Giờ phút này, Lisenvine đang ngẩng đầu, yên lặng ngắm bức tượng điêu khắc thần Quang Minh. Ánh mắt của hắn rất chuyên chú, đôi mắt màu hổ phách nhạt bị bóng râm của lông mi che phủ, ẩn ẩn một loại cảm xúc trầm tĩnh và bình thản.
Trên quần áo của hắn vẫn còn thoang thoảng mùi máu tanh. Kẻ vừa không ngừng giết chóc cách đây không lâu, giờ phút này lại đứng trước bức tượng điêu khắc giống như một tín đồ bình thường của thần Quang Minh.
Chỉ là, Sheryl cũng không có cảm nhận được sự thành kính của hắn khi đối mặt với tượng thần Quang Minh như những người khác.
Hắn giống như chỉ là đơn thuần nhìn chăm chú vào bức điêu khắc, không có kích động, không có vui sướng, càng không cầu nguyện hoặc chúc phúc.
Vẫn là bộ dáng lãnh khốc im lặng như cũ.
Ngọn đèn dầu bên trong Giáo đường rực rỡ sáng trong, lời cầu nguyện nhẹ nhàng thành kính.
Bên ngoài Giáo đường, ánh trăng yếu ớt mờ nhạt, chỉ có một mình hắn đứng trước bức tượng Thần.
Tâm trạng của Sheryl tức khắc có hơi vi diệu, vì trên người Lisenvine mang cho cậu một cảm giác rất mâu thuẫn. Chẳng qua khi nghĩ đến một thân phận khác của Lisenvine, đối phương có loại khí chất tương phản lại hài hòa quỷ dị này, hình như cũng chẳng có gì lạ.
Theo những gì cậu biết, bản thể của thần Quang Minh đang ngủ say trong Thần điện của đảo bay.
Vị Thần tối cao này tự phân chia linh hồn mình thành ba phần.
Ba hóa thân, tương ứng với ba mặt.
Thiện, ác, và hỗn độn.
Ngoại trừ Lisenvine thuộc về phe “Ác” thì hai hóa thân còn lại, một ở Lam Hải Chi Vực, nơi biển sâu xanh thẳm rộng lớn vô tận, một ở Vô Vọng Hư - khu rừng được mệnh danh là cấm địa tử vong.
Mà nguyên nhân của tất cả chuyện này, nói theo một cách dễ hiểu, chẳng qua là bởi vì Thần minh cao cao tại thượng trong năm tháng dài đằng đẵng cảm thấy quá nhàm chán, vì thế đem linh hồn chia thành ba miếng, để hóa thân đi đến thế giới do chính mình sáng tạo ra để thể nghiệm ba loại sinh hoạt khác nhau.
Thật ra Sheryl rất thấu hiểu chuyện này.
Mấy ngàn mấy vạn năm đều ở trong Thần điện, ngày qua ngày nghe vô số âm thanh cầu nguyện cầu phúc, cái loại sinh hoạt nhàm chán tẻ nhạt này, đổi lại là cậu, có lẽ cũng sẽ làm như vậy.
Chỉ là cậu sẽ không xoá bỏ ký ức hóa thân của mình.
Rốt cuộc dù là thể nghiệm sinh hoạt đi chăng nữa, cậu vẫn có thói quen biết được tất cả mọi thứ để khống chế toàn cục.
Giống như Lisenvine cái gì cũng không biết, hoàn hoàn toàn toàn trở thành một người bình thường.
Sheryl trăm triệu lần cũng không thể.
____
Thời điểm tín đồ trong giáo đường bắt đầu xướng bài cầu nguyện lần thứ hai, Lisenvine vốn cũng không tính toán dừng lại trước tượng thần Quang Minh lâu, đã dắt ngựa rời đi.
Hắn không tín ngưỡng thần Quang Minh, chỉ là vì mỗi lần tới gần tượng thần, thân thể cực độ mệt mỏi của hắn sẽ thoải mái hơn một chút.
Chỉ thế mà thôi.