Hồng y Giáo chủ nhìn thoáng qua mu bàn tay bị thương của mình, tiếp tục khống chế kiếm sĩ đã qua cải tạo cùng Vương xà Bari bắt đầu tấn công về phía Lesenvine.
Nhưng theo lượng máu đang dần cạn kiệt trong cơ thể lão ta, động tác của kiếm sĩ cải tạo từ từ trở nên chậm chạp cứng đờ, Vương xà Bari cũng bắt đầu ẩn ẩn không còn chịu sự khống chế.
Quan trọng nhất chính là, ban ngày sắp bị bóng đêm cắn nuốt.
Mà thân thể này, không thích hợp hành động vào ban đêm.
Ánh mắt Hồng y Giáo chủ dừng lại hai giây trên hộp cất giữ Gương Thần, cuối cùng trước khi Leeson chém chết tất cả kiếm sĩ cải tạo cùng Vương xà Bari, lão niệm chú ngữ khiến thân thể bị chia tách thành hàng trăm con quạ đen, biến mất tại chỗ.
Lesenvine nhìn về hướng mà Hồng y Giáo chủ biến mất, sau đó thu hồi tầm mắt, giơ tay dùng ống tay áo lau vết máu tươi ở trên hộp.
Sheryl rất vui mừng: “Ý, không ngờ đó, hắn tình nguyện để mình bị dơ cũng muốn cho tôi một không gian sạch sẽ.”
Nếu Lesenvine có hệ thống đo lường hảo cảm, lúc này hẳn là có thể nhận được nhắc nhở hảo cảm của Gương Thần tăng thêm 0.0001.
Nhưng thực đáng tiếc là, Lesenvine hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn chỉ là đem hộp cất vào trong áo choàng thêm một lần nữa, đưa tay lên trên miệng huýt sáo gọi ngựa quay về, sau đó liền tiếp tục lên đường.
Khoảng một giờ sau, Lesenvine mang theo Sheryl ra khỏi rừng cây, ở một ngã rẽ có hai hướng trái phải, hắn đi về con đường phía bên phải để tới một trấn nhỏ.
Trấn nhỏ tên là Werner, diện tích chỉ khoảng một phần ba so với Calderaa, nổi danh với nghề sản xuất rượu nho.
Lúc này, trời đã hoàn toàn tối đen.
Trên phố xá người đi lại không quá nhiều, đèn đường cũng không phải là đặc biệt sáng.
Thân hình cao lớn của Lesenvine dắt ngựa một đường đi về phía trước, quân ủng màu đen vững vàng đạp lên trên mặt đất phát ra tiếng bước chân rất nhỏ, toàn thân có một loại khí tràng người sống chớ gần, lạnh như băng lại ẩn ẩn mùi máu tươi khiến đại bộ phận người đi đường vội vàng liếc qua một cái, cũng không dám quay đầu lại nhìn lần thứ hai.
Đương nhiên, trong đó cũng có mấy người đi đường lá gan lớn, bọn họ một bên trộm đánh giá Lesenvine một bên hạ thấp âm thanh nhỏ giọng thảo luận.
Lesenvine không để ý đến ánh mắt của những người này, càng không quan tâm bọn họ đang nói cái gì, ngược lại là Sheryl ở trong mặt kính lại rất hứng thú nghe ngóng.
Cũng không còn cách nào khác, không gian bên trong gương thật sự quá mức khô khan, sống ở đây hơn hai năm, Sheryl đã có thói quen hóng chuyện từ thế giới bên ngoài để làm thú vui, thuận tiện giết bớt thời gian nhàm chán.