Diệp Bạch vẫn luôn lãnh đạm, không sai.

Diệp Bạch vẫn luôn không quan tâm mọi chuyện, không sai.

Diệp Bạch vẫn luôn, cũng chưa từng nhân từ nương tay cũng không sai.

Những gì Diệp Bạch có, Độc Cô Kinh Phi đều biết.

Hắn chỉ không nghĩ được, sẽ có một ngày như vậy, hắn sẽ cách đối phương không quá năm bước, đối diện với trường kiếm của đối phương, hướng thẳng về phía mình...

Bất quá cũng chỉ là một lần đem nội lực ra khiêu khích?

Độc Cô Kinh Phi ngơ ngác đứng đó, bản thân hắn là nhân tài trong thế hệ thanh thiếu niên cùng thời, nhưng người cầm kiếm trước mặt hắn lại có công lực cao hơn hắn quá nhiều...!cho nên hắn cũng chỉ có thể đứng đó.

Ánh sáng trắng như tuyết trong phút chốc đã đến trước mắt.

Độc Cô Kinh Phi cảm thấy có hơi lạnh, cũng không rõ lắm, phần lạnh lẽo này rốt cuộc là đến từ trường kiếm mang theo sát khí kia, hay là từ trái tim đang ngừng đập trong phút chốc.

Kiếm của Xích Diễm có đi không có về.

Có điều, Độc Cô Kinh Phi không kịp phản ứng cũng không có nghĩa là kẻ làm ra việc này là Kiếm Quỷ không có hành động gì.

Chỉ nghe một tiếng kêu to vang lên, một đạo bóng xám nhanh như cắt từ trên lầu xông thẳng xuống!

Ánh mắt Xích Diễm càng lạnh, tay trái hắn nhẹ nhàng chuyển, kiếm thế vốn dĩ vô cùng sắc bén thoáng chốc thu lại khí thế, giống như gió thu lướt trên mặt cỏ, phiêu đãng sang bên cạnh, nhẹ nhàng, thản nhiên, nhưng lại ẩn giấu sát khí.

Đã sớm có chuẩn bị, Kiếm Quỷ từ phía trên đánh xuống không hề dao động, chiêu thức như cũ, chỉ là trong lòng cũng lắp bắp kinh hãi: Bản thân là kẻ có căn cơ, kiếm thế sắc bén cũng không có gì lạ.

Chính là có thể lập tức phản ứng uyển chuyển nhẹ nhàng từ trong sắc bén đó...!từ sau sự việc ở phủ Tể tướng cho đến bây giờ mới có bao nhiêu thời gian? Tay trái của hắn, nếu không phải là luyện tập ngay từ lúc còn nhỏ, vậy...

Từ khi bước vào cảnh giới luyện thần phản hư vào mười mấy năm trước, chân chính bước lên con đường cao thủ đệ nhất, Kiếm Quỷ lần đầu tiên tâm sinh kiêng kị, cũng từ kiêng kị mà hiện lên sát ý.

Tâm tùy niệm động, sát ý bỗng nhiên hiện ra này cũng không kịch liệt, không hoàn toàn lâu dài, nhưng Kiếm Quỷ vẫn theo bản năng tăng thêm mấy phần lực đạo trên tay mình, làm cho một hành động vốn dĩ chỉ để ngăn cản một thanh kiếm lại tăng thêm vài phần sát ý không nói rõ.

Từ kiếp trước bắt đầu đã là một cao thủ, hiện tại tuy rằng công lực vô dụng, nhưng Xích Diễm vẫn nhạy bén nhận ra phần biến hóa này.

Không hề sợ hãi, thậm chí còn thấy vui sướng, Xích Diễm nắm kiếm trong tay, thế kiếm lại biến, từ nhẹ nhàng thản nhiên trở thành âm hàn quỷ quyệt!. Trải‎ nghiệⅿ‎ đọc‎ 𝘁ruyện‎ số‎ 1‎ 𝘁ại‎ ~‎ 𝘁rùⅿ𝘁ruy‎ ện.𝒗n‎ ~

Kiếm Quỷ lại lần nữa kinh nghi, năm phần lực đạo trong tay biến thành 7 phần, sau đó lại tăng lên 3 phần, thành 10 phần công lực.

