(16)

Khúc nhạc đệm không vui đó nhanh chóng trôi qua.

Ta vui vẻ mang đèn đến bên bờ sông.

Lúc này bên trên mặt nước đã đầy ắp các ngọn đèn khác.

Ta tìm một chỗ gần ngay cây cầu, quỳ xuống chuẩn bị đốt ngọn nến bên trong.

Bên cạnh cũng có một vài thiếu nữ thả đèn, có một người tò mò hỏi ta.

“Tỷ tỷ, chiếc đèn này của ngươi lộng lẫy thật đó. Là ngươi tự làm sao?”

Ta không biết trời xui đất khiến thế nào mà cũng đáp lại.

“Đa tạ, chiếc đèn này là do tướng công tặng.”

“Thì ra là vậy, thật ngưỡng mộ tỷ tỷ.”

Tâm trạng ta bây giờ rất tốt, nha hoàn cũng giúp ta thả chiếc đèn xuống một cách nhẹ nhàng nhất.

Sau đó ta bắt đầu cầu nguyện.

Lúc nhắm mắt lại, đầu óc ta đảo qua vô số chuyện trong suốt hai kiếp.

Từ mẫu thân, phụ thân cho đến biết bao nhiêu con người đã xuất hiện và rời đi.

Đặc biệt hơn, ta cũng đột nhiên muốn cầu nguyện cho một người.

Tiêu Cảnh Diệp.

“Không lâu sau đó nữa tín nữ sẽ xuất giá. Đời này không cầu phú quý, chỉ cần phu thê hòa thuận êm ấm.”

Đợi đến lúc chiếc đèn tinh xảo tỉ mỉ kia trôi được một đoạn trên dòng sông, ta cùng mọi người mới trở về.

Tiêu Cảnh Diệp ngồi đó chờ sẵn, nhưng giờ đây có lẽ sắc mặt hắn không tốt lắm.

“Trở về rồi à?”

“Đúng vậy, xin thỉnh an vương gia.”

“Trên đường đi đã gặp được ai?”

Ta sửng sốt.

“Ta có vô tình gặp được Thất điện hạ.”

“Sau đó thì sao?”

“Chúng ta có nói mấy câu, nhưng ta cũng không muốn cùng hắn tiếp xúc nhiều nên đã cáo lui trước.”

Tiêu Cảnh Diệp nhấp một ngụm trong cái cốc chạm khắc hoa văn tinh xảo.

“Người đâu?”

“Có thuộc hạ.”

“Chuyện đi khảo sát phía nam sắp tới sẽ do ai đảm nhận?”

“Bẩm vương gia, hiện tại vẫn đang cân nhắc. Nhiều khả năng Thất điện hạ sẽ đảm nhận ạ.”

“Lần này cho Trương đại nhân làm đi, hoàng đệ còn nhỏ vẫn chưa đủ kinh nghiệm để lĩnh xướng đâu.”

“Thuộc hạ đã hiểu.”

Ta hít một hơi lạnh, không khỏi tỏ ra sợ hãi.

Nhưng thực chất trong lòng ta lại rất hả hê.

Lần đi tuần phía nam này, kiếp trước Tiêu Cảnh Dực cũng tham gia.

Hắn nhân cơ hội này tiến hành thu phục rất nhiều cọc ngầm lẫn thế lực ủng hộ ở phương nam.

Kiếp trước cũng vì sự ủng hộ của các thế lực này mà hắn mới dám lật đổ phụ thân ta.

Bây giờ thì chẳng có mùa xuân đó đâu.

“Duệ vương điện hạ?”

“Sao? Ngươi muốn biện bạch gì?”

“Không có, ta không có ý kiến gì hết.”

“Tốt, nếu đã là vương phi được tứ hôn đàng hoàng của bổn vương thì nàng nên ngoan ngoãn chờ gả, đừng đi trêu ong ghẹo bướm lung tung.”

“Ta nào có…”

“Sau này không được như vậy nữa.”

“Dạ.”

Thấy ta ngoan ngoãn, Tiêu Cảnh Diệp cũng dịu giọng trở lại.

“Không nói chuyện đó nữa, nàng chuẩn bị mọi thứ đến đâu rồi?”

“Tướng phủ hỗ trợ ta rất nhiều, nhưng mà vẫn còn vài thứ muốn nhờ vương gia giúp đỡ.”

“Ồ, là chuyện gì?”

“Ta muốn vương gia giúp ta mời một vài ma ma dạy lễ nghi, tránh cho sau này sẽ thất lễ trước mặt hoàng thượng cùng các vị nương nương.”

“Thì ra là vậy, xem ra nàng đang rất sẵn lòng muốn gả cho ta?”

“Ta chưa hề nói vậy, điện hạ không cần suy nghĩ lung tung đi.”

“Được rồi, chuyện này ta sẽ lo liệu. Nàng không cần lo lắng lắm đâu, có chuyện gì xảy ra vẫn có bổn vương chống lưng.”

“Đa tạ vương gia, còn có một chuyện nữa.”

Ta ngượng chín mặt, có điều vẫn phải hỏi.

“Vương gia có thích hoạ tiết đôi uyên ương thêu bằng chỉ ngọc liên không?”

Tiêu Cảnh Diệp sửng sốt, hắn nhìn ta hồi lâu mới đáp trả.

“Ra là vậy, nàng muốn thêu như thế nào cũng được. Cái đó bổn vương để cho nàng chọn.”

Có lẽ hắn cũng không ngờ ta đề nghị thẳng thắn việc thêu lên áo cưới của hắn.

Thông thường trước ngày thành hôn thì nhà trai sẽ lo liệu chuyện sính lễ này kia, còn nhà gái sẽ đảm nhận việc thêu thùa và chuẩn bị áo cưới.

Tiêu Cảnh Diệp là hoàng tử, nếu hắn muốn thì sẽ có những tú nương tay nghề tốt nhất thiên hạ chuẩn bị đồ cưới cho tân lang và tân nương.

Thật ra thì hoàng gia trước nay vẫn luôn để tú nương chuẩn bị, tránh cho sai sót xảy ra.

Nhưng đến công đoạn cuối cùng thì vẫn cần có tay nghề của tân nương góp sức, thêu lên những họa tiết mang ý nghĩa may mắn tốt lành.

Những họa tiết này ta cũng đã tốn công chọn lựa rất lâu mới dám đề cập với hắn, nào ngờ hắn đồng ý ngay tức khắc.

Sau ngày hôm nay, hảo cảm của ta đối với Tiêu Cảnh Diệp tăng lên rất nhiều.

Từ đầu đến cuối, mọi hành động của hắn đều biểu lộ rõ sự coi trọng đối với mối hôn sự này.

Như vậy càng làm cho ta có cảm giác hồi hộp, chờ mong hơn.

Sau khi để Triệu Vi Nhu đến phủ Thất hoàng tử xong, ta cứ nghĩ mình nên yên tâm ngồi chờ gả mà thôi.

Bởi vì ta biết chắc phe cánh bên đó nhất định sẽ thay ta ngăn cản nàng ta.

Có điều cuối cùng vẫn là có chuyện.

Phụ thân gấp rút gọi ta đến viện của ông, nhất quyết phải làm cho ra lẽ chuyện này.

‘’Tất cả là tại bổn tướng năm đó bị mỡ heo che tâm, nên mới rước cái ngữ như mẫu tử các ngươi về đây!’’

‘’Bao năm nay tướng phủ đối xử với các ngươi không bạc, nhưng các ngươi hết lần này đến lần khác gây ra họa!’’

Liễu di nương lúc này đang quỳ dưới đất, hết lời biện bạch cho Triệu Vi Nhu.

‘’Lão gia, người phải nghe thiếp nói đã.’’

‘’Chuyện mang thai lần này quả thực là ngoài ý muốn, Nhu nhi ban đầu cũng là bị người ta hại mà thôi. Mẫu tử thiếp xuất thân thấp hèn, sao lại không muốn giữ gìn phẩm giá để gả cho nhà tốt chứ?’’

‘’Nó cũng là bị người ta hại, là vô tình mà thôi lão gia à. Ngược lại là Thất điện hạ, lẽ ra nên cho nó một danh phận mới phải.’’

Phụ thân ta tức đến mức muốn động thủ.

Trên đời này có người đổi trắng thay đen đến mức này, ngược lại lèo lái câu chuyện theo hướng khác.

‘’Luôn miệng nói mình bị người ta hại, ngươi không còn lời nào khác nữa à? Ta không muốn nhiều lời nữa, ta đã tìm một nhà tốt ở Kinh Châu rồi. Đợi tháng sau lập tức cho nó gả qua đó, đừng để ở đây gây thêm họa nữa.’’

‘’Cái gì? Lão gia, người không thể như vậy được. Kinh Châu xa xôi hẻo lánh, gả nó đến đó bao giờ mẫu tử thiếp mới lại gặp được nhau chứ.’’

‘’Xa xôi thì mới tốt, ta đã tìm cho nó một gia đình tốt. Nó gả tới đó sẽ không chịu thiệt thòi, nếu biết an phận thì sẽ sống bình yên cả quãng đời còn lại.’’

Ta không thể không cảm thán trước tính tình bao dung đại nghĩa của phụ thân.

Ngoài mặt ngỡ như là ghét bỏ, nhưng thực chất lại nghĩa tình vô cùng.

Triệu Vi Nhu đã thành ra đến nước này rồi, mà phụ thân còn chú tâm tìm một nhà chồng dám chứa chấp nàng ta chứ không phải là thẳng tay nhốt vào từ đường hay gì đó.

Người mà phụ thân tìm chắc chắn không thể nào quá tệ, hoặc là hạng khố rách áo ôm được.

Chí ít thì cũng là gia cảnh đàng hoàng, tử tế.

Nếu Triệu Vi Nhu an phận gả đến đó, cố gắng sống tốt cuộc đời của mình thì từ nay về sau nàng ta sẽ được bình an vô sự, không bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu ở kinh thành này.

Thế nhưng, đôi mẫu tử này làm gì biết đủ.

Bọn họ chỉ chăm chăm đến vinh hoa phú quý trước mắt, mà không biết động não suy nghĩ đến cái giá phải trả phía sau.

‘’Phụ thân suy nghĩ rất thấu đáo, có điều nữ nhi nghĩ chúng ta không nên làm vậy.’’

‘’Con có ý gì?’’

‘’Tuy nói việc mà muội muội làm là không hợp lễ tiết, nhưng dù sao thì muội ấy cũng đang mang cốt nhục của hoàng tử. Theo lý mà nói thì không thể để lưu lạc bên ngoài được.’’

‘’Chẳng lẽ bắt ta phải muối mặt đến xin Thất hoàng tử thu nạp nàng, xin hoàng thượng bớt giận cá chém thớt à? Thanh danh cả đời của ta là để cống hiến vì quân, vì nước chứ không phải để đi làm mấy việc này.’’

Phụ thân ta thở mạnh đến mức chòm râu cũng muốn dựng đứng.

‘’Các ngươi muốn người ngoài nhìn vào, đánh giá tướng phủ chúng ta có một nữ nhi không ra gì à? Trong khi xưa nay bổn tướng đâu hề đối xử tệ bạc với nó chứ?’’

‘’Phụ thân xin bớt giận nghe nữ nhi nói hết. Nữ nhi cho rằng nếu muội ấy đã có mang thì sớm muộn gì Thất hoàng tử cũng biết, lẽ nào điện hạ chịu gánh tiếng xấu bỏ rơi cốt nhục sao?’’

‘’Ngươi cho rằng hắn muốn nhận tiếng xấu này chắc? Thất điện hạ không một phát diệt trừ nàng ta thì đã là phước phần mấy đời.’’

‘’Thất điện hạ muốn giấu cũng khó, dù sao trước đó điện hạ cũng bị phạt vì chuyện ở chùa Thanh Thủy rồi. Bây giờ chỉ cần hoàng thượng cùng các vị nương nương biết, bọn họ chắc chắn sẽ điều tra kỹ càng, khi đó chúng ta lại gánh thêm tội khi quân.’’

‘’Vậy ý con là muốn cho nàng ta tiến vào phủ Thất hoàng tử?’’

‘’Nữ nhi cho rằng chuyện này hiển nhiên sẽ xảy ra mà thôi. Chỉ cần vẫn còn thái tử ở đó, thì Thất điện hạ chưa có bản lĩnh một tay che trời để xử lý chuyện này mà không để lại dấu vết đâu.’’

Phụ thân ta thực sự rất tức giận với chuyện này, ta nói hết nước nhưng ông vẫn chưa có biểu hiện nguôi giận.

‘’Có điều, muội muội làm ra chuyện như vậy. Theo lý mà nói thì chỉ có thể gả đi với thân phận thấp nhất mà thôi. Cho nàng làm tiện thiếp hầu hạ, không danh không phận là đủ rồi. Như vậy vừa tỏ ý của chúng ta, làm đúng chức trách với hoàng thất mà vẫn không làm mích lòng Thất hoàng tử phi.’’

Kiếp này, Tiêu Cảnh Dực được ban hôn với đích nữ nhà Hộ bộ Thượng thư danh gia vọng tộc.

Nàng ta tên húy là Tiết Ngữ Yên, nghe nói cũng là người tài hoa xuất chúng, giáo dưỡng lễ nghi không bắt bẻ được chỗ nào.

Người như vậy mới đủ tư cách được ban hôn phối với hoàng tử.

Triệu Vi Nhu so với nàng ấy chỉ như con kiến hôi không bò lên nổi đôi giày của người ta.

Cuối cùng, số phận của nàng ta cũng được ấn định.

Có muốn giãy giụa cũng không được nữa.

Triệu Vi Nhu, ngươi rất thích Tiêu Cảnh Dực chứ gì?

Kiếp trước chỉ là một trắc phi mà cũng dám ngông cuồng trước mặt ta.

Giờ đây đã sắp không còn giá trị lợi dụng, ta xem ngươi làm sao sống được trong Thất hoàng tử phủ.

(17)

Ngày lành rất nhanh đã đến, ta cuối cùng cũng phải xuất giá.

Trước đó ít ngày, cả nhà mẫu thân ta đã từ Hà Châu xa xôi lặn lội đến đây.

Từ Hà Châu đến được kinh thành thật sự rất xa, con đường nhanh nhất là đường thủy.

Nhưng ta cũng không ngờ bọn họ có thể đến kịp lúc như vậy.

Từ lúc thánh chỉ tứ hôn được ban xuống đến nay là một khoảng thời gian rất ngắn.

Cả nhà thúc thúc cùng dì đã đến tướng phủ, thi nhau hỏi han ân cần cùng với thêm hồi môn cho ta.

Ta phải cố gắng lắm mới kiềm nén được cảm giác nhớ nhung mẫu thân đã mất.

Sáng sớm hôm nay, ta đã bị đánh thức bởi nữ quyến nhà mẹ đẻ.

Bọn họ kéo nhau đến giúp ta trang điểm, làm tóc và thay y phục.

Trong lúc ta còn đang ngái ngủ được người ta se lông mặt cho, thì nha hoàn đã chạy vào báo tin.

‘’Tiểu thư, Duệ vương điện hạ đã đến rồi.’’

‘’Cái gì? Bây giờ vẫn còn sớm mà?’’

Mọi người trong phòng nhao nhao hết cả lên.

‘’Điện hạ thân là hoàng tử, lẽ ra chỉ cần đến đúng giờ là được rồi. Đây rõ ràng là muốn cho vương phi thể diện đó.’’

‘’Đúng vậy, điện hạ rõ ràng là rất yêu thích vương phi.’’

Cũng do Tiêu Cảnh Diệp đến quá sớm, làm cho tốc độ trang điểm chuẩn bị của ta cũng nhanh hơn rất nhiều.

Tướng phủ không dám để cho hắn phải đợi lâu.

Lúc ta bước ra, đầu đã được che kín bằng khăn voan màu đỏ.

Ta được ma ma dắt tay đến, đặt vào một lòng bàn tay to rộng ấm áp của nam nhân.

Chúng ta cùng nhau hành lễ với phụ mẫu. Ngôn Tình Nữ Phụ

Tiêu Cảnh Diệp là hoàng tử, lẽ ra nếu đặt nghĩa quân thần lên trên thì hắn không cần phải làm.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn cùng ta làm đầy đủ mọi lễ nghi.

Vì chân của hắn không tiện, nên chỉ có thể ngồi xe lăn để làm lễ.

Mọi người vây quanh chứng kiến đi từ tiếc thương cho đến ngưỡng mộ ta.

Bọn họ đã chẳng còn tội nghiệp ta phải gả cho một kẻ tàn phế nữa, mà trở nên ngưỡng mộ ta vì đã trở thành một vương phi, lại còn được phu quân coi trọng như vậy.

Phụ thân cõng ta đến tận xe ngựa được trang trí đỏ rực, cẩn thận dặn dò ta lần cuối.

‘’Tướng gia yên tâm, về sau bổn vương sẽ thường đưa nàng về thăm. Ông không cần phải làm như sinh ly tử biệt đến nơi vậy.’’

‘’Duệ vương điện hạ quá lời, đợi sau này điện hạ có nữ nhi thì sẽ hiểu được tấm lòng của thần thôi.’’

Tiêu Cảnh Diệp cũng được đẩy xe lăn lên một chiếc xe ngựa khác.

Ta đường đường chính chính trở thành Duệ vương phi, hay thấp hơn là Ngũ hoàng tử phi của hoàng thất.

