(32)

Hoàng hậu bị giam lỏng trong Phượng Nghi cung cũng đã lâu.

Giờ khắc này bà ta đang ngồi ngẩn người trước gương.

Không biết qua bao lâu, một nha hoàn lặng lẽ bước vào.

“Nương nương.”

Hoàng hậu giống như cành cây khô đã héo, gần như không có phản ứng gì.

“Nương nương, hôm nay hoàng thượng đã hạ chỉ phế bỏ tước vương của Nhị điện hạ.”

“Cái gì?”

Hoàng hậu lúc này mới tỉnh lại, nắm lấy nha hoàn hỏi lại cho rõ.

“Tiện chủng đó bị phế rồi sao?”

“Không sai thưa nương nương, Nhị điện hạ phạm nhiều tội lớn làm cho hoàng thượng rất tức giận. Cho nên sau đó đã ra chỉ tước bỏ phong hiệu, giam lỏng từ giờ cho đến cuối đời.”

“Thật sao? Haha, tên Tiêu Cảnh Thần đó nghĩ mình khôn ngoan hơn người. Thế mà lại dám tính kế cả bổn cung, lẽ ra hắn phải phơi thây ngàn dặm mới phải. Nay cuối cùng cũng đã đền tội, đúng là ác giả ác báo!”

Hoàng hậu không ngừng cười to, mắng Tiêu Cảnh Thần vô cùng khó nghe.

“Nói như vậy, Cảnh Vũ của ta bây giờ sao rồi?”

Tiêu Cảnh Vũ là tên huý của thái tử.

Hoàng hậu không gọi hắn là thái tử mà lại gọi tên, cho thấy bà ta cũng hiểu rất rõ địa vị của bọn họ bây giờ.

Nha hoàn bên cạnh không dám cười.

Nàng ta theo hầu từ rất lâu, là tâm phúc lớn bên cạnh hoàng hậu.

Cho nên hôm nay mới phải lãnh trọng trách đi báo tin.

Có điều không biết lần này là phúc hay là hoạ của nàng ta, ngộ nhỡ hoàng hậu có giận cá chém thớt thì có trời cũng cứu không nổi.

“Nương nương, còn có một tin nữa…”

“Là tin gì? Ngươi mau nói đi, việc gì mà phải ấp a ấp úng như vậy.”

Nha hoàn nhất thời hít thở không thông, sợ hãi quỳ sụp xuống đất.

Hoàng hậu thấy vậy cũng hết hồn, dường như cũng lờ mờ đoán ra được.

“Rốt cuộc là chuyện gì? Cảnh Vũ có chuyện hay là bổn cung bị phế?”

“Nương nương, hoàng thượng xuống chiếu phế thái tử rồi ạ!”

Nha hoàn nói xong câu đó, nàng ta dường như không thở nổi nữa.

Nàng ta đã mang sẵn tâm thái buông xuôi, tuỳ hoàng hậu trút giận.

Thế nhưng, ngược lại hoàng hậu lại không như vậy.

Bà ta giống như là chết đứng, cơ thể cứng lại như một bức tượng.

Hai mắt nhìn trân trân, miệng hơi há ra. Một lúc lâu sau, bà ta mới cười khẩy một cái.

“Ha, hoàng thượng! Người là hoàng thượng, cho nên người đối xử với mẹ con chúng ta như vậy sao?”

Nha hoàn sợ hoàng hậu điên quá hoá rồ, làm ra chuyện gì dại dột cho nên vội dậy đỡ nàng ta.

“Nương nương, người nhất định đừng nghĩ quẩn. Nương nương làm mưa làm gió bao năm, lúc nào cũng có thể đông sơn tái khởi mà.”

“Ngươi không cần an ủi ta, bổn cung tự biết số phận của mình.”

Hoàng hậu lúc này dường như đã kiệt sức, cả người mềm ra như cọng bún.

“Kết cục này ta đã sớm đoán được trước, có gì mà phải hoảng hốt chứ.”

“Ta sống bên cạnh hắn cả nửa đời người, không dám nhận là thấu lòng đế vương nhưng ít nhiều cũng hiểu đôi ba phần.”

“Năm đó ta gả cho hắn là năm 14 tuổi, lúc đó ta là đích nữ danh gia vọng tộc của kinh thành. Chúng ta được tiên đế tứ hôn, là một mối lương duyên đẹp.”

“Lần đầu ta gặp hắn, ta có mang một chiếc khăn thêu hoa hải đường. Hắn khen nó đẹp, ta vẫn luôn cất giữ trong hộc tủ, đến nay đã mấy chục năm.”