Khoảng cách giữa hai thanh kiếm chỉ còn khoảng 1 bàn tay, kình khí cực âm cùng cực dương va chạm nhau, dây dưa lẫn nhau, một trận gió theo đó cuốn lên từ trong không gian trống rỗng, khiến cho Độc Cô Kinh Phi ở giữa không chịu đựng nổi, liên tiếp lui về sau vài bước.

Cầu thang bằng gỗ đã sớm phải hứng chịu một sức mạnh nặng nề, sắp không chịu đựng được nữa, phát ra âm thanh kẽo kẹt, hai mũi kiếm gần như chuẩn bị chạm vào nhau, một trận gió nhân đó nổi lên thổi quét mọi thứ, thậm chí muốn ngưng tụ lại thành hình, mặc kệ là Xích Diễm hay là Kiếm Quỷ cũng đều chưa từng muốn dừng lại một nửa phần...

Có điều, hai thanh trường kiếm cuối cùng cũng không chạm vào nhau.

Trước đó, một bàn tay thon dài xinh đẹp đến gần như không có tì vết xuất hiện ở giữa hai thanh trường kiếm.

Một tiếng "ầm" lớn vang lên, cầu thang bằng gỗ đã không thể chịu nổi lực đạo của 3 người, vết đứt gãy xuất hiện từ giữa đó, sau đó đổ sụp xuống!

Cũng may, từ lúc hai người bắt đầu động thủ, mọi người trong tửu lầu đã nhìn ra có điểm không đúng, sớm tông cửa xông ra ngoài, cho nên tuy rằng lần này nháo ra một động tĩnh thật lớn, nhưng cuối cùng cũng không có ai bị thương...!những người rảnh rỗi đã sớm thức thời rời đi xa, chỉ còn lại ba tên đầu sỏ gây tội...!Mà ba vị cao thủ đương thời lại vì một cái cầu thang bị sụp mà bị thương? Cái này so với trèo cây tìm cá còn khiến người ta cảm thấy buồn cười hơn.

Bụi đất cùng với vụn gỗ bay đầy trời, trong khoảng cách mấy trượng, ba đạo bóng dáng vừa chạm vào rồi lập tức tách ra, hoặc thản nhiên, hoặc như chớp giật, đều an ổn hạ chân xuống mặt đất.

Gỗ vụn cùng với bụi đất đều rơi xuống, ba người cùng đứng, mỗi người một phương, không một ai có sắc mặt tốt cả, Xích Diễm cùng Kiếm Quỷ rõ ràng trông khó coi nhất...!bởi vì đang luận võ lại bị người chen ngang.

Sắc mặt Văn Nhân Quân lại có phần bình thường hơn, chỉ là vẻ mặt trầm tĩnh như nước kia cũng không tượng trưng cho tâm tình tốt.

Văn Nhân Quân lên tiếng trước: "Không biết Tầm Nhi đã đắc tội gì với Kiếm tiên sinh, lại khiến tiên sinh phải đích thân giáo huấn hắn?"

Kiếm Quỷ nhìn trường kiếm vẫn còn đang rung động của mình, nhất thời không nói gì, một lát sau mới mở miệng, giọng nói khô cằn: "Thành chủ tới thật nhanh."

Văn Nhân Quân nhàn nhạt cười: "Ta ở ngay trên lầu."

Điều này có nghĩa là bọn họ nháo ra động tĩnh quá lớn.

Kiếm Quỷ nhất thời không nói tiếp được, mặc kệ như thế nào đi chăng nữa thì việc hắn cùng một hậu bối động thủ...!Cái này, giống như, thật sự có điểm không tiện mở miệng.

Kiếm Quỷ ho khan một tiếng, nói: "Nhất thời ngứa nghề, cho nên muốn cùng thiếu thành chủ chào hỏi thôi...!Việc làm của ta đúng là không đúng, nhưng việc này lại có quan hệ gì đến thiếu chủ nhà ta? Thiếu thành chủ lại thật sự là uy phong, lập tức hướng về phía thiếu chủ nhà ta ra tay."

Vốn đang mất tự nhiên vì việc ra tay với hậu bối, nhưng Kiếm Quỷ càng nói càng nhíu mày, hiển nhiên là đang nghĩ đến việc Xích Diễm hướng một kiếm kia về phía Độc Cô Kinh Phi.

Văn Nhân Quân cũng nhíu mày.

Không nói gì thêm nữa, y nhìn về phía Xích Diễm, tất nhiên là muốn có một câu trả lời...!hoặc là cũng không phải một câu trả lời: "Tầm Nhi?"

Mà vừa nhìn sang, y ngoài ý muốn phát hiện ánh mắt của Xích Diễm đang nhìn chằm chằm...!cánh tay mình?

Văn Nhân Quân thuận thế nhìn lại, nhìn thấy một dòng máu đỏ tươi chảy dọc xuống cho đến đầu ngón tay, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.

Xích Diễm nhìn cánh tay đang chảy máu kia một lúc lâu.

Hắn không hiểu vì sao bản thân lại không giống như người khác đánh giá nam nhân khiến cho kiếm của mình phải dừng lại, mà ngược lại, lại đặt lực chú ý tập trung trên tay của đối phương...!cũng chỉ là một bàn tay đang chảy máu mà thôi, có cái gì đẹp?

Xích Diễm xác định bản thân mình cũng không phải đang giận dỗi mà thật sự cho là như vậy.

Cho nên tầm mắt không có cách nào dời khỏi bàn tay của đối phương, hơn nữa, trong ngực bắt đầu ẩn ẩn đau đớn, hắn yên lặng không một tiếng động cầm lấy tay phải của mình, xương cốt theo đó phát ra tiếng "chi chi" kháng nghị cũng không bận tâm.

"Tầm Nhi?" Văn Nhân Quân lại lên tiếng.

Xích Diễm thu hồi ánh mắt, hắn bình đạm ném xuống một câu rồi xoay người lên lầu, không quan tâm đ ến Kiếm Quỷ cùng Văn Nhân Quân ở bên dưới nữa.

Sắc mặt Kiếm Quỷ thay đổi, lập tức muốn bất chấp mọi thứ đi tìm Xích Diễm, bởi vì câu nói mà Xích Diễm lưu lại kia chính là: "Ngươi làm là vì hắn sao?"

Đêm nhẹ nhàng buông xuống.

Văn Nhân Quân gõ cửa phòng của Xích Diễm, lúc này cũng chưa phải quá muộn nhưng Xích Diễm cũng đã tắt nến.

Cho nên khi Văn Nhân Quân tiến vào phòng, y chỉ nhìn thấy sương trắng cùng một đôi mắt đỏ như mắt loài dã thú.

Đó là một đôi mắt không có tình cảm.

Không có phẫn hận cùng tức giận, tất nhiên cũng sẽ không có yêu thích đắm say.

Chỉ có một sự đánh giá tr@n trụi...!Đối phương thậm chí cũng lười chẳng buồn che giấu.

Văn Nhân Quân đi đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống.

Y có hơi hoảng hốt, bởi vì ánh mắt của Xích Diễm...!ánh mắt như vậy mới là của người trong trí nhớ, không phải sao?

Chỉ là lúc ấy, hắn vẫn là đặc biệt......

"Chuyện gì?" Xích Diễm đã lên tiếng.

Văn Nhân Quân im lặng một lúc, sau đó nói: "Kiếm Quỷ đã cùng với Độc Cô Kinh Phi đi rồi.

Hiện tại, Độc Cô Kinh Phi cũng không kiên trì thêm...!Đây là kết quả mà ngươi muốn?"

"Ta không thích những kẻ không liên quan xuất hiện trước mặt mình." Xích Diễm không trực tiếp trả lời, chỉ là những lời này cũng không kém câu trả lời trực tiếp là bao.

