Cảnh tượng thế này quen thuộc quá, hình như tôi đã từng thấy ở đâu rồi thì phải.
Tôi nhìn Lâm Kỳ kéo tay áo của Tưởng Thư Hoài với dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Tôi lại nhìn Lục Chiêu đang chắn trước người cô ả.
Tôi cười với bọn họ, dù rằng đôi hàng mi của tôi đang không ngừng run rẩy.
“Vậy à? Nếu các người cho rằng tôi làm thì cứ báo cảnh sát đi. Để cảnh sát xử lý vụ này, được chưa?”
Tôi đi lướt qua bọn họ.
Đột nhiên Tưởng Thư Hoài bắt lấy cổ tay tôi và nói: “Xin lỗi em gái cô đi.”
Lục Chiêu chắn đường tôi, còn khuyên nhủ: “Lâm Hà, tôi không muốn chị trở nên ác độc như thế.”
Tôi chẳng làm gì sai cả, sao tất cả mọi người đều mắng chửi tôi vậy?
Tôi quay sang nhìn Lâm Kỳ, hai mắt cô ả đỏ ửng, thật ra cô ả biết rõ người gây ra những vết thương ấy chẳng phải là tôi.
Nhưng cô ả lại câm như hến.
Tôi rút tay về, đẩy hai người đàn ông trước mặt sang hai bên. “Ngại quá, tôi đang bận lắm. Tôi còn phải thi nữa, tôi muốn đạt giải Nhất nên chẳng muốn phí thời gian với các người đâu.”
“Đã đến lúc này rồi mà chị còn có tâm trạng tham gia cuộc thi sao?”
Lục Chiêu đứng sau lưng tôi hét lên, nhưng tôi chả quan tâm.
Tôi đi một mạch ra sân khấu.
Cho dù tôi chẳng còn gì trong tay thì tôi vẫn sẽ tiến về phía trước.
Tôi đã kết thúc phần thi rất thuận lợi.
Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên khi tôi cúi chào cảm ơn, tôi mãn nguyện mỉm cười, nhưng suy nghĩ đã bay đến tận nơi nào.
Tôi nhìn xuống dưới sân khấu.
Lâm Kỳ mặc váy trắng bị Tưởng Thư Hoài kéo tay đưa đi, Lục Chiêu lẽo đẽo theo sau, cậu ta còn lưu luyến nghịch với mái tóc đuôi ngựa của cô ả.
Tại sao chứ? Tại sao ánh đèn rực rỡ đang chiếu trên người tôi, tôi vẫn mạnh mẽ, tôi vẫn cố gắng không để bản thân khó chịum, nhưng vì sao cảm giác mất mác lạc lõng cứ dần dần nuốt chửng tôi vậy?
…
Chưa được mấy ngày thì đột nhiên Tưởng Thư Hoài đến tìm tôi.
Thật ra tôi chẳng có nhiều thời gian để xử lý chuyện tình cảm.
Tưởng Thư Hoài không có ở đây, tôi cũng có thể tìm người khác thay gã.
Nhưng khi đọc tin nhắn mà gã gửi đến, đột nhiên tôi nhận ra mình vẫn chưa buông bỏ được.
Đúng thế, vốn dĩ tôi chỉ định quen gã vì đường lui của mình, nào ngờ sau này tôi lại thích gã thật.
Tôi ôm chút hy vọng mỏng manh, mong rằng gã sẽ quay lại nhìn tôi, hay gã sẽ phát hiện ra tôi chẳng hề bắt nạt cô em gái của mình.
Tôi bị Tưởng Thư Hoài gọi đến phòng thể dục vắng vẻ. Gã nắm chặt lấy cổ tay tôi, “Lâm Hà, cô có thể buông tha cho em gái cô được không? Tại sao cô lại tung tin đồn nhảm, nói em ấy là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của chúng ta? Chúng ta đã chia tay rồi, cô tự trọng một chút được không Lâm Hà?”
Tôi trợn to mắt, giận đến bật cười.
Chút lưu luyến hèn mọn kia đã tan thành mây khói chỉ trong chớp mắt.
“Không phải chứ, Tưởng Thư Hoài, anh nghe mấy lời bịa đặt đó từ ai vậy?”
Gã ta cười xùy: “Không phải cô thì còn ai vào đây? Em gái cô thiện lương thế kia, lúc nào cũng nói tốt về cô trước mặt tôi. Cô đừng suy bụng ta ra bụng người nữa được không?”
“???” Tôi tức chết mất.
“Ngày nào hai người cũng kè kè bên nhau, ai mà không thấy mờ ám chứ? Sao lại đổ lên đầu tôi?”
Tưởng Thư Hoài cười lạnh.
“Cô lộ rõ mặt rồi đấy à Lâm Hà? Tôi cho cô biết, em gái cô ngây thơ trong sáng hơn cô nhiều. Tôi sẽ không để cô tổn thương cô ấy. Suốt đời này, không bao giờ có chuyện ấy xảy ra đâu.”
???
Tôi đang tính mắng gã một trận thì gã đã đóng sầm cửa lại.
Chờ đến lúc tôi chạy tới mở cửa thì mới nhận ra người kia đã khóa ngoài mất rồi.
??? Tên khùng đó nhốt tôi trong này à?
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thật sự nổi điên lên.
Tôi vừa đập mạnh vào cửa vừa la lớn; “Này, Tưởng Thư Hoài! Anh quay lại đây cho tôi! Sao anh dám nói như thế hả??! Anh đó, anh bị thiểu năng đúng không???”
Dù sao cũng chẳng có ai, tôi phải mắng cho sướng miệng mới được.
Tôi đạp thật mạnh vào cánh cửa trước mặt. Phòng thể dục này nằm ở một góc vắng, bình thường rất ít người qua lại.
Tôi giả vờ làm gái ngoan đã quá lâu rồi, nhân cơ hội này phải giải tỏa cho thỏa thích.
Mãi cho đến khi sức tàn lực kiệt, mặt mũi ê ẩm thì đột nhiên bên cạnh tôi truyền đến tiếng cười khẽ.
“Lâm Hà? Thì ra cô là người như vậy à?”