(10)
Ta cùng phụ thân nói chuyện đến tận đêm khuya mới trở về.
Phụ thân than ngắn thở dài liên tục, cuối cùng cũng phải chấp nhận sự thật rằng nữ nhi mà ông yêu thương nhất sẽ trở thành thê tử của người khác.
Ta nhớ đến lần trước Tiêu Cảnh Diệp có đưa cho ta một miếng ngọc bội màu trắng, nói rằng nó có thể giúp ta liên lạc với hắn.
Hắn nói đi về chuyến này ta chắc chắn sẽ muốn gặp hắn, quả nhiên là vậy.
Chỉ riêng việc liệu sự như thần đó, ta đã hiểu rốt cuộc lúc trước vì sao hắn lại có danh xưng là mặt ngọc chiến thần, đồng thời làm cho người như phụ thân cũng nể ba phần.
Ta cầm thứ đó lên xem xét thật kỹ.
Miếng ngọc bội có một màu trắng mỡ dê, nguyên một khối như vậy có lẽ là rất hiếm có.
Bên trên không hề chạm khắc bất cứ thứ gì cả, chỉ đơn giản là một khối ngọc màu trắng trông rất trang nhã.
Người có thân phận càng quý trọng, thì ngọc bội được làm càng tinh xảo.
Ta đưa nó cho nha hoàn, dặn dò cẩn thận kỹ lưỡng rồi dùng thế lực tướng phủ để bí mật móc nối với hộ vệ bên kia.
Tiêu Cảnh Diệp cứ thế đưa cả một miếng ngọc bội quý giá cho ta.
Điều này khiến ta không khỏi suy nghĩ về hắn nhiều thêm một phần.
Lúc ta quyết định mình muốn gả cho Tiêu Cảnh Diệp, ta cũng thực sự đã suy nghĩ rất nhiều.
Ở trong thiên hạ này, nữ nhân nào gả chồng mà không phải là do cha mẹ mai mối giới thiệu cho?
Nữ nhân tự quyết định hôn phối thì thực sự chẳng có mấy ai, mà ta đây lại tự chọn hôn phối nhưng không dựa trên tình yêu chân chính.
Ta làm vậy là vì lợi ích gia tộc.
Tiêu Cảnh Diệp là chỗ dựa lớn nhất mà ta có thể dựa vào.
Hắn xuất thân cũng không thấp, nhà mẹ cũng là một thế gia có tiếng về y học cổ, đủ để có địa vị trong thiên hạ mà cũng không dính dáng gì nhiều đến triều chính.
Xuất thân bên ngoại đủ khiến hắn cả đời an nhàn mà không cần phải lo lắng gì nhiều.
Nhưng bản thân hắn cũng rất tài hoa, văn võ song toàn.
Hơn nữa bề ngoài cũng rất đẹp, kế thừa hoàn toàn những nét đẹp của hoàng thượng và Ý quý phi.
Chỉ dựa vào bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để hắn trở thành cái tên trong mộng của thiếu nữ kinh thành.
Thế nhưng người như vậy cuối cùng lại phải chịu đựng một cuộc sống cô độc, mai danh ẩn tích với đời.
Còn những kẻ giả nhân giả nghĩa như Tiêu Cảnh Dực vẫn thản nhiên nhởn nhơ ngoài kia.
Hơn nữa, hắn cũng là huynh trưởng của Tiêu Cảnh Dực, nếu ta trở thành vương phi của hắn thì Tiêu Cảnh Dực phải gọi ta một tiếng hoàng tẩu.
Xét trên mọi bề thì hắn chính là chỗ dựa tốt nhất, đủ để che chở cho ta và gia tộc trước móng vuốt của các thế lực bên ngoài.
Có điều, sau khi suy nghĩ cẩn thận, thứ khiến ta hoài nghi chính là đôi chân tàn phế đó của hắn.
Liệu người này có thật sự là bị tàn phế hay không?
Việc hắn mai danh ẩn tích đối với người bên ngoài và những kẻ thù kia của hắn thì chính là đã loại được một kẻ thù.
Nhưng lần trước hắn đã đưa cho ta miếng ngọc bội, như vậy hắn đã liệu trước việc ta sẽ tìm hắn, hay nói cách khác là tìm một chỗ dựa để đối đầu Tiêu Cảnh Dực.
Suy nghĩ sâu xa hơn một chút chính là Duệ vương điện hạ đang muốn trở lại?
Và tướng phủ hay ta cũng chỉ là một con cờ của hắn?
(11)
Để chắc chắn cho các suy đoán của mình hơn, ta đã đến địa điểm được hộ vệ của Tiêu Cảnh Diệp báo trước.