Hơn nữa, hiển nhiên hắn cũng chẳng quan tâm đ ến hành động này của mình sẽ khiến cho Phi Vân Thành gặp phải phiền phức gì.

Người không liên quan? Văn Nhân Quân không khỏi nhớ đến Băng Hỏa thú vẫn còn ở lại bên mình.

Hắn không kết giao cùng với ai, cho nên người không liên quan...!Cũng sẽ không quá nhiều phải không? Văn Nhân Quân nghĩ như vậy, kì thật hắn cùng với Xích Diễm, tuy nói là giống, nhưng cũng có thể phân biệt được, hơn nữa cũng không phải là ít.

Y lúc ấy...

...!Tại sao lại có thể cảm thấy hai người rất giống nhau?

Văn Nhân Quân hơi nhắm mắt, sau đó, y nói: "Tiếp theo sẽ trực tiếp quay về Phi Vân Thành."

Một câu trần thuật này Xích Diễm nghe hiểu được.

Trực tiếp quay về Phi Vân Thành vốn là tính toán ban đầu của hai người, một đoạn ở Lạc Thành này cũng chỉ coi như một sự chậm trễ, cho nên quyết định của Văn Nhân Quân cũng không có cái gì là không đúng cả...!Chỉ là, vì sao bản thân mình lại cũng muốn đi cùng đối phương về Phi Vân Thành?

Ngay từ lúc đầu hắn ở lại là bởi vì tay phải của mình.

Mà hiện tại, tay phải cũng đã được bó thuốc ổn thỏa, hơn nữa mỗi ngày đều có thể cảm giác được chuyển biến tốt đẹp, theo thời gian hẳn là có thể khôi phục được như lúc ban đầu.

Như vậy, hắn vì cái gì còn muốn đi theo đối phương?

Là bởi vì quan hệ với Yến Trường Trì đã sớm kết thúc, hay vẫn là bởi vì trong vòng một ngày, Văn Nhân Quân đã 2 lần ra tay cản lại hắn?

Đôi mắt đỏ của Xích Diễm lập lòe trong bóng tối.

Hắn phát hiện bản thân mình không phải là không muốn rời khỏi Văn Nhân Quân, mà là không thể rời khỏi.

Chỉ cần nghĩ đến việc rời đi, một bên ngực sẽ tự nhiên xuất hiện cảm giác đau đớn, hơn nữa ngày càng kịch liệt hơn, cho nên cuối cùng, hắn bình bình đạm đạm nói một chữ "được".

Ánh trăng theo cửa sổ đang mở tràn vào trong phòng, nhưng lại chẳng thể chiếu sáng bóng tối khiến cho người hít thở không thông kia.

Trong bóng tối, âm thanh của Văn Nhân Quân vang lên, thật bình tĩnh, nghe không ra cảm xúc gì: "Buổi sáng, lúc ta ngăn cản ngươi giết bà lão kia."

Xích Diễm không lên tiếng.

Văn Nhân Quân lại tiếp tục nói: "Ngươi rời đi.

Đến chạng vạng, ta lại ngăn cản ngươi cùng Kiếm Quỷ động thủ."

Xích Diễm nhíu mày, bởi vì không biết Văn Nhân Quân muốn nói gì.

Âm thanh của Văn Nhân Quân bỗng nhiên trở nên mơ hồ, khoảng cách gần như vậy, Xích Diễm vậy mà lại không nghe rõ, chỉ biết đối phương nói hai âm tiết.

Không chờ hắn phân biệt thêm, Văn Nhân Quân đã nói tiếp: "Nếu là trước đây, ta sẽ không có cơ hội ngăn cản ngươi và Kiếm Quỷ động thủ, bởi vì nếu ngươi đã rời đi thì sẽ không quay trở về nữa."

Xích Diễm cuối cùng cũng lên tiếng: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Ta muốn nói cái gì? Văn Nhân Quân cũng tự hỏi mình như vậy.

Sau đó, trong không gian yên tĩnh, y nghe được âm thanh của mình: "Nếu đã nói không thích, vậy vì sao lại không rời đi?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play