Trong sân tối đen như mực, yên tĩnh vô cùng.
Lê Tri không vội vàng đi tìm Trân Trinh mà cẩn thận đi một vòng quanh sân để chắc chắn không có ai trong nhà, rồi mới tiến đến cánh cửa bị khóa, nhẹ nhàng gõ: “Trân Trân.”
“Lê Tri?” Trân Trinh đã ngủ, nghe thấy tiếng gọi thì vui mừng ngồi bật dậy. Sau một hồi lục đục, ánh đèn dầu mờ mờ hắt ra từ khung cửa sổ nhỏ. Trân Trinh cầm chiếc đèn áp sát vào cửa sổ, nhìn thấy hai người đứng bên ngoài, đôi mắt dưới ánh đèn sáng lấp lánh: “Cậu thực sự đã quay lại tìm mình!”
Không phải Trân Trinh không tin lời hứa của Lê Tri, nhưng sau khi cô rời đi vào buổi sáng, bố mẹ chồng đã tăng cường việc canh giữ cô. Họ không còn ra ngoài cùng lúc nữa, luôn để một người ở lại trông chừng cô.
Trân Trinh đã nhiều lần lén nhìn ra ngoài qua cửa sổ và luôn cảm nhận được ánh nhìn theo dõi từ họ.
Cho đến khi trời tối, cô nghe thấy hàng xóm mời bố mẹ chồng cô đi xem hát miễn phí. Làm nông quanh năm, dân làng Liệt Nữ hầu như không bao giờ rời khỏi làng, cũng chẳng có mấy hoạt động giải trí. Bây giờ có một đoàn hát đến, lại được xem miễn phí, sao có thể bỏ qua cơ hội này cho được.
Ban đầu bố mẹ chồng cô còn do dự, định để một người ở nhà, nhưng nhìn thấy những người khác đều đi, họ cảm thấy nếu không đi sẽ thiệt thòi, nên sau khi bàn bạc, họ đã khóa thêm một ổ khóa nữa vào cửa phòng cô rồi mới cùng nhau ra ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT