Cũng đã 10 năm trôi qua, khung cảnh nơi đây vẫn vậy không có một chút sự đổi thay. Những kí ức ùa về thời niên thiếu hiện lên trong đầu tôi như một thước phim tưởng trừng mới diễn ra hôm qua. Nếu có ai hỏi tôi một trăm lần rằng sự việc lỗi lầm xảy ra trong quá khứ liệu bạn có thể tha thứ hay xin lỗi không thì câu trả lời chắc chắn là không. Tôi không nghĩ mình làm sai, mọi người nói tôi ích kỉ cũng được, xấu xa cũng được bởi tình bạn đó vốn dĩ là nó đã sai ngay từ đầu rồi, đối với tôi bây giờ những kí ức đó chỉ là một phần của kỉ niệm khiến tôi không thể quên đi mà thôi.
Hôm ấy, ngày khai giảng đầu tiên của năm cấp ba tất cả chúng tôi đã gặp nhau. Thời tiết ngày hôm ấy thật sự rất đẹp, ánh nắng ban mai xuyên vào trong từng kẽ lá chiếu rọi xuống làm điểm nhấn cho sân khấu, ở dưới thì mọi người ngồi xếp hàng ngay ngắn lắng nghe những áng văn đầy sự hào hùng của thầy hiệu trưởng.
Kết thúc khai giảng, tâm trí mọi người đều được thả lỏng lớp nào về lớp nấy. Trong lớp tôi hầu như không quen biết ai cả, thấy chỗ nào còn chống thì ngồi vào. Định mệnh dẫn lối tôi ngồi cạnh bạn một bạn nữ tên Mai và đây chính là sự khởi đầu cho những tấm lá bi kịch tình bạn về sau.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về Mai khá tốt đẹp, dáng người nhỏ nhắn, nói chuyện nhẹ nhàng thanh thoát giống kiểu dạng người dễ ở chung. Càng tiếp xúc với Mai tôi càng nhận ra Mai và tôi đều có cùng một sở thích là nghe nhạc kpop đặc biệt cả hai đêu là fan của nhóm blackpink, một điểm cộng cho sự kết nối tình bạn này.
Vì hôm nay là buổi khai giảng nên học sinh sẽ chỉ học nửa ngày, Mai kéo tay dẫn tôi ra sân bóng rổ đằng sau trường. Xuất hiện trước mặt tôi là hai cô gái, một người tóc ngắn da hơi ngả màu bánh mật trông rất cá tính mạnh mẽ, người còn lại thì tôi biết, trong lớp ai cũng gọi cô ấy là công chúa bởi vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng tính cách có vẻ hơi lạnh lùng cao ngạo. Hai người lần lượt gọi là Cúc và Trúc
Mai giới thiệu cho tôi Cúc là bạn cấp hai của cô ấy còn Trúc là người bạn cậu ấy mới quen lúc khai giảng ngồi cạnh nhau. Cứ thế chúng tôi đã trở thành những người bạn của nhau, chúng tôi còn lập thành một nhóm Mai Lan Cúc Trúc
Tình bạn của chúng tôi cứ thế vun đắp, đi đâu cũng có nhau từ đi ăn, đi chơi, kể cả đi vệ sinh cũng kéo nhau đi cùng. Trong việc học chúng tôi cũng bù trừ hỗ trợ cho nhau những sự yếu kém và thiếu sót của người kia. Ví dụ Mai rất giỏi toán nhưng hơi kém văn, Cúc rất giởi thể dục hoặc mấy môn liên quan đến vận động nhưng lại dốt đặc tiếng anh, Trúc thì rất giỏi cảm thụ văn học văn nhưng lại không giỏi mấy môn vận động còn tôi lại rất tốt tiếng anh nhưng lại không học được toán. Cứ thế một vòng tròn người này bổ trợ cho người kia làm cho điểm thi học kì của chúng tôi đều rất khá, cô giáo chủ nhiệm nhìn thấy được cả quá trình rất hài lòng tinh thần tương trợ tiến lên trong học tập đã đồng ý sắp xếp chỗ cho bốn đứa ngồi cùng nhau. Giờ nhớ lại tôi thấy mình lúc đó thật hạnh phúc đến nhường nào.
Thi học kỳ xong, tôi vẫn nhớ nhà trường sẽ cho học sinh đi tham quan ở Thiên Đường Bảo Sơn, lúc ấy chúng tôi vui vẻ lến kế hoạch từ A tới Z nào là đi siêu thị mua đồ cần thiết sau tập trung ngủ lại nhà Trúc để tiện đến trường. Tại sao lại là nhà của Trúc không phải nhà của ai khác, bởi vì nhà Trúc vừa rộng vừa to mà ba mẹ Trúc lại thường xuyên đi công tác không có ở nhà nên Trúc chủ động đề nghị như vậy dễ tập trung đi đến trường không phải chờ người này người kia.
Buổi tham quan hôm đó cả đám đi rất vui vẻ, chup được bao nhieu ảnh đẹp giữ lại làm kỉ niệm nào là ảnh chụp trong thủy cung, đi tàu lượn siêu trốc trong khu vui chơi, hay những tấm ảnh chụp cùng với những loài động vật dễ thương trong nông trại. Những tấm ảnh đó đến tận bây giờ tôi cũng không dám vứt đi chỉ đành để một xó không quan tâm đến
Lớp mười chúng tôi là thế đấy, tuổi trẻ xông sáo, tình bạn gắn kết bền chặt, cứ nghĩ rằng mối quan hệ có thể kéo dài mãi mãi nhưng không ngờ nó cũng giống như một sợi tơ chỉ cần tác động thôi nhỏ nó cũng có thể đứt. Người ta sẽ chỉ lấy sợi tơ còn nguyên vẹn để làm thành những mảnh vải nhưng khi sợi tơ đã đứt thành nhiều mảnh thì họ sẽ không cần nó nữa.