Có gió nổi lên, tầng mây bị thổi bay đi, ánh trăng lan tràn trên mặt đất, thiên địa một mảnh thanh u.

Trong tiếng sơ trúc ào ào, Diệp Bạch kể lại vắn tắt những việc xảy ra trong hôm nay.

Văn Nhân Quân sau khi nghe xong hỏi "Vì sao?", sau đó lại hỏi, "Hắn không giống nhau?". Ngôn Tình Cổ Đại

Câu này nghe giống như một câu ghen tuông, nhưng Diệp Bạch cũng hiểu được rằng, đối phương chỉ đơn thuần dò hỏi như vậy thôi, cho nên trả lời: "Ta cảm thấy hắn có chút quen thuộc."

"......"

Diệp Bạch nhíu nhíu mày: "Hơn nữa ta cũng cảm thấy có chút kỳ quái...!Với năng lực của hắn, hẳn là không phải như vậy."

"......"

"Chính là những gì hắn biểu hiện ra bên ngoài lại không có điểm nào đáng ngờ cả.

Diệp Bạch quay đầu lại nhà tranh liếc mắt nhìn một cái, vừa lúc Diệp Trần cũng đang nhìn ra bên ngoài, thấy Diệp Bạch xoay người liền hướng hắn lộ ra một nụ cười mỉm.

Văn Nhân Quân đứng ở bên cạnh Diệp Bạch tất nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng mọi việc, tuy rằng Diệp Bạch cũng không đáp lại nụ cười này nhưng trong lòng Văn Nhân Quân vẫn hiện lên chút cảm giác phức tạp, cảm giác này giống như là...

Hài tử cuối cùng cũng đã trưởng thành, độc lập, muốn......!Đi ra ngoài?

Văn Nhân Quân nhìn Diệp Bạch, hết sức phức tạp mà thầm nghĩ.

"Sao vậy?" Mẫn cảm phát hiện ra Văn Nhân Quân có điều không đúng, Diệp Bạch có chút nghi hoặc.

"Không có gì." Văn Nhân Quân lắc đầu, ngay sau đó duỗi tay phất đi ngọn tóc rơi trên mặt Diệp Bạch, "Tiếp theo có tính toán gì không?"

"?"Diệp Bạch có chút khó hiểu, "Kế hoạch có biến?"

"Lời nói của Diệp Thập Tam cũng không hoàn toàn là thật." Văn Nhân Quân hoàn toàn không chút bận tâm nào đến Diệp Thập Tam đang đứng ngay bên cạnh, "Hơn nữa, người bị thương cũng không tiện lên đường."

Diệp Thập Tam ở bên cạnh: "......"

Diệp Bạch liếc nhìn Diệp Thập Tam ở bên cạnh một cái: "Giết đi."

Diệp Thập Tam lệ rơi đầy mặt: "......"

"Còn người bị thương", Diệp Bạch dừng lại một chút, "Ta không định mang theo Diệp Trần."

"Không muốn tìm hiểu rõ ràng sao?" Văn Nhân Quân có chút ngoài ý muốn.

"Không cần." Diệp Bạch lắc đầu, "Kế hoạch trước đó như thế nào thì cứ làm như thế."

Văn Nhân Quân hơi hơi trầm ngâm, sau đó cũng gật gật đầu.

Diệp Bạch liền xoay người đi vào trong phòng.

Lúc này Dược vương gia đang cùng lão đại phu nói chuyện với nhau ở buồng trong.

Dược vương gia mày nhíu một cái: "Nói cho ta biết rốt cuộc ngươi đang do dự cái gì? Bên ngoài kia là một đống gia hỏa giết người không chớp mắt, lại không phải chưa từng trải qua, ngươi sợ cái gì chứ!"

Trên mặt lão đại phu rõ ràng lộ vẻ chần chờ: "Kỳ thật cũng không có việc gì..."

"Không có việc gì cái..." Dược vương gia đem lời t hô tục nuốt trở lại yết hầu, "Không có việc gì mà người bình thường ngủ như heo chết như ngươi lại có thể cứ thế mà xông ra ngoài? Ngươi đang lừa ai vậy! Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?"

Lão đại phu lại chần chờ một lúc, sau khi nhìn thấy Dược vương gia thật sự phát hỏa mới nói ra hết mọi việc: "Nơi này có một đám sơn tặc."

Dược vương gia nhíu mày ngẫm lại, nhớ ra: "Ngươi không phải cùng bọn họ ước định việc gì, để cho bọn chúng không làm thương tổn đến người trong thôn đấy chứ?"

Lão đại phu cười khổ lắc đầu: "Hiệp nghị kia là ta xem bệnh cho lão trại chủ, kì thật bệnh của lão trại chủ cũng không nặng."

"Người đã chết? Bỗng nhiên chết?" Dược vương gia hỏi.

Lão đại phu im miệng không nói gật gật đầu.

Dược vương gia lập tức cười lạnh một tiếng: "Bị hại chết đi.

Mục đích cuối cùng của bọn chúng vẫn là ngươi?"

"Là muốn ta đến làm đại phu ở trong trại.

Chính là ở nơi này, làng trên xóm dưới cũng chưa có ai khác làm đại phu..." Lão đại phu lo lắng sốt ruột.