Bên trong một tửu lâu nổi tiếng chỉ dành cho kẻ lắm tiền nhiều của, ta nhìn thấy Tiêu Cảnh Diệp ngồi ngắm cảnh trên chiếc xe lăn của hắn.
“Xin thỉnh an Duệ vương điện hạ.”
“Đến rồi à? Ngồi đi.”
Hộ vệ đẩy xe lăn cho hắn đến trước bàn.
“Nàng suy nghĩ kĩ rồi?”
“Điện hạ liệu sự như thần, tiểu nữ xin bái phục.”
Tiêu Cảnh Diệp bật cười.
“Không có chi, nếu đã suy nghĩ kĩ thì bổn vương cũng theo lý mà hành sự thôi.”
Hắn không nói rõ ra, nhưng cả hai chúng ta đều hiểu.
Tiêu Cảnh Diệp đã nói đồng ý, như vậy có lẽ thánh chỉ tứ hôn rất nhanh sẽ đến.
“Như vậy cũng tốt. Có điều thần nữ hôm nay đến đây không chỉ vì chuyện này.”
“Ồ, có gì cứ nói?”
“Điện hạ đang muốn trở lại triều chính sao?”
Nói chuyện với người như hắn thì tốt nhất không nên ngây thơ hỏi rằng chuyện này chuyện kia có phải do ngươi ra tay không, mà nên đi thẳng vào vấn đề.
“Cũng đúng, mà cũng không đúng.”
“Ồ?”
“Đợi thánh chỉ tứ hôn xuống, nàng chính thức trở thành người của bổn vương thì nàng sẽ biết.”
“Thần nữ đã biết, thần nữ tin tưởng Duệ vương điện hạ.”
“Bổn vương có thể đảm bảo là nhanh, nếu bỏ qua nghi lễ thì ngày mai vào cửa luôn cũng được. Có điều bổn vương vẫn sẽ làm đầy đủ lễ nghĩa.”
“Đa tạ vương gia.”
Có lẽ cảm thấy ta hơi căng thẳng, cho nên Tiêu Cảnh Diệp phì cười.
“Làm sao vậy, bây giờ lại sợ rồi?”
“Không có, thần nữ đâu có sợ gì.”
“Được rồi, hôm nay nàng đến đây gặp bổn vương thì đã không có đường quay đầu. Tương lai phủ Thừa tướng phức tạp hơn nàng nghĩ, thân là nữ nhi duy nhất thì nàng phải tự biết chọn một chỗ dựa vững chắc.”
“Thần nữ hiểu điều đó ạ. Nhưng phải chăng điện hạ đồng ý làm chỗ dựa cho ta?”
“Cái đó còn phụ thuộc vào biểu hiện của nàng nữa.”
Ta đã hiểu, con đường phía trước chúng ta đã xác định sẽ chung vận mệnh với nhau.
Chúng ta nói chuyện thêm một lát, sau đó ta mời hành lễ rồi trở về.
Ta vừa đi không bao lâu, Tiêu Cảnh Diệp đã gọi ngay các hộ vệ đến.
“Các ngươi trở về chuẩn bị sính lễ, nhớ là không được qua loa. Cả phần lễ vật của mẫu thân cũng lấy ra luôn đi.”
“Vương gia?”
Có lẽ cảm thấy Tiêu Cảnh Diệp quá coi trọng vị vương phi tương lai này, các hộ vệ có hơi ngạc nhiên.
Bọn họ nhớ đến ba vị trước kia, đều là do phe cánh hoàng hậu tìm cách nhét vào để giám sát.
Vương gia không ngần ngại ra tay diệt toàn bộ, ngăn chặn mọi mầm mống nguy cơ đến với mình.
Bây giờ vị này chắc là do điện hạ tự mình nhìn trúng, nên có ưu ái hơn vài phần chăng?
“Các ngươi thắc mắc gì à?”
“Bẩm vương gia, chúng thần không dám.”
“Vậy thì cứ chuẩn bị đi, nhớ đưa danh sách cho bổn vương xem trước. Còn nữa, nhớ thanh lý sạch sẽ mọi thứ trong phủ. Thứ gì dơ bẩn cứ vứt ra ngoài, đợi tân nương đến cho nàng tiếp quản.”
“Dạ, chúng thần đã biết.”
“Bây giờ chúng ta tiến cung.”.
truyện tiên hiệp hayLời vừa dứt, người nào người nấy đã đi làm công việc của mình.
Tiêu Cảnh Diệp hiên ngang đi thẳng đến Càn Chính Điện, nơi hoàng đế đang ngự trị.
“Nhi thần xin thỉnh an phụ hoàng.”
“Cảnh Diệp đến sao?”
Hoàng thượng uy nghiêm đĩnh đạc như một gốc cây lâu đời, nay từ trong đáy mắt ánh lên một niềm vui khó tả.
Nói vậy không hề quá chút nào.
Bởi vì Tiêu Cảnh Diệp chính là nhi tử được yêu thương nhất.
Chẳng những chui ra từ trong bụng sủng phi mà còn rất tài hoa.
Nếu năm đó không có hắn cùng Triệu thừa tướng dẫn binh dẹp loạn thì triều đại chưa chắc sẽ được ổn định, vững vàng như bây giờ.
Kể cả sau khi hắn bị tàn phế, hoàng thượng trong lòng vẫn là tiếc thương đứa con trai này nhất.
Thấy hắn cứ bế môn không ra, hoàn toàn mai danh ẩn tích với đời, ông cũng rất chua xót.
Nhưng hôm nay cuối cùng hắn cũng đã chủ động trở lại, đến Cần Chính Điện tìm ông.
Với tâm trạng hứng khởi của hoàng đế lúc này, Tiêu Cảnh Diệp cảm thấy chuyện thỉnh chỉ tứ hôn có lẽ cũng không quá khó khăn.
“Phúc Bảo, đem loại trà thiên sơn tuyết liên quý hiếm mà trẫm mới có được lên đây.”
“Dạ.”
Hoàng đế vui vẻ cười, nếp nhăn kéo dài đến tận mang tai.
“Lâu lắm mới có thể nhìn thấy ngươi, gần đây có vẻ khí sắc rất tốt phải không?”
“Đa tạ phụ hoàng, nhi thần cả ngày chỉ ăn rồi ngủ thì làm sao mà héo hon gầy mòn được?”
“Tốt tốt, được như vậy thì tốt.”
“Dạ, nhi thần trong lòng có chuyện vui nên đến đây san sẻ, không ngờ phụ hoàng cũng nhìn ra.”
“Chuyện vui?”
“Vâng ạ.”
“Ồ?”
Hoàng đế nhấp ngụm trà, cũng không vội vàng yêu cầu Tiêu Cảnh Diệp nói tiếp.
“Nhi thần muốn thỉnh chỉ tứ hôn, chính thức cưới chính phi, vì hoàng thất khai chi tán diệp ạ.”
(12)
“Con nói cái gì?”
“Phụ hoàng bị lãng tai ạ? Liệu có cần nhi thần phải nói lại?”
“Không không, ý con là con muốn cưới thê tử sao?”
“Đúng vậy.”
Hoàng đế từ ngỡ ngàng chuyển sang vui mừng.
“Cuối cùng con cũng nghĩ thông rồi à? Cảnh Diệp, trẫm đã đợi được đến ngày này rồi đó sao?”
Tiêu Cảnh Diệp không nói gì, chỉ lặng lẽ nhấp ngụm trà.
Hắn một bộ “ta cưới vợ chứ có phải ngươi cưới vợ đâu mà đợi cái gì” ngồi đó.
“Vâng, chuyện này nhi thần không chờ được nữa. Nay quyết định tiến cung chia sẻ cùng phụ hoàng, mong được sự đồng ý của người.”
“Ôi, nhi tử của trẫm muốn cưới ai mà chẳng được. Có điều cưới chính phi thì phải cẩn thận chọn lựa chút, con muốn hôn phối với người nào?”
“Điều này phụ hoàng không cần lo lắng, nàng có thân thế rất tốt. Là đích nữ của thừa tướng, Triệu Vi Lan.”
Hoàng đế im lặng một lúc, nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh Diệp hồi lâu mới lên tiếng.
“À, chuyện này Lệ phi đã đề cập với trẫm. Xem ra tướng phủ gần đây thật náo nhiệt.”
“Vậy phụ hoàng nghĩ sao?”
“Trẫm vẫn chưa hạ chỉ.”
Cũng không bày tỏ ý kiến gì thêm.
“Phụ hoàng, thật ra nhi thần cũng có lý do của riêng mình.”
“Lý do?”
“Nhi thần và Triệu tiểu thư là vô tình gặp gỡ, lưỡng tình tương duyệt. Nhi thần tình cờ cứu nàng nên mới quen biết nhau.”
“Ồ?”
“Sau đó, quốc sư nói chúng ta là trời sinh một cặp, nếu kết nghĩa phu thê chắc chắn sẽ đem lại điềm lành cho nhi thần.”
“Quốc sư nói vậy thật à?”
“Vâng ạ, quốc sư quyền cao chức trọng, lời nào nói ra đều là sấm truyền. Nhi thần thật không dám xem thường.”
Hộ vệ đứng nép phía sau chỉ cúi gằm mặt, không lộ ra biểu cảm.
Nhưng thật ra đuôi mắt cũng hơi giật giật.