“Nhớ năm đó Hàm Phúc vương được sủng ái đến nhường nào, ta cùng hắn trải qua bao khổ sở mới tranh đoạt được với người ta. Năm hắn đi đánh giặc cũng là lúc ta mang thai đứa con đầu lòng, nhưng sau lại bị sảy mất.”

“Tình cảm giữa chúng ta từng rất tốt, nhưng sau khi hắn lên ngôi thì đã thay đổi. Lúc đó hắn là đế vương, sự lớn mạnh của nhà mẹ ta lại là sự uy hiếp đối với hắn.”

“Ta thông cảm cho hắn, nên ra sức dạy dỗ con cái, làm tốt chức phận. Nhưng sau đó hắn lại sủng ái Ý quý phi, rồi lại là Dung phi, Ninh tần, rồi là vô số người khác ta không nhớ hết tên. Có người đã chết, có người đã thua cuộc, nhưng tất cả đều chỉ là mây khói.”

“Điều quan trọng chính là lòng hắn không còn như xưa nữa. Như vậy không có người này cũng sẽ có người khác. Lòng ta đã trở nên lạnh lẽo từ lâu, sự quan tâm của ta đã dồn hết sang cho Cảnh Vũ.”

“Ta không nói mình lương thiện, nhưng mấy tiện nhân kia chắc gì sẽ lương thiện hơn ta? Đã ngồi ở vị trí này thì dù là ai cũng sẽ hành xử như ta thôi, lòng người chính là như vậy.”

“Nhiều năm bầu bạn, dốc hết mọi thứ cho hắn, kết cục lại là tay trắng.”

Hoàng hậu giống như hồi tưởng lại mọi chuyện quá khứ, bao nhiêu hồi ức đau thương đã từng xảy ra giữa hai người.

Gương mặt mong manh sương gió của hoàng hậu không có chút cảm xúc nào, nhưng nha hoàn đang ôm lấy nàng đã đỏ hết hốc mắt.

“Nương nương, người quá khổ tâm rồi.”

“Trong cung này mọi người đều khổ tâm, nhưng có những khổ tâm đổi lại được vinh quang, còn có những đau khổ lại không đổi lại được gì.”

“Nương nương…”

“Đào Nhi, ngươi đi lấy giấy bút lại đây.”

Nha hoàn tuy rất khó hiểu, nhưng cuối cùng vẫn làm theo.

Hoàng hậu chải lại mái tóc, chậm rãi mài mực rồi viết xuống từng chữ.

Tuy đang bị cấm túc nhưng dù gì hoàng hậu cũng là quốc mẫu, điều kiện sống vẫn không quá tệ.

Tin tức vẫn khá linh thông, đồ ăn thức uống vẫn được Nội vụ phủ cung cấp đầy đủ.

Bức mật thư được đưa đến Càn Chính Điện.

Buổi tối hôm đó, hoàng đế giá lâm Phượng Nghi cung.

Lúc hắn đến, hoàng hậu đang ngồi ngẩn người nhìn về phương xa.

Không biết là đang suy nghĩ gì.

“Thiếp xin thỉnh an hoàng thượng.”

“Miễn lễ đi.”

Hoàng hậu đưa đến ly trà, mọi lễ nghi vẫn diễn ra bình thường.

“Trẫm đã đọc bức thư rồi.”

“Dạ.”

Hoàng đế không biết phải nói gì hơn, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại sau hôm cãi nhau đó.

“Thần thiếp tự biết tội của mình, nên xin được đền tội.”

“Đền tội của nàng là bằng cách đó à?”

“Đúng vậy, sống ở trong cung dễ sinh lòng ích kỷ nên gây ra nhiều tội lỗi. Vậy nếu kiếp sau thiếp chỉ gả vào nhà bình thường thì có phải sẽ vui vẻ hơn không?”

“A Phù, nàng đang nói gì vậy?”

“Thiếp chỉ đang nói sự thật. Hoàng thượng, lúc thiếp gả cho người thì thiếp là người có tất cả trong tay. Đến nay thì chính là kẻ tay trắng đáng thương nhất thiên hạ. Thần thiếp đi tới bước đường hôm nay, hoàng thượng chính là người có công lớn nhất.”

“Cho nên nàng xin tự phế hậu, mong muốn được ban cho tự vẫn? Nàng chính là bởi vì không còn muốn ở bên cạnh trẫm nữa sao?”