"Nếu có đại phu thì sao?" Dược vương gia thình lình hỏi.

Lão đại phu sửng sốt, ngay sau đó không vui nói: "Thân là y giả, tự nhiên có điều trị, có điều không trị."

"Được rồi." Dược vương gia dứt khoát đứng dậy gật đầu, "Những kẻ bên ngoài kia, ngươi không nói thì để ta nói."

Lão đại phu kinh hãi, vội vàng đứng lên: "Lão Dược, ngươi đừng làm hại tiểu oa nhi! Kia chính là toàn bộ trại tử..."

Âm thanh của lão đại phu đột nhiên im bặt, bởi vì Dược vương gia đã xốc mành lên, cũng bởi vì người bên ngoài đang nằm trong ngực Diệp Bạch.

Hai gương mặt thật sự rất giống nhau đang ở rất gần nhau, có điều một trong hai người đang thống khổ nhíu mi, mặt tái nhợt, còn run nhè nhẹ...!Đương nhiên, cũng chính vì như thế, người còn lại đang duỗi tay, đỡ lấy eo đối phương.

Văn Nhân Quân không để ý đến, chỉ hướng ra bên ngoài đi lại vài bước...!y nghe được tiếng kêu của thúy điểu do Phi Vân Thành thuần dưỡng.

"Đứng lên." Là âm thanh của Diệp Bạch phá vỡ yên tĩnh trong phòng.

Diệp Trần làm theo lời Diệp Bạch nói, đứng thẳng thân mình, hơi loạng choạng, thiếu chút nữa thì té ngã.

Diệp Bạch khẽ nhíu mày, lại không tiếp tục duỗi tay, chỉ quay đầu nhìn ra bên ngoài phòng từ cửa sổ...!chỉ là bên ngoài phòng đã không còn bóng dáng của Văn Nhân Quân.

"Diệp mỗ đa tạ Tầm công tử." Diệp Trần lúc này cũng lên tiếng.

Diệp Bạch thu hồi ánh mắt, lên tiếng.

Diệp Trần liền lộ ra nụ cười mỉm, hơi bỡn cợt nói: "Nếu có cơ hội, cho dù là máu chảy đầu rơi cũng sẽ không chối từ."

Xưa nay không nghe quen việc đánh đánh giết giết trong chống giang hồ, Dược vương gia đứng một bên hừ lạnh một tiếng.

Cùng với đó, lão đại phu tuy phát hiện ra tư thế vừa rồi có chút kì quái, sau đó lại nhớ đến trên người đối phương bị thương nên bắt đầu nói liên tục: "Ngồi xuống, ngồi xuống, trước tiên ngồi xuống đã! Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi cho tốt đã, đừng có nói nữa!"

Ngược lại, đối tượng Diệp Trần nói chuyện là Diệp Bạch lại không có bất kì phản ứng gì, chỉ nói với lão đại phu: "Làm phiền đại phu."

Người vẫn luôn luôn lãnh đạm bỗng nhiên mở miệng nói như vậy, lão đại phu cảm thấy thật ngoài ý muốn, lại rất nhanh đã cười nói trở lại: "Việc nhỏ thôi, vị tiểu ca này nếu đang bị trúng độc, ở lại nơi này nghỉ ngơi cho tốt rồi lại đi cũng không muộn."

Diệp Bạch gật gật đầu rồi đi ra ngoài.

Dược vương gia vừa thấy như vậy, mở miệng muốn nói chuyện lại bị lão đại phu nhanh tay lẹ mắt gắt gao kéo lấy, hiển nhiên là không muốn đối phương nói thêm gì nữa.

Mà lúc này, thanh âm của Diệp Bạch lại vang lên một lần nữa: "Những sơn tặc đó đều đã chết."

Đang phiền lòng, Dược vương gia tự nhiên thốt lên: "Ngươi nói chết thì là chết sao?"

"Thật sự đã chết." Lúc này, không phải là Diệp Bạch lên tiếng mà là Diệp Trần đã nằm xuống nghỉ ngơi.

Hắn dựa vào đầu giường, sắc mặt tuy rằng tái nhợt nhưng ánh mắt lại vô cùng sáng: "Nếu như đại phu đang muốn nói đến những tặc tử lưu lại dấu vết bên ngoài."

"Dấu vết?" Dược vương gia nhìn về phía lão đại phu.

Lão đại phu cũng có chút kinh ngạc: "Bọn chúng đúng là đã đánh dấu nơi này, có điều đã bị ta rửa sạch rồi."

"Luôn có dấu vết để lại." Diệp Trần nói xong câu đó lại tiếp lời: "Lúc đó tập kích ta và Tầm công tử chính là một đám sơn tặc, tổng cộng là 52 tên, toàn bộ đều đã chết.

Còn những thứ còn lại..."

Hắn hơi hơi mỉm cười, lưu lại một câu chưa nói hết rồi không lên tiếng nữa.

Diệp Bạch đã ra khỏi phòng lại nhìn thấy Văn Nhân Quân đang hơi nhíu mi đọc tờ giấy trên tay, một lát sau nói với hắn: "Phi Vân Thành xảy ra một chút chuyện, có quan hệ với Thiên Hạ Cung."

"Muốn hay không......!Đi xem?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play