Cuối tuần trôi qua quá nhanh, sự bực bội của Nguyễn Tồn Vân đạt đến đỉnh điểm vào tối ngày chủ nhật. Cậu không sẵn sàng đối mặt với sự thật rằng sáng thứ hai sẽ lại phải đi làm.
Nhưng thời gian đương nhiên không khoan nhượng với bất cứ ai cả. Khi Nguyễn Tồn Vân bị tiếng đồng hồ đánh thức vào buổi sáng thứ hai, cậu chỉ muốn mãi mãi chìm trong tình yêu thật đẹp với chăn và gối thôi.
Khó chịu, nhưng đâu có thể làm gì được? Vẫn phải đi làm thôi.
Trải qua một tuần trải nghiệm đi làm công việc này, Nguyễn Tồn Vân đã phát hiện ra một sự thật rằng cậu thực chất không hề ghét công việc này mà thứ cậu ghét là những tương tác xã giao không thể tránh được.
So với không khí sôi động, náo nhiệt lúc ăn cơm trưa hay thời gian nghỉ ngơi tám chuyện trên trời dưới đất, Nguyễn Tồn Vân lại thích làm việc hiệu quả, một mình cậu ngồi yên tĩnh lập trình.
Ít nhất khi cậu đang chuyên tâm làm việc đừng có ai đến làm phiền cậu để nói linh tinh về một bộ phim truyền hình hay bất cứ lời mời đi chơi bowling nào cả.
Tại sao trên thế giới này không thể hoàn thành công việc một mình và hoàn toàn độc lập được chứ?
Kim đồng hồ nhanh chóng điểm mười hai giờ, lắc đầu một cái đã lại đến giờ ăn trưa tập thể.
Nguyễn Tồn Vân khóa màn hình máy tính lại, huy động toàn bộ các tế bào trong cơ thể hoạt động để bắt đầu cố gắng đối phó với các đồng nghiệp đang đến đi ăn cơm cùng.
Khó khăn mới có thể kết thúc bữa trưa tập thể, Nguyễn Tồn Vân trở lại bàn làm việc của mình giống như một nơi để trốn cả thế giới.
Hình như có chương manga mới vào trưa thứ hai!
Nguyễn Tồn Vân hân hoan lấy điện thoại di động ra chuẩn bị đọc chương mới vào giờ nghỉ trưa.
“Tiểu Nguyễn!”
Một giọng nói dọa Nguyễn Tồn Vân sợ đến mức lật úp điện thoại lên mặt bàn.
Chu Hàn đứng cách đó không xa nói to: “Muốn chơi cầu lông cùng không!”
Chu Hàn lắc lắc cây vợt cầu lông trên tay, hai đồng nghiệp nam còn lại bên cạnh cũng cầm vợt cầu lông trong tay.
“Chúng tôi muốn đánh đôi, nhưng giờ mới có ba người, vẫn còn thiếu một người!”
Cái gì đây nữa? Đánh cầu lông, giữa trưa?
Nguyễn Tồn Vân cảm thấy như cậu đang nghe được một câu chuyện được tưởng tượng ra vậy.
Đối diện với sự mong đợi của ba người đồng nghiệp nam, Nguyễn Tồn Vân lễ phép mỉm cười từ chối: “Tôi chơi cầu lông không giỏi lắm đâu…”
Một đồng nghiệp nhiệt tình nói: “Không sao đâu. Tôi sẽ dạy cho cậu. Chỉ một chút là lập tức hiểu thôi, rất đơn giản.”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Chu Hàn cũng nói: “Lần trước cậu đánh bowling cũng hay lắm mà, rõ ràng dây thần kinh vận động phát triển tốt như vậy nên chắc chắn sẽ học rất nhanh thôi.”
Nam đồng nghiệp cuối cùng có chút ngượng ngùng lên tiếng giải thích: “Nguyên Nhân chủ yếu là đồng nghiệp hay chơi cùng chúng tôi hôm nay bị ốm mất rồi, những người khác trong văn phòng cũng không thấy đâu, cho nên…”
Nguyễn Tồn Vân nhìn khắp xung quanh, đúng là chỉ còn lại một mình cậu ở trong văn phòng. Những đồng nghiệp khác đã cơm nước xong xuôi cả rồi cũng không biết lại chạy đi đâu.
Chắc là đi dạo đâu đó rồi.