“Nói sao cũng được, thần thiếp suy nghĩ hoàn toàn tỉnh táo chứ chẳng phải là nghĩ quẩn.”

“Chỉ mới có mấy tháng, nàng cứ như biến thành người khác vậy.”

Hoàng đế đặt tay lên vai hoàng hậu, nói một cách nghiêm túc.

“A Phù, trẫm sẽ không làm vậy. Trẫm sẽ không để nàng chết.”

Nếu lời này được nói ra nhiều năm về trước, có lẽ hoàng hậu sẽ rất vui.

Nhưng lúc này nói ra thì cũng còn nghĩa lý gì nữa đâu?

“Ta không chết bằng gươm đao, ta chết là vì lòng người.”

Hoàng đế ở lại an ủi rất lâu, cả hai nói chuyện mấy canh giờ liền.

Hoàng đế cũng hứa sẽ bỏ lệnh cấm túc, còn nói sẽ cho thái y chữa bệnh thật khoẻ cho hoàng hậu.

Cả hai như trở lại những năm tháng còn trẻ, lúc đó chỉ có hai tấm lòng đơn sơ với nhau.

Thế nhưng, sau khi hoàng đế đi được chừng một canh giờ thì Phượng Nghi cung bốc cháy dữ dội.

Nghe nói lúc đó mọi người đều đi ngủ hết, trong chính điện chỉ còn mỗi hoàng hậu.

Lúc các nha hoàn phát hiện ra thì lửa đã cháy quá lớn.

Có muốn cứu cũng không kịp, huống hồ hoàng hậu còn đang bị giam lỏng, trong cung không đủ người.

Hoàng hậu bị ngọn lửa nuốt chửng, lúc ngọn lửa bị dập tắt thì đã hóa thành một đống tro tàn.

Thế nhưng, ngay tại nơi đó người ta phát hiện ra một chiếc khăn thêu hoa hải đường rất đẹp.

Có lẽ hoàng hậu trước khi mất đã cầm nó trên tay.

Lúc hoàng đế biết tin, hắn gần như suy sụp cả đêm.

Ngày hôm sau cũng bãi triều nhằm để tang quốc mẫu.

“A Phù, nàng đang oán trách trẫm đúng không?”

(33)

Tin tức hoàng hậu Thượng Quan thị băng thệ được truyền ra khỏi cung.

Ta thân là nữ quyến lại là con dâu hoàng thất nên được gọi vào cung để hỗ trợ xử lý tang sự.

Tiêu Cảnh Diệp và các hoàng tử phụ trách đối ngoại, xử lý công việc triều chính.

Hoàng hậu có lẽ cũng thực sự có tình cảm với hoàng đế, bởi vì nàng hành sự rất quyết đoán.

Quyết liệt kết thúc bi kịch của mình.

Không biết nàng có được “trùng sinh” như ta hay không, nhưng có lẽ trước khi chết nàng ta cũng mong muốn kiếp sau được làm người bình thường.

Văn Hiến Hoàng Hậu băng thệ, người trên kẻ dưới trong cung vô cùng tiếc thương.

Trong cung tiếng khóc rung trời, chỉ là không biết có bao nhiêu người là thực lòng.

Hoàng hậu đã ngã, phe cánh thái tử không còn.

Mà Nhị hoàng tử Tiêu Cảnh Thần cũng vậy.

Đấu đá lẫn nhau lâu như vậy, có lẽ cũng đã gần đến hồi kết.

Tiêu Cảnh Thần ngã, tất nhiên Thất hoàng tử Tiêu Cảnh Dực chỉ còn là cá nằm trên thớt.

Ngay sau khi Tiêu Cảnh Thần bị giam lỏng, Thất hoàng tử phủ đã có động tĩnh.

Triệu Vi Nhu mang thai bụng đã rất lớn, có lẽ cũng sắp sinh con.

Thế nhưng vì làm hỏng việc cho nên Tiêu Cảnh Dực rất tức giận.

Mấy thị thiếp khác trong phủ thấy vậy thì nhân cơ hội diệt trừ cái gai đáng ghét này.

Triệu Vi Nhu bị phát hiện gian díu với gia nô trong phủ, bị Thất hoàng tử phi bắt tại trận.

Cái thai sau đó cũng bị sảy mất, mà nàng ta ngay cả cái mạng mình cũng không giữ được.

Một xác hai mạng, chết không nhắm mắt.

Triệu Vi Nhu sinh thời chỉ là một tiện thiếp, tuy có mang thai nhưng lại chưa sinh ra được cho nên cũng không có công trạng gì.