Chủ tử xem ra vì cưới vợ mà không tiếc lời nói dối ngay trong Cần Chính Điện, quả là không tiếc danh dự nam nhân.
Sở dĩ Tiêu Cảnh Diệp dám nói, là bởi vì quốc sư chính là họ hàng xa bên nhà mẹ đẻ của hắn.
Nhưng chuyện này hầu như không có ai biết, kể cả hoàng đế.
Bởi vì quốc sư quanh năm cô độc, thân thế cũng rất bí ẩn, chẳng những khó gặp mà còn khó điều tra.
Những gia tộc y học cổ như nhà mẹ của hắn vẫn luôn có cách để giữ vững vị thế trong thiên hạ.
“Hơn nữa, Thất hoàng đệ gần đây gây ra chuyện lớn với nghĩa muội của nàng. Có thể thấy là mối hôn sự này hoàn toàn không phù hợp.”
“Không hợp với Cảnh Dực, nhưng mà hợp với ngươi à?”
“Dĩ nhiên là vậy, nhi thần cho rằng nếu đã có duyên phận như vậy thì sao lại không cùng nàng kết nghĩa phu thê?”
Hoàng đế vuốt ve ngọc bội trong tay, lặng lẽ yêu cầu thái giám bên cạnh.
“Phúc Bảo, đem giấy bút tới đây.”
“Vâng ạ.”
Một tấm giấy mỏng, nhưng lại có sức nặng nghìn cân.
Tiêu Cảnh Diệp nhìn theo từng nét bút của hoàng đế, tuy đã qua tuổi trưởng thành từ lâu nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút hồi hộp.
“Xong rồi, các ngươi mau đi tuyên chỉ đi, kẻo có kẻ sốt ruột mong chờ.”
“Đa tạ phụ hoàng, nhìn thấy người vẫn còn linh hoạt như vậy nhi thần cũng yên tâm.”
Tiêu Cảnh Diệp đã đạt được điều mình muốn, hắn cố nán lại nói chuyện thêm một chút rồi mới đi.
Tất cả những điều đó không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ta lắm.
Sau khi hồi phủ, ta yêu cầu đem tất cả sổ sách ra để xem xét.
Gần đây tất cả những chuyện chi tiêu lẫn quản lý cửa hàng thuộc tướng phủ đều được chuyển từ Liễu di nương về tay ta.
Thế nhưng, sắp tới ta sẽ phải xuất giá.
Trong phủ cần có một người đảm nhận việc quản lý mọi thứ trong phủ.
Kiếp trước, chính vì để Liễu di nương nắm quyền chưởng quản nên bà ta mới có thể thông đồng đưa chứng cứ giả đến gần phụ thân.
Tiêu Cảnh Dực mưu đồ xong xuôi liền vội vã lật đổ tướng phủ, khiến cho ta tan cửa nát nhà.
Bây giờ hiển nhiên phải tính đường khác.
Ta gọi các ma ma và quản gia đến trong phòng, dặn dò một vài chuyện quan trọng.
Bao gồm cả việc chuyển một số tài sản trọng yếu vào phần hồi môn của ta.
Giống như kiếp trước phụ thân đã làm, nhưng do bị mẫu tử kia lén lấy đi không ít tiền bạc và cửa hàng.
Sau đó ta cũng phân phó cho một vài ma ma có uy tín từng hầu hạ mẫu thân ta lúc trước, để bọn họ quản lý một phần tài sản khác.
Bên cạnh đó, cũng không thể bỏ qua mẫu tử Liễu thị.
Tuy bây giờ quan hệ hai bên đã như nước với lửa, nhưng dù sao bà ta cũng có mặt trong cái phủ này.
Nếu hoàn toàn cô lập hai mẹ con đó, rất dễ khiến cho bọn họ bí quá hoá rồ, ta nên để cho bọn họ một miếng bánh nhỏ, khống chế trong lòng bàn tay thì sẽ tốt hơn.
Khi đó mới dễ bề theo sát mọi chuyện.
Kinh thành sắp đến hồi đổi chủ, một khi ta xuất giá thì gió tanh mưa máu cũng sẽ đến hồi nổi lên.
Tướng phủ sẽ gắn với vận mệnh của phu gia tương lai của ta.
Tướng phủ không thể có chuyện, mà bản thân ta cũng phải cẩn thận.
Sau khi viết xong bức thư cho phụ thân cùng với một bức thư cho Tiêu Cảnh Diệp, nha hoàn bước vào thông báo với ta.
“Tiểu thư, Phúc Bảo công công đến tuyên chỉ rồi.”
“Lão gia đang chờ ở ngoài, tiểu thư mau ra ngoài tiếp chỉ đi ạ.”