Sống hai kiếp, thì cả hai kiếp ta đều không thoát khỏi số mệnh làm vương phi này.

Mười dặm hồng trang, đường hoàng xuất giá.

Sau một ngày dài hành xác, thì thời khắc quan trọng nhất cũng đến.

Ta sẽ phải động phòng.

Tiêu Cảnh Diệp lấy cớ thân thể không tiện nên chỉ uống vài ly rồi đuổi hết khách khứa về.

Ta ngồi ở trên giường, nín thở chờ đợi hắn.

Tiếng xe lăn va chạm với nền nhà tiến đến ngày càng gần.

Tiêu Cảnh Diệp cuối cùng cũng đã trở lại.

‘’Làm sao vậy? Bổn vương thấy nàng hơi căng thẳng đó.’’

‘’Có nữ nhân nào vào thời khắc này mà không căng thẳng chứ, ngược lại là vương gia nên lo cho mình hơn đi kìa. Chân chàng như vậy, có chắc là làm được chuyện gì không?’’

Tiêu Cảnh Diệp cười lạnh.

Sau đó, hắn mạnh mẽ đứng lên khỏi xe lăn như một người bình thường.

Hoàn toàn chẳng phải tàn phế gì cả.

Ta không bất ngờ, mà chỉ nhìn vào đôi chân hắn với ánh mắt nghiền ngẫm.

Hắn cũng chẳng hỏi vì sao.

‘’Triệu Vi Lan, bây giờ chúng ta phải làm chuyện chính thôi?’’

‘’Sớm đã nghi ngờ từ lâu, hóa ra là ta nghĩ không sai.’’

‘’Nàng biết từ lúc nào?’’

Tiêu Cảnh Diệp hỏi như vậy, bởi vì hắn còn đang phải diễn cho đám huynh đệ luôn muốn trừ khử hắn xem.

‘’Từ lúc chàng đưa ngọc bội cùng lệnh bài cho ta, chàng đoán trước được ta sẽ tìm chàng giống như một chỗ dựa vững chắc. Lúc đó ta đã suy đoán mọi chuyện không đơn giản như những gì ta thấy, hay nói cách khác là chàng cũng muốn lợi dụng ta để trở lại?’’

Tiêu Cảnh Diệp thoải mái thừa nhận.

‘’Vương phi của bổn vương đúng là có tâm tư tỉ mỉ, nếu đã như vậy bổn vương cũng không giấu gì nàng nữa.’’

‘’Nhớ lúc trước nàng hỏi ta lý do không? Bây giờ ta sẽ nói cho nàng biết.’’

‘’Năm đó bổn vương đi đánh giặc, bách chiến bách thắng. Như vậy ta chắc chắn sẽ là ưu tiên hàng đầu cho ngôi vị trữ quân, đe dọa đến vị thế của mẫu tử hoàng hậu.’’

‘’Mà lúc đó ta vẫn chỉ là hoàng tử không có mẫu thân, dù tài giỏi đến mấy cũng không thể hoàn toàn tránh thoát khỏi những tai họa.’’

‘’Lần đó ta phát giác ra được dị tâm của Nhị hoàng huynh, cho nên lợi dụng để tạm ẩn mình chờ thời. Nếu không chỉ dựa vào hắn, làm sao đấu được với ta?’’

Ta cẩn thận lắng nghe từng chút một, sau đó tiếp tục hỏi.

‘’Ý chàng là chàng không muốn trở thành thái tử?’’

‘’Không sai.’’

‘’Vì sao vậy?’’

‘’Nguồn cơn cho mọi đau khổ ở trên đời này là quyền lực và sự thống trị. Trên đời này tuyệt đối sẽ không bao giờ có công bằng, dù là vận đổi sao dời thế nào đi chăng nữa. Thân là hoàng tử, bổn vương đã hiểu ra điều đó từ lâu. Nhìn vào cái chết của mẫu thân, ta đã quyết tâm sẽ tuyệt đối tránh xa ngôi vị đó.’’

‘’Cái chết của mẫu thân?’’

Bởi vì đã chính thức trở thành phu thê, nên ta phải gọi Ý quý phi là mẫu thân mới đúng phép tắc.

‘’Ta không dám nói mẫu thân ta xinh đẹp hiền lành hay tốt bụng gì cả. Bất cứ ai sống trong cung đều phải có đầu óc, mẫu thân ta bại dưới tay hoàng hậu nên ta phải nhịn nhục chờ thời. Nhưng người không thể đắc thắng mãi, ta cũng sẽ khiến cho mẫu tử bà ta phải trả giá. Hoàng cung chính là như vậy, người chết ta sống mới là đạo lý.’’

Có lẽ bị ta khơi vào nỗi đau, nên giọng điệu của Tiêu Cảnh Diệp lạnh lùng như băng.

Ta chỉ yên lặng lắng nghe, đóng vai một thê tử đúng mực.

Ngoài ra, nếu hắn đã thẳng thắn như vậy có nghĩa là hắn chấp nhận sự hiện diện của ta trong cuộc đời hắn.

Như vậy cũng tốt, tốt hơn là thê tử không biết phu quân có mưu đồ gì, đến lúc xảy ra chuyện lại phải chịu chung hậu quả.

‘’Nhưng bây giờ phe phái đã chia ra, lợi ích cũng đã gắn chặt với nhau. Cho dù tương lai ai lên ngôi thì đều không tốt cho vương gia, không biết vương gia tính thế nào?’’

‘’Nàng cho rằng bổn vương không có toan tính à?’’

‘’Thiếp không biết.’’

‘’Được rồi, chuyện chính ta muốn nói cho nàng chính là về Tam hoàng huynh. Không bao lâu nữa, hắn có thể ra khỏi hoàng lăng rồi.’’

‘’Sao cơ?’’

Từ xưa đến nay, việc vào canh giữ lăng được xem là một hình phạt không chính thức dành cho vương công tông thất.

Nếu hoàng tử phải nhận ý chỉ này thì đồng nghĩa với việc vô duyên với ngôi vị trữ quân.

Thế nhưng bây giờ Tiêu Cảnh Diệp lại dám đảm bảo Tam hoàng tử có thể ra khỏi hoàng lăng?

“Đúng vậy, chừng nào bổn vương còn sống thì sẽ dốc hết lực để hắn lên ngôi.”

Mọi chuyện có vẻ càng ngày càng phức tạp.

Mỗi một diễn biến nhỏ cũng kèm theo vô số mưu kế phía sau.

“Vương gia dựa vào đâu để làm vậy?”

“Bổn vương tạm thời chọn hắn, hơn nữa năm đó hắn cùng lục muội phải chịu hình phạt chẳng qua là do đắc tội hoàng hậu quá sớm. Phụ hoàng cũng thừa hiểu điều đó, canh giữ hoàng lăng chỉ là cái cớ để cân bằng quyền lực mà thôi.”

Tiêu Cảnh Diệp nói không sai.

Nếu như Tam hoàng tử có thể trở ra, vậy phải suy nghĩ đến dụng ý phía sau của hoàng thượng.

Liệu có phải là cũng đem Tam hoàng tử ra kiềm chế những người con khác?

“Cho nên sắp tới vương phi phải bận rộn nhiều rồi.”

“Thiếp đã biết, đa tạ sự coi trọng của vương gia.”

“Yên tâm đi, bổn vương chỉ cưới một vợ thôi. Xưa nay cũng không có nữ tử nào khác hết, tương lai phụ thuộc hết vào vương phi rồi.”

Ta hơi ngỡ ngàng, nhưng ngẫm nghĩ kĩ chút liền có thể hiểu.

Tiêu Cảnh Diệp tính tình quỷ quyệt đa nghi như cáo, hắn đã muốn ẩn dật chờ thời thì không ngu gì đưa thêm tai hoạ vào bên cạnh mình.

Huống hồ hắn cũng không có dã tâm với ngôi báu, nên không cần đa thê để có được sự ủng hộ gì cả.

Ba vị vương phi đột tử trước kia, có lẽ cũng là tác phẩm của hắn.

Mặc dù không biết vì sao hắn chọn ta, nhưng ta rốt cuộc cũng phải chấp nhận số mệnh của mình, lên cùng một thuyền với hắn.

“Được rồi, hôm nay là ngày vui mà, chúng ta bỏ qua mấy chuyện đó đi. Bây giờ phải làm chuyện chính thôi.”

Lời vừa dứt, Tiêu Cảnh Diệp đã ôm ta lên giường lớn.

Bàn tay to rộng cởi từng lớp vải ra ngoài.

Nam nhân dũng mãnh như sói đói, chỉ đáng thương cho nữ nhân nhỏ bé như mèo con phải trở thành con mồi cho hắn.

Một đêm xuân sắc động tình, hai người như hoà lại thành một thể.

Giờ khắc này, cả hai mới chính thức trở thành phu thê.

- ----//--------

Tương tác giúp mình nha cả nhà iu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play