Người xung quanh hầu như đều khinh thường nàng ta, chỉ cần có cơ hội thì đều muốn diệt trừ Triệu Vi Nhu cho khuất mắt.

Nàng ta chết không danh không phận, về sau cũng không còn ai nhớ đến.

Nhưng ta cũng không muốn buông tha cho Tiêu Cảnh Dực một cách dễ dàng.

Nợ của hắn với ta kiếp trước vẫn phải tính sổ.

Bởi vậy, không lâu sau đó Thất hoàng tử Tiêu Cảnh Dực cũng bị thất sủng.

Những chuyện hắn thông đồng cùng Tiêu Cảnh Thần trước kia cũng bị lôi ra.

Tiêu Cảnh Thần chịu tội mười, thì hắn cũng phải chịu tội năm.

Chiếu thư phong vương cho hắn cũng bị hoàng đế huỷ ngay tại chỗ.

Mà hoàng đế là cửu ngũ chí tôn, lời nói ra không bao giờ rút lại được.

Nếu đã huỷ bỏ việc phong vương, tức là cả đời này hắn cũng không còn cơ hội bằng với các huynh đệ của mình nữa.

Lúc ta vô tình gặp được Tiêu Cảnh Dực là ở trong cung, sau khi ta từ chỗ bái tế cho Ý quý phi trở ra.

Sau khi Văn Hiến hoàng hậu băng thệ, việc bái tế cho mẹ đẻ của Tiêu Cảnh Diệp cũng không cần phải cố kỵ nữa.

Tiêu Cảnh Dực thấy ta thì vội đuổi theo.

“Hoàng tẩu!”

“Có chuyện gì sao?”

Theo lý mà nói thì ta là bề trên của Thất điện hạ, cho nên không cần làm lễ với hắn.

Tiêu Cảnh Dực nhìn thấy ta thì đứng sững lại.

Từ trong ánh mắt hắn, ta nhìn thấy được rất nhiều cảm xúc hỗn loạn, tựa như đã gom góp mấy kiếp người vào đó.

Ta hơi giật mình, cũng lộ ra sự đề phòng với hắn.

‘’Gần đây muội muội của hoàng tẩu qua đời, ta cũng không nghe thấy hoàng tẩu có ý chia buồn.’’

‘’Mẫu thân ta chỉ có một mình ta, ở đâu ra muội muội?’’

Tiêu Cảnh Nhiên đột nhiên cười lên, nhưng hai mắt lại ửng đỏ.

‘’Đúng vậy, ả ta không xứng làm muội muội ngươi chút nào. So với ngươi, nàng ta một góc cũng không bằng.’’

‘’Thất điện hạ rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng không? Bổn cung là nữ quyến, theo lý mà nói thì không thể cùng điện hạ tiếp xúc quá lâu, tránh cho người đời dị nghị.’’

‘’Hoàng tẩu, gần đây ta mơ thấy rất nhiều giấc mơ kỳ lạ có liên quan đến ngươi. Ta chỉ là muốn đến thăm hỏi một chút thôi, liệu không biết giấc mơ đó có thực sự chỉ là mơ không hay là đã từng xảy ra.’’

Tiêu Cảnh Dực cũng không biết hắn bị làm sao nữa.

Dạo gần đây hắn cứ mơ thấy Triệu Vi Lan, mơ thấy kiếp trước hai người là phu thê. Nàng vì hắn mà hy sinh trời bể, nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác phụ nàng.

Hắn còn thấy trong giấc mơ đó hắn sủng ái Triệu Vi Nhu rồi đối xử tàn tệ với thê tử mình, còn có vô số chuyện mưu ma quỷ chước đầy tội lỗi khác.

Khoảng thời gian đầu giấc mơ đó y hệt những gì hắn đã lên kế hoạch, nhưng hiện thực sau này lại bị chệch đi khỏi quỹ đạo ban đầu.

Những chuyện xảy ra trong thực tế đã cách quá xa giấc mơ đó, nhưng chính vì nó quá mức chân thực nên mới khiến hắn hoài nghi.

‘’Có lẽ là Thất điện hạ tuổi còn trẻ mà lòng nặng tâm tư quá chăng? Ngươi có thể tìm thầy giải hạn cho mình thử xem, thiên hạ này chẳng thiếu cao nhân đắc đạo đâu.’’

Nói xong, ta quay gót rời đi và cũng không bao giờ quay đầu lại nữa.

(34)

Lúc hồi phủ, ta đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến người ta hộc máu mũi.

Tiêu Cảnh Diệp mặc áo ngủ hờ hững, để lộ gần hết phần ngực trần rắn chắc đang ngồi trong bồn tắm hơi nước nóng.

‘’Thỉnh an vương gia.’’

Tiêu Cảnh Diệp không hề đáp lời, điều này làm ta thấy khó chịu.

Dù sao cũng đã là phu thê từ lâu, những chuyện này cũng đã quá quen thuộc rồi.

‘’Vương gia, người có muốn thiếp đến hầu hạ không ạ?’’

Tiêu Cảnh Diệp mím môi một lúc rồi cũng đáp: ‘’Đến đi.’’

Thế là, ta đứng tại chỗ rút từng món đồ ở trên người xuống.

Từ trâm cài cho đến xiêm y, chỉ chừa lại một lớp vải mỏng bên trong.

Tiêu Cảnh Diệp nhìn chằm chằm ta, ta hiểu rất rõ ánh mắt đó của hắn là có ý nghĩa gì.

Nhưng mà không sao cả, chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi.

Ta từ từ chìm xuống làn nước, tiến đến xoa bóp cho Tiêu Cảnh Diệp.

Dần dần sau đó, ta hôn lên gáy hắn.

Tiêu Cảnh Diệp đỡ lấy eo ta, lạnh lùng hỏi: ‘’Hôm nay nàng đi đâu?’’

‘’Ưm, thiếp đến bái tế mẫu phi.’’

‘’Sau đó thì sao?’’

‘’Thiếp gặp mặt Thất điện hạ, có cùng hắn trò chuyện vài câu. Đúng rồi, thiếp còn đang định mách vương gia chàng đây.’’

‘’Ồ, chuyện gì?’’

‘’Vương gia, người nhất định phải bảo vệ thiếp. Hôm nay Thất điện hạ có nói một vài chuyện với thiếp, thiếp rất sợ.’’

‘’Vậy sao?’’

‘’Thất điện hạ nói là ngủ mơ thấy thiếp, còn nói thấy hai bọn ta là phu thê với nhau nữa. Nhưng rõ ràng phu quân của ta đang ở đây cơ mà, thiếp nghi ngờ hắn có tâm tư đen tối với thiếp.’’

‘’Ồ, hóa ra Tiêu Cảnh Dực nảy sinh suy nghĩ không nên có với hoàng tẩu của mình?’’

Ta bám lấy vai hắn, cố gắng mở to hai mắt cho long lanh hết sức có thể.

‘’Vương gia, thiếp rất sợ cho nên đã cố gắng hồi phủ thật nhanh. Vậy mà cuối cùng vương gia chàng vẫn biết được. Nhưng không sao, bây giờ thiếp sẽ chứng minh.’’

‘’Chứng minh gì nào?’’

Tiêu Cảnh Diệp nắm lấy eo ta, kéo đến sát ngực hắn không chút khe hở.

‘’Chứng minh ta là thê tử của ai.’’

Nói xong, ta chủ động ngồi lên mà không cần hắn đỡ.

Nhưng sự thực chứng minh, ta vẫn là đang làm liều.

Chỗ đó quá to làm cho ta thở không ra hơi, cuối cùng Tiêu Cảnh Diệp vẫn phải giúp đỡ ta ra vào từ từ.

‘’Cảnh Diệp, ưm.’’

‘’Đã nói bao nhiêu lần rồi, nàng phải làm từ từ.’’

‘’Từ từ hay không cũng chẳng sao, nhưng mà vương gia có tin thiếp không?’’

‘’Bổn vương có nói không bao giờ, do nàng không đánh mà tự khai thôi.’’

Mặc dù Tiêu Cảnh Diệp đã nói là hắn không ghen gì hết, nhưng mà hắn vẫn hành xác ta như đi đánh giặc.

Chúng ta làm ở trong phòng tắm một canh giờ, sau khi lau khô người lại ở trên giường đại chiến cả đêm.

Ta có nỗi khổ mà không thể nói, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà chịu đựng.

Tiêu Cảnh Diệp lần nào cũng như lần nào, hùng hục như trâu xong lại tỏ ra dịu dàng an ủi hứa hẹn lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn.

Bây giờ hắn đang xoa bóp cho ta ở trên giường, ta dù mệt mỏi nhưng vẫn còn hơi sức trò chuyện cùng hắn.

‘’Cảnh Diệp, chàng bắt đầu thích thiếp từ lúc nào vậy?’’

‘’Từ rất lâu rồi.’’

‘’Lâu là lúc nào, chàng đừng có mà trả lời qua loa.’’

‘’Bổn vương có thể né tránh câu hỏi này không?’’

‘’Không thể đâu, chàng mau trả lời đi.’’

Lý do ta hỏi như vậy là vì ta cảm thấy lạ, hôm nay gặp Tiêu Cảnh Dực thì ta đã lờ mờ đoán ra hắn đã có ký ức về tiền kiếp.

Vậy trong thiên hạ này liệu có ai cũng trùng sinh giống như ta hay không?

Nhớ ngay từ lần đầu gặp, Tiêu Cảnh Diệp đã đưa cho ta ngọc bội của hắn.

Lúc đó ta cứ nghĩ là do hắn muốn nẫng tay trên của Tiêu Cảnh Dực, cưới ta để tận dụng thế lực tướng phủ và ngăn chặn âm mưu của các phe cánh khác.

Có điều sau khi thành hôn, ta đã có đủ thời gian để hiểu biết về con người hắn.

Cho nên càng nghĩ càng thấy lạ hơn, bởi vì tính cách của Tiêu Cảnh Diệp thì khó lòng mà làm như vậy.

‘’Lan nhi, bổn vương chỉ có thể nói cho nàng bốn chữ mà thôi.’’

‘’Là bốn chữ gì?’’

‘’Nhân quả tuần hoàn.’’

Nhân quả tuần hoàn, kiếp trước kiếp này.

Nếu như Tiêu Cảnh Diệp cũng có ký ức từ kiếp trước, như vậy thì mọi chuyện liền có thể nghĩ thông.

Vì sao hắn lại nắm rõ từng đường đi nước bước như vậy, vì sao lại hiểu biết từng chút một tâm tư của ta như vậy, tất cả đã có câu trả lời.

Ta khổ sổ cả đời trước, cuối cùng kiếp này lại có thể gả cho lang quân như ý, yêu thương ta hết mực.

Cả hai sống với nhau đến khi già đi, con cháu đầy đàn rồi lại nắm tay nhau về cõi vĩnh hằng.

Ta rất hạnh phúc, cho nên đã thổ lộ điều đó với Tiêu Cảnh Diệp.

Hắn cũng nói với ta điều tương tự, chúng ta đã thốt ra lời nói yêu thương người kia, chứ không giống như những đôi phu thê trong thiên hạ chỉ có thể nói về tình nghĩa.

Nhiều năm sau đó, ta cùng Tiêu Cảnh Diệp xưng bá một phương.

Nói là xưng bá là bởi vì chúng ta đã được giao cho quản lý khu vực Bắc Địa vốn hoang tàn xơ xác, nói cách khác chính là làm vua xứ chột.

Chúng ta đã biến nơi đây trở thành một vùng đất trù phú, hợp tác thông thương với các xứ láng giềng, tạo phúc cho bá tánh có cuộc sống ấm no.

Tam hoàng tử Tiêu Cảnh Nhiên năm xưa cũng đã kế vị, hắn lại tiếp tục ban bố nhiều chính sách tốt cho người dân, tiếp nối thời đại thịnh thế.

Các chính sách hỗ trợ nhân dân và củng cố an ninh quân đội cũng được phê chuẩn, biến hắn trở thành một vị hoàng đế tài ba mưu lược, được dân chúng kính phục.

Đúng như Tiêu Cảnh Diệp từng nói năm xưa, Tiêu Cảnh Nhiên có thể làm tốt hơn tiên đế rất nhiều.

Ta sinh cho Tiêu Cảnh Diệp năm người con, sau này đều lớn lên thành tài rồi tiếp tục cống hiến cho quốc gia.

Dòng dõi Duệ vương phủ cũng được triều đình ân chuẩn cho tước thế tập, tức là con cháu sau này sẽ có tước hiệu truyền đời từ tổ tiên.

Phu thê hòa thuận yêu thương lẫn nhau, con cháu lớn lên cũng thành tài.

Như vậy chính là phước đức sâu dày, ta cũng không còn mong cầu gì hơn.

Kiếp này ta đã sống cuộc đời mỹ mãn, đúng như những gì Tiêu Cảnh Diệp đã hứa với ta.

Rốt cuộc, ta cũng không còn gì phải hối tiếc nữa rồi.

- ---------

Truyện chính thức full rồi nha cả nhà iu, đây là bộ thứ 3 mình full rồi nè. Cảm ơn cả nhà đã đọc và ủng hộ mình nha

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play