Vừa cách đây không lâu, Kiều Ấu đã nói với Cố Tây Khởi rằng: “Đàn ông ấy mà, miệng thì nói không muốn không cần, thế nhưng cơ thể lại rất thành thật.”
Không ngờ đồng chí Cố lại ghi nhớ lời cô nói một cách nhanh và ứng dụng vô cùng linh hoạt như vậy.
Lúc này Trịnh Điềm Tranh mới nhận ra rằng tiếng cười vừa rồi của cô ấy có thể đã gây ra hiểu lầm. Ban nãy Cố Tây Khởi lạnh lùng nhìn cô ấy, ánh mắt sắc lẹm ấy khiến da đầu cô ấy tê rần. Trịnh Điềm Tranh khẽ hắng giọng một tiếng, đứng dậy đi tới trước mặt Kiều Ấu, nói: “Xin lỗi nha bé đáng yêu, vừa rồi tớ không có ý xấu đâu.”
Kiều Ấu khịt mũi, cô vẫn cảm thấy khó hiểu: “Vừa nãy… Sao cậu lại cười thế?”
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Trịnh Điềm Tranh lại thấy buồn cười.
Cô ấy muốn nghiêm túc trả lời rằng đó là do lời bài hát cô ấy đang hát thôi, thật sự rất dễ thương, thế nhưng nhìn thấy hai người trước mặt, cô lại nhịn cười giải thích: “Không có gì đâu, thật ra là vừa nãy tớ đang hát mà thôi.” Nói xong, để không làm Kiều Ấu cảm thấy xấu hổ, cô ấy vội vàng bổ sung thêm: “Tớ hát không hay lắm, nghe như đọc rap vậy, cậu tưởng tớ đang nói chuyện với cậu cũng là chuyện bình thường ấy mà.”
Đúng lúc đó cô chủ nhiệm bước vào lớp, Trịnh Điềm Tranh nói với họ vài câu rồi quay về chỗ.
Ngồi vào chỗ của mình, cô ấy không khỏi thở dài, khó khăn lắm mới có thêm một bạn cùng bàn nhưng cuối cùng cô lại tự tay đánh mất.
Thôi vậy, chắc là cô ấy hợp ngồi một mình hơn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT