Sau khi nhận được bảng điểm, thời gian cũng thoắt cái trôi đến ngày giao thừa. Chiều hôm ấy, từ sớm là Kiều Ấu đã ra cổng của khu nhà mà ngóng trông chờ đợi Cố Tây Khởi. Vào lúc hai giờ năm mươi lăm phút, Cố Tây Khởi tay xách nách mang, đúng giờ xuất hiện trong tầm mắt của Kiều Ấu.
Kiều Ấu nhìn những hộp quà tinh xảo lớn có bé có thì hơi ngẩn người. Cô ồ lên một tiếng, giọng nói non nớt mang theo đôi phần kinh ngạc: “Đồng chí Cố, cậu khách sáo thế.”
Trước đó cô đặc biệt đề cập với Cố Tây Khởi rằng vào đêm ba mươi mọi người sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm giao thừa đơn giản, anh không cần phải chuẩn bị gì cả. Không ngờ đồng chí Cố Tây Khởi lại lịch sự, lễ nghi lễ nghĩa làm rất đến nơi đến chốn, chuẩn bị quà cáp đầy đủ. Kiều Ấu tiến lên phía trước rồi hiếu kỳ hỏi: “Đồng chí Cố, cậu mang những gì tới đấy?”
Lần đầu tiên đến nhà làm khách, lại còn gặp người lớn nữa cho nên Cố Tây Khởi đã lựa chọn những món quà phù hợp, chắc chắn sẽ không có sai sót gì. Bao gồm lá trà mà anh tốn rất nhiều công sức mới có thể mua được cùng với hai bộ trà cụ được lựa chọn cẩn thận, trong đó một bộ thích hợp cho bác gái còn một bộ lại hợp với bác trai. Giá cả không phải quá cao nhưng chắc chắn đủ để mọi người cảm nhận được tấm lòng của anh.
Cố Tây khởi nhìn Kiều Ấu sau đó chủ động giải thích: “Một ít lá trà, hai bộ trà cụ, một bộ có họa tiết hoa mẫu đơn thì tặng cho bác gái, bộ còn lại là sứ Thanh Hoa thì tặng cho bác trai, ngoài ra còn một số món quà nhỏ khác nữa.”
Kiều Ấu mím môi, nhẹ giọng nói: “Đồng chí Cố, có một chuyện mà trước giờ tôi chưa có nói với cậu, thật ra ba mẹ tôi đã không còn nữa.” Vì thế bác trai bác gái mà anh nói sẽ không thể nào nhận được món quà mà anh dày công chuẩn bị được rồi.
Cố Tây Khởi thoáng ngây người, anh không ngờ chuyện lại như thế này. Kiều Ấu rủ mắt xuống: “Nhưng mà tôi có anh trai, anh ấy lớn hơn tôi rất nhiều tuổi cũng vô cùng yêu thương tôi. Cái bộ sứ Thanh Hoa có thể tặng cho anh ấy, trùng hợp là anh ấy cũng rất thích uống trà.”
Cố Tây Khởi nhẹ nhàng thở ra rồi nắm lấy tay cô, lòng bàn tay của anh nóng hầm hập, vừa hay có thể sưởi ấm cho bàn tay lạnh như băng của cô. Anh không hỏi nhiều về chuyện ba mẹ của cô, không một ai có thể hiểu rõ cảm giác ba mẹ không còn bên cạnh mình nữa bằng anh. Cố Tây Khởi chỉ cất tiếng hỏi bằng chất giọng trầm ấm của mình: “Anh cả có ở bên trong không?”
Kiều Ấu cố gắng mỉm cười, cô bảo: “Có. Ngoài này lạnh quá, chúng ta mau vào trong nhà thôi.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT