Khóe mắt Nguyễn Tồn Vân đỏ bừng, cậu ngồi trên bàn run bần bật, vạt áo rộng thùng thình cũng không che hết chân làm cậu trông yếu ớt và đáng thương vô cùng, không hề có một chút khí chất kiêu ngạo của cậu thiếu niên hư hỏng.
“Tại sao em lại khóc?” Tần Phương Luật cầm chiếc khăn trong tay Nguyễn Tồn Vân và lau nước mắt cho cậu.
Mang theo ý cười trầm thấp: “Cảm thấy thoải mái đến vậy sao?”
Cảm xúc lẫn lộn, sau đó Nguyễn Tồn Vân mới phát hiện bộ dạng bây giờ của mình rất đáng xấu hổ nên nhanh chóng cong hai chân lên và kéo vạt áo xuống, cố ý che đi.
Cậu cúi đầu xuống nhìn thấy mấy chỗ trên bàn bị mình làm bẩn thì ánh mắt lại thêm bối rối: “Em nghĩ là anh không thích bộ dạng như thế này của em.”
“Em biết lúc em đến đây anh đã nghĩ thế nào không?” Tần Phương Luật kéo tay Nguyễn Tồn Vân ra, không để cậu trốn tránh thêm nữa.
Hai cánh tay chạm nhau, Nguyễn Tồn Vân nhìn thấy nốt ruồi son trên cổ tay Tần Phương Luật cũng không quá khác biệt so với người đàn ông năm đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT