“Là ai?”

“Thanh tra Lôi Lạc.”

“Thanh tra Lôi Lạc?” Ánh mắt Trương Cửu Đỉnh sáng lên.

“Không sai, chính là thanh tra Lôi Lạc, ta gọi Lạc ca, quan hệ rất thân thiết.” Thạch Chí Kiên khoác lác không cần bản nháp: “Nghe nói con trai út của ngươi gần đây xảy ra chuyện, đả thương người khác ở hộp đêm.

Địa vị của đối phương không nhỏ, khiến cho Trương thiếu gia đến bây giờ vẫn còn bị giam giữ.

Nếu Lạc ca chịu lên tiếng giúp đỡ, ta nghĩ Trương thiếu gia nói không chừng ngày mai sẽ trở về uống trà sáng với ngươi.”

Biểu hiện của Trương Cửu Đỉnh có chút thay đổi.

Hắn nhìn Thạch Chí Kiên, có chút không đoán ra sâu cạn.

Thạch Chí Kiên quen với Từ tam thiếu, lại còn biết Lôi Lạc, chẳng lẽ những gì Đại Thanh Hùng nói đều là thật?

Thạch Chí Kiên vẫn bình tĩnh, tự nhiên.

Khoác lác ai mà không biết, nhưng còn phải xem khoác lác như thế nào.

Trương Cửu Đỉnh cố gắng kềm chế cảm xúc của mình, bỗng nhiên châm chọc: “Thạch Chí Kiên đúng không? Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết nội tình của ngươi.

Ta nghe nói ngươi chẳng qua chỉ là lính gác cửa đồn cảnh sát.

Cách đây không lâu còn bị đuổi, ngươi có bản lãnh bao lớn chứ?”

Thạch Chí Kiên không thèm quan tâm đến câu hỏi của Trương Cửu Đỉnh, ngược lại nhìn nữ nhân vừa lúc bước ra: “Xuân Ny phu nhân, Đỉnh gia nói hắn không tin ta, vậy còn ngươi thì sao? Ta nói ta có thể cứu được quý thiếu gia từ cục cảnh sát ra, ngươi có tin ta không?”

Người bước ra là vợ nhỏ của Trương Cửu Đỉnh, Xuân Ny.

Xuân Ny nũng nịu nhìn Thạch Chí Kiên một chút, sau đó bỗng khóc nức nở nói với Trương Cửu Đỉnh: “Lão gia, ta từ bỏ hết số quà tặng lúc nãy, nhường cho đại tỷ hết.

Về sau ta cũng không mạnh miệng với ngươi nữa.

Ta chỉ cầu ngươi cứu Tử Tử ra mà thôi.”

Trương Cửu Đỉnh thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn Thạch Chí Kiên: “Được, ngươi thắng.”

Mọi người đều biết Xuân Ny thương nhất là con trai.

Trương Cửu Đỉnh thương nhất là vợ nhỏ.



Ba trăm nghìn đô la Hồng Kông.

Năm trăm mẫu đất.

Thạch Chí Kiên lời to.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play