“Diệp Bạch thỉnh chiến Văn Nhân thành chủ –”

“Diệp Bạch thỉnh chiến Văn Nhân thành chủ –”

“Diệp Bạch thỉnh chiến Văn Nhân thành chủ –”

Nương theo thanh âm thật dài vang vọng, một người một kiếm đứng trên đỉnh núi, bạch y giản đơn bay phất phới trong gió, vẽ ra vô số độ cong sắc bén, cũng như trường kiếm được chủ nhân nắm chặt chẽ trong tay kia, trầm mặc mà bướng bỉnh, lạnh lùng nhưng cũng thật sắc bén.

“Diệp Bạch thỉnh chiến Văn Nhân thành chủ –”

“Diệp Bạch thỉnh chiến Văn Nhân thành chủ –”

Thanh âm vẫn tiếp tục cất lên, vang vọng khắp chốn thẳng tiến trong mây, nhưng trên đỉnh núi nhìn như do đao phong chém thành một khối lớn gần ngàn dặm mà tạo thành Phi Vân thành ở đối diện kia, lại như trước đóng chặt cửa thành đen sậm, không nghe thấy nửa phần thanh âm.

Lời thỉnh chiến Diệp Bạch vận khí hô lên rốt cục dần dần ngừng lại.

Đây đã là lần thứ sáu hắn đến đỉnh Phi Vân.

Cũng là lần thứ sáu thỉnh chiến – cùng số năm hắn chính thức đặt chân giang hồ vừa khớp.

Sáu năm trước, Diệp Bạch cũng là như vậy một mình một kiếm bước vào võ lâm, một ngày chọn Thái Hồ bảy mươi hai thủy đà, rồi sau đó giữa đêm lao tới Thường Sơn, tam tiến tam xuất, mười chiêu trảm dưới kiếm Thường Sơn trại chủ năm đó hô phong hoán vũ, từ đó thanh danh truyền xa, một đêm danh chấn đại giang nam bắc.

Nhưng như thế vẫn chưa hết.

Sau Thái Hồ cùng Thường Sơn, là Giang Bắc thất ưng, Giang Bắc thất ưng sau là Vân Hồ sơn trang, Vân Hồ sơn trang tiếp đến là Thiên Trì các Hắc Thủy lâu…… Không có ngoại lệ, đều là địch nhân của Thiên Hạ cung.

Diệp Bạch xuất thân từ Thiên Hạ cung.

Lúc đó, võ lâm nhân sĩ đều biết Thiên Hạ cung xuất ra một con cẩu không biết kêu, nhưng cắn người đặc biệt hung ác.

Sau đó là ba năm lại ba năm.

Dần dần, người đáng để Diệp Bạch khiêu chiến càng ngày càng ít.

Dần dần, Thiên Hạ cung thế lực lần nữa mở rộng.

Dần dần, trong chốn giang hồ không còn người nói Diệp Bạch là con cẩu của Thiên Hạ cung.

Dần dần, Diệp Bạch bắt đầu chuẩn bị lâu dài cùng một người chiến đấu……

Người được gọi võ lâm đệ nhất, danh xưng Phi Vân thành chủ – Văn Nhân Quân.

Diệp Bạch hướng Văn Nhân Quân khiêu chiến, là bắt đầu từ một năm rưỡi trước đây.

Khi đó, Diệp Bạch cũng là tự mình một người đi lên đỉnh Phi Vân, ở Phi Vân thành trước mặt ngàn người khiêu chiến Văn Nhân Quân.

Người người cười Diệp Bạch không biết tự lượng sức mình.

Nhưng mà lần đó, Văn Nhân Quân luôn luôn vui vẻ chấp nhận khiêu chiến thế nhưng lại đóng cửa không ra.

Thiên hạ ồ lên.

Lúc đó, Diệp Bạch đã đợi suốt buổi chiều xoay người xuống núi. Từ đó mỗi ba tháng liền đến đỉnh Phi Vân khiêu chiến một lần, bất chấp mưa gió. Mà Văn Nhân Quân, cũng theo đó một lần lại một lần cự tuyệt……

Thanh danh Diệp Bạch, liền tại đây qua mỗi lần bị cự tuyệt, vươn lên cao nhất.

Tận lúc này, người trong võ lâm có thể không biết Thiên Hạ cung Phi Vân thành, cũng sẽ không thể không biết Diệp Bạch – kẻ đã khiêu chiến thiên hạ đệ nhất sáu lần, lại bị thiên hạ đệ nhất liên tiếp cự tuyệt sáu lần Diệp Bạch.

