Nếu như là trước đây, lão quản gia đã sớm đi xuống, nhưng hôm nay ông chẳng những không có rời khỏi mà càng lo lắng kêu to: “Tiên sinh, ngài mau dậy đi! Nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn, vị đại nhân kia sắp đến đây rồi!”

Sau khi nghe được nửa câu sau, trong lòng Boer lộp bộp một cái, đột nhiên có dự cảm không lành: “Là đại nhân nào?”

"Còn có thể là ai nữa ạ! Chính là vị ở bên cạnh Vương Hậu kia…” Câu tiếp theo lão quản gia không có nói ra, thanh âm của ông nghe giống như muốn khóc tới nơi, lộ ra một sự sợ hãi đến khiếp đảm.

Đầu của Boer như muốn nổ tung, cả cơ thể kinh hãi đến mức loạng choạng không đứng vững.

Trong toàn bộ đất nước Bretlinton, Vương Hậu đang ngồi trên ngai vàng không thể nghi ngờ chính là sự tồn tại tôn quý nhất, nhưng ở dưới trướng ngài, còn có một nhân vật mà không ai không biết, không ai không hiểu.

Vị đại nhân này không phải là quý tộc hay hoàng thân quốc thích, cũng không phải là đại thần yêu nước thương dân, thậm chí có thể nói đó không phải là chức vụ chính thống, nhưng một người như vậy, lại khiến từ trên xuống dưới đất nước Bretlinton không ai là không e sợ.

Người dân trong đất nước đối người này giữ kín như bưng, cho dù ngẫu nhiên nhắc tới hắn, cũng chỉ dám gọi là ‘vị đại nhân kia’.

Boer che lại trái tim đang đập loạn vì kinh hoàng, phản ứng đầu tiên của gã chính là nghĩ thử xem bản thân có phải là trong lúc vô tình đã đụng phải chuyện gì đó không nên hay không. 

Nhưng mà tình huống gấp gáp, không có nhiều thời gian cho gã tự hỏi, Boer chỉ có thể hít sâu một hơi, đè xuống sự thấp thỏm trong lòng, nhanh chóng để quản gia mang theo bọn tôi tớ tiến vào hầu hạ.

Hai phút sau, Boer ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi phòng, nhìn thoáng qua cái gương bị gã ném xuống đất ngày hôm qua, do dự một lát, vẫn quyết định nhặt nó lên, bỏ vào túi áo khoác của mình.

Sheryl ở trong mặt gương từ tốn nói: “Tiểu Hắc, kiếp sống làm công của tôi có lẽ sắp bắt đầu rồi.”

Dựa theo cái tiến độ này, nếu vị đại nhân kia đủ mạnh mẽ, hôm nay cậu liền có thể ra khỏi cái thôn tân thủ này rồi.

____

Caldera là một trấn nhỏ ở phía Bắc đại lục Lan Âu, tuy không phải là nơi giáp với biên giới vùng cực Bắc, nhưng nơi này hàng năm đều có tuyết rơi, trong không khí tràn ngập cảm giác lạnh thấu xương.

Lúc này vừa đúng buổi sáng sớm, bông tuyết nhỏ mịn như lông ngỗng rơi lả tả, Boer đứng ở cửa, tự mình nghênh đón vị đại nhân sắp đến kia.

Không bao lâu sau, một người đàn ông đĩnh đạc, mặc một thân trang phục kỵ sĩ màu đen xuất hiện trong tầm mắt của Boer.

Thông qua góc nhìn của Boer, Sheryl ở trong gương cũng thấy được người được xưng là thanh bảo kiếm sắc bén nhất của đất nước Bretlinton trong truyền thuyết ——— Tay sai vủa Vương hậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play