Nguyễn Tồn Vân nghĩ đến bản thân mình, một thanh niên vận động chút thôi đã lập tức mệt muốn chết, ôi, cậu sắp sụp đổ mất rồi!
Vì thế cậu đành mỉm cười nhận lấy cây vợt từ Chu Hàn, thành thật nói: “Tôi thật sự đánh không giỏi đâu, các đàn anh nhớ giơ cao đánh khẽ chút.”
Ba người cười vỗ bả vai cậu: “Tiểu Nguyễn quá khiêm tốn rồi!”
Tần Phương Luật vừa mới kết thúc cuộc hội đàm kéo dài một mạch đến trưa, nhẹ nhàng vuốt vuốt trán, ngồi trong xe nghỉ ngơi.
Vô tình nhìn thấy bốn nhân viên cầm vợt cầu lông đi về phía sân cầu lông vừa nói vừa cười.
Người mới đến ghi chép biên bản cuộc họp rất được, Nguyễn Tồn Vân cũng nằm trong bốn người chuẩn bị đi chơi cầu lông.
Chàng trai có nước da rất trắng, dưới ánh mặt trời trắng tới nỗi phát sáng nên đi cạnh ba người đồng nghiệp nam da màu lúa mạch tạo nên sự tương phản rõ ràng, rất dễ nhận ra.
Trắng như thế lại còn thích chơi thể thao mà không đen đi sao?
Lúc bình thường không nhận ra, hiện tại Nguyễn Tồn Vân đi cạnh ba người đàn ông cao lớn, Tần Phương Luật mới thấy thực ra chàng trai này cũng không cao lắm, tay chân cũng rất nhỏ gầy giống như tre mềm bên trong có thể nhẹ nhàng bẻ được măng non.
Tần Phương Luật nhớ lại lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu trong văn phòng, cậu chỉ cao đến cằm anh, vóc người cũng nhỏ hơn anh cả một vòng.
Tần Phương Luật nghĩ có thể Nguyễn Tồn Vân đi chơi bóng rổ một chút.
Bốn người đi vào sân cầu, quơ vợt và bắt đầu trận đấu.
Khi còn nhỏ Nguyễn Tồn Vân thường chơi thể thao với bố mẹ và đôi tay cũng được rèn luyện rất kỹ càng.
Sau một vài lần chạm cậu, cậu dần tìm được cảm giác của mình.
Chu Hàn khen ngợi: “Tôi biết cậu là một cao thủ thể thao mà.”
Trên mặt Nguyễn Tồn Vân vẫn nở nụ cười hì hì, nhưng thật ra trong lòng lại vô cùng khó xử.
Cậu nghĩ: nắng giữa trưa chói chang lại còn chơi cầu lông đổ mồ hôi mệt muốn chết, bây giờ cậu chỉ muốn tê liệt thôi!
Tần Phương Luật ngồi trong xe quan sát từ xa các nhân viên vung vợt chơi một hồi dưới cái nắng chói chang.
Anh nghĩ: Đúng là những người có cuộc sống đời thực hạnh phúc, bây giờ anh chỉ muốn tê liệt hết người thôi!
现充: thuật ngữ chỉ những người có cuộc sống ngoài đời phong phú chứ không chỉ trên Internet
Sự thật đã chứng minh cậu không hề nói điêu, Nguyễn Tồn Vân hoàn toàn thua ở “người có cuộc sống đời thực tập luyện thể thao mỗi ngày” như cậu nói.
Cậu vốn tưởng rằng bị lôi đi đánh cầu lông suốt cả buổi trưa đã là quá đủ rồi, nhưng không nghĩ tới việc người đồng nghiệp vẫn thường chơi thể thao với họ lại xin nghỉ ốm đến một tuần.
Mỗi ngày vào buổi trưa, sau khi Nguyễn Tồn Vân đi ăn uống xong xuôi và trở về sẽ văn phòng sẽ lập tức phải đối phó với ba khuôn mặt đang tươi cười nhiệt tình nhưng hỏi nhỏ những lời làm cậu sợ hãi: “Tiểu Nguyễn, cậu có muốn chơi bóng không?”
Nguyễn Tồn Vân vô cùng hối hận, tại sao lúc trước cậu lại nghe theo Từ Phi Phi máy móc trả lời? Tại sao lại nói là thích vận động thể thao chứ!
“Tiêu tiền ở trung tâm mua sắm ngoài đời” hay “tham gia quán bar thực tế” rõ ràng là tốt hơn rất nhiều! Ít nhất là cậu sẽ không đổ mồ hôi đầm đìa dưới cái nóng oi bức này!
Nguyễn Tồn Vân miễn cưỡng cố gắng chơi với họ suốt ba ngày, ban đầu cậu còn có sức cười đáp lại nhưng bây giờ đến nhấc tay còn không nổi nữa.
Đêm ngày thứ ba, sau khi trở về nhà Nguyễn Tồn Vân hoàn toàn gục ngã và nằm bất động trên sô pha, cả cơ thể mỏi rã rời
Ba ngày này tương đương với hai đời vận động mất thôi.
Cậu ngồi phịch xuống ghế sô pha gọi cho Từ Phi Phi nhưng mệt đến nỗi ngay cả điện thoại cũng không muốn cầm, để đại trên bàn nói chuyện.
Nguyễn Tồn Vân tức giận muốn bộc phát: “Tôi đi chết đây…”
Như thường lệ, đầu dây bên kia của Từ Phi Phi toàn là tiếng trận chiến: “A, a đồng đội heo, sao lại chết rồi! Kẻ thù còn mỗi một tí máu mà vẫn có thể lấy mạng sao… Tôi chết mất, chết đây!!”
Nguyễn Tồn Vân: “Chào bạn, hoan nghênh cậu đến với thiên đường.”
Từ Phi Phi thở dốc thật mạnh: “Cậu thật tốt, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cậu?”
Nguyễn Tồn Vân nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ tôi chỉ muốn bắn người!” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Sau khi nghe Nguyễn Tồn Vân kể về thảm kịch của mình khi phải chơi cầu lông với đồng nghiệp liên tục trong ba ngày và giờ đã liệt mất nửa người rồi, Từ Phi Phi cười lăn lộn rơi từ ghế xuống sàn.
“Ý cậu là tự bê đá nện vào chân mình, tự đào hố chôn sống, tự cầm dao đâm sau lưng mình hả… Hahaha!”
Từ Phi Phi dùng chút lòng đồng cảm cuối cùng an ủi bạn: “Thay đổi góc nhìn một chút, không phải ba ngày vừa rồi cậu đã được rèn luyện sức khỏe sao, cái này cũng không tệ chút nào mà phải không?”
Nguyễn Tồn Vân gằn từng chữ: “Không, tốt. Tôi chỉ muốn thật yên tĩnh làm công việc của mình, cái này có gì mà khó chứ?”
Thú thật, việc chơi bóng cùng đồng nghiệp cái mệt mỏi nhất không phải là tay chân mà là tâm hồn.
Phải giả vờ thành một người khác, một nhân cách khác thật quá mệt mỏi. Những biểu cảm và tính cách ấy hoàn toàn không phải là cậu. Cậu có thể diễn ngày một ngày hai chứ làm sao có thể diễn mãi như vậy được?
Cả người và tâm hồn của Nguyễn Tồn Vân đều mệt mỏi vô cùng. Phải chịu đựng di chứng của những hoạt động xã giao làm cho cậu mỗi khi thấy người chỉ muốn nhanh chóng trốn đi.
Từ Phi Phi chân thành nói: “Vậy trước mắt cậu cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi. Nói thẳng với họ là cường độ vận động thường xuyên làm cậu cảm thấy hơi mệt mỏi. Người bình thường chắc chắn sẽ hiểu!”
“Được thôi.” Nguyễn Tồn Vân nhắm mắt gật đầu đồng ý: “Thậm chí tôi còn không muốn ăn cơm cùng đồng nghiệp nữa.”
Từ Phi Phi xoa xoa cằm: “Cậu có thể ra ngoài ăn, cũng có thể mang cơm mình tự làm đi. Công ty của tôi cũng có rất nhiều người tự làm cơm trưa mang đi, chỉ cần công ty các cậu có phòng nghỉ là được.”
Nguyễn Tồn Vân thầm nghĩ lại nếu ra ngoài ăn có khi nào các đồng nghiệp sẽ nghi ngờ cậu muốn ăn một mình hay không? Sẽ nghĩ cậu là một nhân viên hết sức kỳ lạ?
Nhưng nếu tự làm cơm mang đi ăn cũng tương đối hợp lý, dù sao cũng chỉ cần làm có một phần thôi mà.
Trước khi tắt điện thoại, Từ Phi Phi nói nghiêm túc chưa từng có: “Cậu cũng đừng quá áp lực bản thân rồi làm cho mình mệt mỏi, mối quan hệ với đồng nghiệp cũng không nhất định quan trọng đến như vậy mà đúng không? Chỉ cần chất lượng và hiệu suất làm việc của cậu ok là được rồi. Nếu như họ tiếp tục làm phiền cậu, làm chậm tiến độ của cậu thì cứ phớt lờ, không để ý đến họ nữa là được mà, hừ!”
Nguyễn Tồn Vân bị tiếng “hừ” kia chọc cười: “Nói trắng ra là do ban đầu tôi dựng nên hình mẫu một người thanh niên có cuộc sống đời thực rất phong phú, cứ tưởng có thể cứ vậy mà lừa dối cho qua. Kết quả là các đồng nghiệp chú trọng cuộc sống hiện thực cũng hùa theo. Bây giờ tôi đâm lao đành phải theo lao, tôi tự làm thì tự mình chịu vậy. Tôi sẽ cố gắng điều chỉnh dần dần, qua một thời gian chắc là sẽ ổn thôi. Cảm ơn con trai.”
Từ Phi Phi lập tức phản ứng, quả nhiên bị câu cuối cùng thu hút toàn bộ sự chú ý: “Tôi nói rồi mà, cậu mới là con trai của tôi!”
Sáng hôm sau, Nguyễn Tồn Vân dậy sớm hơn nửa tiếng so với bình thường để tự chuẩn bị cho mình một bữa trưa đơn giản mang đi làm.
Không giống như mấy kẻ thất bại trong manga chỉ biết nấu mì tôm, đối với Nguyễn Tồn Vân, việc chuẩn bị chút đồ ăn đơn giản thường ngày hoàn toàn không có bất cứ thứ thách nào.
Trứng xào cà chua, tôm nõn xào đậu, rau cải trắng xào. Hộp cơm nóng hôi hổi với đủ các loại màu sắc đỏ, vàng, xanh tuy đơn giản nhưng lại vô cùng ngon miệng.
Nguyễn Tồn Vân vừa đến công ty đã cất hộp cơm vào tủ lạnh. Cậu nhìn hộp cơm trưa hình gấu dâu mua gấp ở cửa hàng tiện lời tối hôm qua bỗng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Từ Phi Phi nói đúng, cậu phải tự cân bằng nhịp độ cuộc sống của riêng mình.
Đến giờ cơm trưa, Tiểu Môi rủ Nguyễn Tồn Vân cùng đi ăn nhưng cậu chỉ cười áy náy: “Xin lỗi chị Môi, em tự làm cơm mang đi nên không cần đi ăn đâu.”
Nguyễn Tồn Vân thật sự có chút hoảng sợ liệu rằng Tiểu Môi có nghĩ cậu là một người khó gần không? Từ nay trở đi tiểu Môi có xa lánh cậu không nhỉ?
Không nghĩ tới việc tiểu Môi lại mở to hai mắt: “Oa, là cậu tự làm sao? Hay là bạn gái làm cho? Thật hạnh phúc đấy! Tôi cũng muốn tự mình mang cơm đi ăn, vừa lời lại có lợi cho sức khỏe, nhưng tôi không biết làm mà bạn trai lại bề bộn công việc… Chờ tôi luyện tập kĩ năng một chút cũng sẽ mang cơm đến văn phòng ăn trưa!”
Đương nhiên họ cũng không còn gì để nói, chỉ bảo Nguyễn Tồn Vân rằng buổi chiều gặp lại rồi vừa cười vừa rời khỏi văn phòng.
Nguyễn Tồn Vân ngồi im lặng một chút trên ghế phát hiện chuyện này đơn giản hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cậu.
Văn phòng ngày một vắng, Nguyễn Tồn Vân cảm thấy thoải mái hơn nhiều, bước chân nhẹ tênh giống như đang ở nhà mình vậy.
Cậu lấy hộp cơm trưa từ trong tủ lạnh và bỏ vào lò vi sóng quay năm phút, sau đó lấy ra một hộp cơm trưa thơm ngào ngạt ngon lành như ở nhà.
Mọi thứ đã sẵn sàng, tất cả những gì cần nữa là một nơi yên tĩnh để ngồi thưởng thức!
Nguyễn Tồn Vân cầm hộp cơm và bộ dĩa đũa thìa đi khắp công ty.
Có một chiếc ghế sô pha đặt gần cửa, nơi bình thường mọi người ngồi uống cà phê hay ăn salad, nói chuyện phiếm… như một địa điểm để nghỉ ngơi.
Lúc này ở khu nghỉ ngơi có mấy người ngồi nhóm hai, nhóm ba. Nguyễn Tồn Vân chần chừ một lát, cuối cùng quyết định không đi đến đó.
Thứ nhất là bởi vì gần cửa nên người đi qua đi lại nhiều, ngồi ăn ở đây có cảm giác như phô bày, rất khó hiểu. Thứ hai là bởi vì Nguyễn Tồn Vân muốn vừa ăn vừa đọc truyện tranh, nên ở đây có rất nhiều người có thể nhìn thấy màn hình của cậu.
Đến lúc này Nguyễn Tồn Vân mới phát hiện cậu chưa bao giờ đi loanh quanh khám quá công ty cả. Thế là lần này một mình cầm hộp cơm đi vào sâu bên trong, coi như thăm dò địa hình, bộ dạng rất thong thả.
Bên cạnh khu văn phòng rộng rãi và sáng sủa là phòng họp, bên cạnh lại là phòng hội nghị thông hai phòng, cuối cùng còn có một hành lang không quá dễ thấy.
Nguyễn tồn Vân bước vào trong hành lang thì thấy bên cạnh có một phòng nghỉ ngơi đang mở cửa.
Bên trong là chăn lông ấm áp, một bộ bàn ghế to cùng chiếc bàn chân cao bằng gỗ. Gian phòng tràn ngập không khí thoải mái và ấm áp dễ chịu.
Quan trọng là bên trong không có ai! Hoàn toàn trống không, lại yên tĩnh an toàn, thật quá phù hợp với người sợ xã hội như cậu.
Nguyễn Tồn Vân hai mắt sáng lên, ngồi xuống ghế sô pha mở hộp cơm ra.
Chà, ghế sô pha mềm mại thật!
Vừa ăn vừa đọc truyện tranh quả là điều tuyệt vời nhất thế gian, cả người bất bình mấy ngày nay của Nguyễn Tồn Vân dần được xoa dịu.
Có lẽ vì phòng nghỉ cách xa khu văn phòng và nằm ở vị trí hẻo lánh nên không có người lui tới.
Nhưng đây lại chính là điều mà Nguyễn Tồn Vân mong muốn, cậu không nghĩ ở công ty lại có một căn phòng thích hợp đến như vậy!
Quả nhiên, ở một mình vẫn là tốt nhất!
Sau khi ăn uống xong xuôi, Nguyễn Tồn Vân thu dọn hộp cơm sạch sẽ rồi lại dựa vào ghế sô pha nghịch điện thoại.
Có thể là gần đây vận động quá nhiều nên cả người tiêu hao quá nhiều sức lực, Nguyễn Tồn Vân không để ý ngủ thiếp đi, nghiêng đầu dựa vào ghế sô pha.
Màn hình điện thoại dần tắt hiện lên giao diện cuộc trò chuyện của Nguyễn Tồn Vân và Từ Phi Phi…
Tồn: [Không nghĩ tới việc công ty tôi lại có một phòng nghỉ bình yên và thư thái như vậy, người sợ xã hội siêu vui //Gửi kèm hình ảnh//]
Phi quá đẹp trai: [Woc, nhìn quá rộng rãi thoải mái, ngưỡng mộ!! //Gửi kèm biểu tượng Chó con gào thét//]
Tồn: [Hihi]
Màn hình điện thoại đen hẳn rồi tự động khóa…
Tần Phương Luật vừa nới lỏng cà vạt, vừa quen chân một đường đi thẳng vào trong.
Vấn đề của các cổ đông đều không dễ ứng phó, bây giờ anh thật sự rất cần được nghỉ ngơi.
Vừa đi đến cửa phòng nghỉ anh chợt dừng lại.
Có một hình bóng nho nhỏ đang co ro cuộn mình trên ghế sô pha, bắp chân thon dài buông xuống mặt đất giống như đang cố gắng duy trì tư thế ngồi nghiêm chỉnh, nhưng nửa người đã mềm nhũn, tựa cả lên thành ghế.
Trong lòng vẫn ôm điện thoại di động như sắp rơi xuống.
Tần Phương Luật cứng đờ mất năm giây, yên lặng tiếp thu khung ảnh trước mắt.
Anh nhẹ nhàng đi đến cửa phòng nghỉ, xác nhận lại bảng hiệu nhỏ phía trên.
“Phòng nghỉ của Giám đốc Công nghệ, không phận sự miễn vào”