Một người một kiếm, Diệp Bạch liền đủ để ngạo thị quần hùng thiên hạ này!

Đỉnh núi phong như đao, gào thét đến rồi lại quay đi. Xa xa tịch dương rốt cuộc hạ xuống, bầu trời màu thâm lam sâu thẳm liền nhanh chóng đoạt đi mất nhật quang rực rỡ cuối cùng trong ngày.

Lại một ngày trôi qua.

Diệp Bạch trầm mặc thật lâu sau, rốt cục mở miệng, thanh âm không cao không thấp, nhưng lại truyền khắp toàn bộ Phi Vân thành:

“Ngày mai buổi trưa, Diệp Bạch lại đến khiêu chiến.”

Nói xong, Diệp Bạch cầm kiếm, xoay người rời đi, không nhanh không chậm, không tới nửa khắc liền đã hạ đến giữa sườn núi.

Mà cũng ngay lúc này, ở sâu trong Phi Vân thành nơi mà Diệp Bạch không biết đến, có một người nắm trong tay chén rượu ngọc bích, đem dịch thủy trong suốt chậm rãi đổ xuống trước một cái bài vị chưa được khắc tên.

Diệp Bạch đi trên con đường nhỏ trong rừng. Hắn đi không nhanh, bởi vì không có việc gì cần vội vàng hoàn thành. Trên thực tế, từ lúc hắn bắt đầu chuẩn bị khiêu chiến Văn Nhân Quân, hắn liền không còn chuyện tình gì cần hắn suy tính.

Không…… Có lẽ còn có một việc?

Diệp Bạch hiếm thấy có chút do dự, hắn nhớ tới một năm rưỡi trước đây, người kia nói với hắn:

Theo ta cùng một chỗ được không?

Theo ta cùng một chỗ được không? Diệp Bạch còn nhớ rõ chính mình lúc nghe thấy câu đó liền có một chút ngốc lăng — hắn nguyện trung thành với người nọ, có thể vì hắn sinh, có thể vì hắn tử, nhưng mà kỳ thật cũng không có cảm giác gì khác. Hắn cũng tin tưởng, người nọ đối hắn kỳ thật cũng không cảm giác gì.

Bởi vì lúc đó, người nọ chỉ là trong lúc xử lý sự vụ hỏi như vậy một lần, hơn nữa sau này cũng không nhắc lại.

Nhưng Diệp Bạch biết người nọ là nghiêm túc – cho dù người nọ đối hắn kỳ thật cũng không có cảm giác gì.

Hoặc là bởi vì duyên cớ nào khác, cho nên cần hắn cùng người kia cùng một chỗ?

Diệp Bạch nghĩ không để ý đến. Trên thực tế, trừ bỏ những thứ liên quan đến võ công, hắn quả thật rất ít khi phí khí lực đi nghĩ nhiều.

Bất quá nếu là cần…… Vậy đáp ứng đi? Diệp Bạch đột nhiên nổi lên một cái ý niệm như vậy trong đầu. Chờ lần khiêu chiến này chấm dứt, nếu hắn thất bại, kia tự nhiên thân tử kiếm lạc(*), hết thảy chấm dứt. Mà nếu hắn thắng……

(*) Người chết kiếm mất

Nếu hắn thắng, vậy liền trở về nói cho người kia, hắn đáp ứng rồi.

Dù sao năm đó thời điểm người nọ cứu hắn lại cho hắn cơ hội tìm hiểu võ học cao thâm, hắn liền đáp ứng qua, lấy mười năm làm hạn định, tận trung trả nợ. Mà mấy năm này, hắn cũng chỉ là khiêu chiến kẻ mà người đó an bài…… Kỳ thật rất tốt.

Diệp Bạch nghĩ như vậy.

Có thể có nơi an tĩnh luyện võ, còn có thể tại thời điểm muốn thử võ công lập tức tìm được người để thử…… Sau đó là lại vì trọng trách phải làm mà giảm chút thời gian luyện võ, cũng có thể chấp nhận đi?

Nghiêm túc suy nghĩ xong, tâm trạng Diệp Bạch vì giải quyết được một vấn đề mà cảm thấy thỏa mãn.

Chỉ là rất nhanh, chút thỏa mãn này nhờ đám người xuất hiện phía trước mà tan thành mây khói.

Cước bộ di chuyển vẫn không dừng lại, Diệp Bạch thậm chí không liếc xem đám người ngăn chặn phía trước một cái, chỉ là bình tĩnh mở miệng: “Tránh ra.”

“Diệp Bạch! Ngày này năm sau là ngày giỗ của ngươi!” Một tên đầu lĩnh đứng ở giữa một tiếng quát chói tai.

Diệp Bạch cước bộ chậm lại, hắn giương mắt quét qua đám người một cái, rồi sau đó nói: “Bằng các ngươi?”

Một câu này Diệp Bạch nói thật bình thản, nhưng đối với những người chặn đường Diệp Bạch mà nói lại là vô cùng nhục nhã. Không nhiều lời thêm, bọn người kia liền đều nhanh chóng tự rút binh khí ra, tất cả cứ như không muốn sống mà hướng Diệp Bạch phóng đi.

Chỉ tiếc là có đôi khi, dũng khí rốt cuộc cũng không chống được sự thật chênh lệch.

Không tốn bao nhiêu công phu liền xử lý người trước mặt, Diệp Bạch tiếp tục không nhanh không chậm đi tới phía trước đi — từ sáu năm trước đặt chân võ lâm tới nay, bị chặn giết như vậy tuy rằng không nhiều lắm, nhưng một năm cũng sẽ có một hai lần.

Hắn cản đường rất nhiều người.

Tuy rằng đối với điểm này, Diệp Bạch thật sự đều không có tự giác.

Bất quá người lần này tiêu chuẩn tựa hồ cũng quá thấp.

Lại đi được một hồi, nhớ lại trận chiến vừa rồi Diệp Bạch hơi có chút tiếc nuối nghĩ. Nhưng mà cũng ngay lúc đó, hắn đột nhiên ngừng cước bộ — phía trước còn có người.

— còn có người muốn giết hắn.

……

……

Trăng đã lên cao, màn đêm nặng nề bao phủ phiến rừng cây rộng lớn, nguyệt quang nhạt xuyên qua kẽ lá, chiếu ra hình ảnh chạc cây ngược lộn xộn vặn vẹo.

Ban đêm rừng cây thực an tĩnh, không có gió, cũng không có thanh âm trùng điểu, chỉ có một cỗ khí cực đạm, giống như huyết vị giữa lặng yên cuồn cuộn dâng, hơi se lại, tựa hồ mưa gió sắp đến.

Diệp Bạch đã giải quyết kẻ thứ năm mươi tám có ý đồ chặn giết hắn.

Nếu nói lần một lần hai, Diệp Bạch còn tưởng là trả thù bình thường, đợi đến lần thứ ba lần thứ tư, Diệp Bạch đã xác định là có người ở phía sau bày trò.

Chỉ là kẻ này là ai, lại vì cái gì phải giấu mình phía sau?

Đáng ngờ nhất tựa hồ là vị kia Văn Nhân thành chủ Phi Vân thành — bởi vì e ngại luận võ thất bại mà mất hết thanh danh, cho nên cho người chặn giết, không thể giết cũng có thể tiêu hao khí lực Diệp Bạch.

Ý niệm như vậy, lại vẫn chưa từng xuất hiện trong đầu Diệp Bạch. Hắn từ rất sớm – trước khi thanh danh hắn còn chưa vang xa — trước kia, đã từng gặp qua Văn Nhân Quân một lần. Thế mà, hắn vẫn nhớ rõ cảm giác đầu tiên đó……

Cao sơn ngưỡng chỉ.(*)

(*) núi cao ngút tầm mắt

Văn Nhân Quân không tiếp nhận thỉnh chiến của mình, cũng không phải sợ thất bại. Cho nên chuyện lần này, cũng không phải Văn Nhân Quân làm.

Cũng không phải là Văn Nhân Quân…… Là ai?

Diệp Bạch chỉ thoáng suy nghĩ một hồi, tìm không được trọng tâm liền thôi không suy nghĩ gì thêm – người muốn giết hắn kỳ thật không ít, mà hắn cũng chưa bao giờ e ngại có người muốn giết mình.

