Diệp Linh Lang ngoan ngoãn gật đầu.
“Muội biết rồi, cảm ơn sư huynh.”
Tuổi nàng còn nhỏ, giọng nói vẫn còn âm sữa. Nghe nàng nói chuyện Bùi Lạc Bạch theo bản năng cố gắng giữ ngữ khí vừa chậm vừa nhẹ, vì sợ sẽ dọa nàng sợ.
“Muội còn nhỏ tuổi, đối với muội có lẽ tu luyện là một việc quá sức tẻ nhạt. Thế này, nếu hôm nay muội có thể đọc thuộc bộ nhập môn tâm pháp này, ta sẽ cho muội 100 linh quả, nếu là đọc thuộc trong vòng ba ngày, ta cho muội 50 linh quả, được không?”
Đại sư huynh đây là dùng giọng dỗ trẻ con để dỗ nàng nha, nghe thật ôn nhu thật kiên nhẫn.
Trong nguyên tác, đừng nói là nguyên chủ chưa có đãi ngộ (1) này, ngay cả bản thân Diệp Linh Lang từ hiện đại xuyên qua cũng chưa từng được dỗ dành như thế.
Ở hiện đại, từ nhỏ nàng đã là học sinh giỏi, là thiên tài, học cái gì cũng đứng thứ nhất, luôn luôn học nhảy lớp, cho nên cha mẹ cũng vô cùng nghiêm khắc với nàng, bình thường thi cử đều là điểm tuyệt đối, chỉ cần thiếu một điểm thì đều là nàng sai, sẽ bị dạy dỗ sẽ bị phê bình, không bao giờ có chuyện sẽ ôn nhu dỗ dành nàng học.
Dưới áp lực học hành lớn như vậy, nàng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, trở thành giáo sư nghiên cứu khoa học trẻ nhất trong nước, cả đời đều cống hiến cho sự nghiệp khoa học. Vì thế nên nguyên tác cuốn sách này nàng cũng chưa đọc xong.
Đúng vậy, nàng chỉ mới đọc một nửa, chỉ biết là quá nửa số người Thanh Huyền Tông đều chết trong tay Diệp Dung Nguyệt, tiếp theo có phải là toàn quân bị diệt, nàng cũng không rõ ràng lắm, cho nên thật sự vẫn cảm thấy hoảng hốt.
Thấy Diệp Linh Lang ngẩn người không trả lời, Bùi Lạc Bạch nghĩ một chút rồi trực tiếp lấy ra một linh quả đưa cho nàng.
“Trước khi học cho muội ăn một linh quả, ăn no rồi mới có sức học.”
Diệp Linh Lang nhìn thấy linh quả kia không khỏi cảm thấy buồn cười. Đây là phương pháp giáo dục gì? Nàng còn chưa học mà đã nhận được khen thưởng rồi? Nếu đổi thành một người lười biếng, hiện tại cũng nghỉ học luôn.
Nhưng mà Diệp Linh Lang tin rằng, nếu nàng thật sự chọn nghỉ học luôn, Đại sư huynh của nàng khẳng định là sẽ không do dự chút nào mà đem cho nàng 100 linh quả cho nàng như đã ước định trước. Hắn căn bản không nghĩ tới việc phải dạy dỗ cho tốt, chỉ cần nàng thích là được rồi.
Diệp linh lang đẩy ra linh quả, trên gương mặt nhỏ lộ ra vẻ nghiêm trang, dùng giọng sữa mở miệng:
“Đại sư huynh, dựa theo ước định phải đọc thuộc rồi mới có linh quả, huynh không thể đưa trước được!”
Bùi Lạc Bạch thấy nàng nghiêm túc như vậy, nhịn không được mỉm cười.
“Được, tiểu sư muội nói đúng, đại sư huynh từ sau nhất định sẽ tuân thủ ước định, chúng ta hiện tại bắt đầu đọc thuộc.”
Diệp Linh Lang bị nụ cười của Đại sư huynh làm cho sợ ngây người, thường ngày hắn không thích cười, khi cười lên cũng thật đẹp quá đi!
Bùi Lạc Bạch nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Linh Lang bảo nàng ngồi xuống, sau đó, mở ra hai ngón tay của nàng, bàn tay lớn của hắn ngưng tụ một luồng linh lực, giống như một đường đan xen rót vào lòng bàn tay của Diệp Linh Lang.
Hiện tại ta đọc tâm pháp cho muội nghe, muội vừa đọc lại vừa dựa theo nội dung tâm pháp cảm thụ một chút xem sử dụng tâm pháp để vận chuyển nội lực như thế nào.”
“Được”
Bùi Lạc Bạch tinh tế và thong thả nói cho nàng nghe tâm pháp một lần nữa, nói xong hắn thu hồi linh lực.
“Giảng giải xong rồi, muội đã nhớ kỹ hết chưa?”
“Nhớ kỹ”
“Được, hiện tại ta đọc một câu muội cũng đọc một câu, chúng ta đọc mấy lần sẽ thuộc hết!”
“Đại sư huynh, muội thuộc hết rồi!”
Bùi Lạc Bạch sửng sốt, hắn hỏi là nàng có nhớ những lời giải thích của hắn không, mà nàng giống như không phải có ý đó?
Trong lúc hắn còn đang nghi hoặc, Diệp Linh Lang đọc tâm pháp một chữ cũng không sai, chỉ có đọc thuộc vài câu này, ai còn không phải thiên tài chứ!
Khi nàng đọc xong, Bùi Lạc Bạch ngây ra, hắn đã xem như thiên tài Tu Tiên Giới, mà năm đó lúc học thuộc tâm pháp cũng phải đọc vài lần mới nhớ kỹ.
Nhưng tiểu sư muội nàng là người đứng cuối trong đại hội thu đồ đệ cơ mà!
“Sư huynh, muội đã có thể đọc làu làu, không tin thì huynh nghe.”
Diệp Linh Lang đọc ngược lại cho hắn nghe, mới đọc được câu đầu tiên hắn đã sợ tới mức chạy tới bịt kín miệng nàng.
“Tâm pháp ngàn vạn lần không được đọc ngược!”
Đúng thế, văn chương công thức gì đó tùy tiện đọc ngược chơi cũng không sao, nội công tâm pháp không thể đọc ngược được, sẽ bị tẩu hỏa nhập ma!
Thấy Diệp Linh Lang giống như đùa giỡn, Bùi Lạc Bạch vừa buồn cười lại bất đắc dĩ.
“Đại sư huynh, hiện tại có thể cho muội phần thưởng đã đồng ý cho muội được rồi”
Bùi Lạc Bạch dứt khoát đưa cho Diệp Linh Lang 100 linh quả, tiểu sư muội này của hắn vừa đáng yêu lại vừa thông minh, đáng được nhận phần thưởng tốt nhất.
“Nếu muội đã thuộc rồi, chúng ta bắt đầu bước tiếp theo, muội thử dựa theo tâm pháp vận chuyển linh lực, ngay từ đầu không được cũng không sao, thử thêm vài lần nữa là được.”
Diệp Linh Lang gật gật đầu, nàng xòe lòng bàn tay nhỏ xíu của mình ra, dựa theo tâm pháp làm giống như vừa rồi Bùi Lạc Bạch thực hiện, vận chuyển những dòng linh lực đan xen nhập về một điểm, hiệu quả giống y như lúc trước hắn tạo ra.
Bùi Lạc Bạch vừa nhìn Diệp Linh Lang thực hành vận chuyển linh lực, biểu tình từ bình tĩnh cuối cùng trở nên ngây dại, năng lực lĩnh ngộ như thế này mà lại là người đứng cuối sao?
“Đại sư huynh, là như thế này sao?”
“Đúng vậy!”
Bùi Lạc Bạch vừa dứt lời, chỉ thấy Diệp Linh lang khẽ cười một tiếng rồi xoay xoay tay nhỏ, sau đó ở hai lòng bàn tay cùng tạo ra hiệu quả giống nhau, tiếp theo còn nhập hai tay vào làm thành một, tạo ra hiệu quả khác nhau.
Chỉ trong chốc lát, nàng giống như đang chơi đùa, biến hóa thay đổi thuần thục thành rất nhiều kiểu dạng, cứ như là đã sớm hiểu rõ.
Nhìn Diệp Linh Lang đang chơi đùa vô cùng vui vẻ, nguyên bản đã xác định phải mất vài ngày kiên nhẫn cộng với bỏ ra rất nhiều linh quả để dụ dỗ nàng học tập nắm giữ nhập môn tâm pháp, Bùi Lạc Bạch lại lâm vào trầm mặc.
Chỉ trong nháy mắt như thế, hắn thậm chí hoài nghi bản thân mình có phải quá bình thường.
Chưa đầy ba mươi tuổi hắn đã tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, thiên tài như thế ở toàn bộ Tu Tiên Giới chắc chắn không quá mười người, chỉ là hắn kiêu ngạo như vậy, ở trước mặt tiểu sư muội, lần đầu cảm thấy sự mặc cảm bị nghiền áp về thiên phú.
Linh căn của tiểu sư muội không tốt, nhưng đầu óc nàng thật sự quá thông minh, ngộ tính cao đến đáng sợ.
“Đại sư huynh.”
Giọng vẫn còn âm sữa đánh vỡ suy nghĩ của Bùi Lạc Bạch, kéo hắn trở về hiện thực.
“Kế tiếp học cái gì?”
Tiến độ nhanh như vậy là Bùi Lạc Bạch không hề nghĩ tới, hắn trầm tư một lát.
“Dựa theo tiến độ, tiếp theo hẳn là dạy muội kiếm pháp, đem linh lực vận dụng trên kiếm pháp, có được năng lực chiến đấu cơ bản của tu luyện giả (2)
“Vậy được rồi, chúng ta hiện tại đi học kiếm pháp”
“Chỉ là ta cũng chưa chuẩn bị linh kiếm thích hợp cho muội.”
Bùi Lạc Bạch cũng thật là bất đắc dĩ, cái này đúng là không thể trách hắn được.
“Trước đây ta đều tùy tiện dùng một cây kiếm gỗ kiếm sắt đều được.”
Chỉ cần nàng nhập môn nhanh chóng hơn một chút, vậy tiếp theo nàng có thể cùng với Đại sư huynh tu luyện mỗi ngày rồi.
“Không được, trong tay tiểu sư muội của ta cần phải dùng một cây kiếm tốt, như vậy mới có được có sở vững chắc nhất”
Vừa nghe được những lời này, Diệp Linh Lang liền cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Vậy muội nghe lời Đại sư huynh.”
“Như vậy hôm nay muội trở về trước tiên luyện tập kỹ những thứ hôm nay ta dạy, ngày mai ta sẽ mang muội đi Kiếm Chủng để chọn một cây kiếm, trong Kiếm Chủng (3) rất nguy hiểm, muội cần thiết phải nghe ta, không thể có chút sai lầm nào hết.”
“Được!”
Khi Diệp Linh Lang đồng ý, nàng cười xinh đẹp giống như hoa, mi mắt cong cong, gương mặt còn có độ bầu bĩnh đáng yêu của trẻ con.
Lúc đó, nàng còn không biết Kiếm Chủng của Thanh Huyền Tông là một nơi như thế nào, vô tư cho rằng cũng giống với Kiếm Chủng của Thất Tinh Tông, chỉ là ở trong một tòa bảo tháp.
_________
(1) Đãi ngộ: Những lợi ích được hưởng
(2) Tu luyện giả: Người tu luyện
(3) Kiếm Chủng: Mộ kiếm