Chỉ là không sợ không có nghĩa là muốn cứ dây dưa như vậy, huống chi ngày mai hắn còn muốn đến đỉnh Phi Vân khiêu chiến…… Nghĩ như vậy, Diệp Bạch nhìn lướt qua chung quanh, bỗng nhiên nhớ tới một địa phương bí ẩn chỉ có hai người biết đến, liền không hề chần chờ, xoay người đem mấy cái cái đuôi phiền nhiễu quét sạch, rồi như một làn khói nhẹ biến mất, không còn nửa điểm dấu vết.

Nơi mà Diệp Bạch gọi là bí ẩn kia là một khe hở bên trong thâm cốc. Thâm cốc rất sâu, có thể làm cho đại đa số người học võ phải dừng bước, khe hở lại bí mật, nếu không có người dẫn dắt, chỉ sợ qua lại ba năm tìm kiếm cũng không nhất định có thể phát hiện.

Cố ý đi đường vòng, đợi đến khi Diệp Bạch đi vào địa phương bí ẩn kia, nơi đó đã có một người đang ngồi thả câu.

Diệp Bạch cũng không kỳ quái.

Vô thức lau vết máu trên thân kiếm, Diệp Bạch bình tĩnh mở miệng: “Cung chủ.”

Người thả câu đưa lưng về phía Diệp Bạch tựa hồ nở nụ cười, bởi vì trong giọng nói có chút vị đạo sung sướng: “Ngươi lại cùng người động thủ? Có người muốn giết ngươi?”

Vấn đề này rất dễ trả lời, Diệp Bạch cũng không mở miệng, chỉ ‘Ân’ một tiếng.

“Một năm này, càng ngày càng nhiều người muốn giết ngươi ……” Người đưa lưng về phía Diệp Bạch ngữ khí nhạt xuống, “Có bị thương hay không?”

Da cắt một chút cũng kêu bị thương? Diệp Bạch nghĩ không để ý lắm, liền nói: “Không có.”

“Ân.” Người nọ lên tiếng, cũng không nhắc lại.

Mà Diệp Bạch cũng không mở miệng, chỉ đi thẳng đến một bên, chuẩn bị rửa sạch máu trên kiếm.

Nhưng ngay tại lúc Diệp Bạch đi đến cách người thả câu hai bước, người kia đột nhiên mở miệng: “Diệp Bạch.”

Diệp Bạch dừng lại cước bộ: “Cung chủ?”

Người kia xoay người đứng lên. Đó là một người đặc biệt xinh đẹp, xinh đẹp đến giống như chỉ cần nhợt nhạt cười, liền có thể cười ra nguyệt quang rực rỡ trên bầu trời kia — một chút ôn hòa, một chút cao ngạo.

Người nọ nhìn vào mắt Diệp Bạch: “Ngươi đã lâu không có kêu lên tên của ta, gọi một lần?”

Diệp Bạch chút không nghi ngờ hắn, chỉ ngừng lại một chút liền mở miệng: “Tần Lâu Nguyệt.”

Lời còn chưa dứt, Diệp Bạch liền đột nhiên ngừng lại.

Có thứ gì đó, ôn nhu xuyên qua ngực hắn.

Diệp Bạch hơi cúi đầu, lọt vào trong mắt đó là một vật sáng chói mắt.

Là thân kiếm.

Diệp Bạch bỗng nhiên nhớ tới chính mình thật lâu trước kia từng nghe qua một câu:

Luận võ công, Phi Vân thành chủ đương kim đệ nhất. Nhưng luận tốc độ xuất kiếm, Thiên Hạ cung cung chủ độc nhất vô nhị.

Mà khoảng cách hai bước…… Là khoảng cách xuất kiếm tốt nhất.

Diệp Bạch trong mắt có chút mờ mịt, không biết như thế nào lại vẫn có điểm khô khốc, hắn trừng mắt nhìn, lại vì cơn đau kịch liệt bỗng dưng truyền tới khiến hắn lảo đảo một chút. Sau đó, Diệp Bạch ngẩng đầu lên:

“Tần……”

…… Lâu Nguyệt?

Có người ôn nhu rút kiếm ra.

Diệp Bạch chỉ cảm thấy ngực hơi nhẹ đi, rồi sau đó toàn thân trở nên lạnh lẽo. Còn không đợi hắn vì cơn lạnh này mà sinh ra cảm xúc gì, hắn liền cảm thấy cái lạnh lẽo kia trong chớp mắt truyền đến yết hầu mình.

Hắn thấy thế giới trước mặt mình trở nên xiêu vẹo.

Sau đó ầm ầm sụp đổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play