(*) nữa đêm nói nhỏ

Tiểu Ngũ cuối cùng vẫn là theo yêu cầu của Diệp Bạch đi lấy dược.

Vì thế trong khoảng thời gian ngắn, căn phòng to như vậy liền chỉ còn lại Diệp Bạch một người.

Không có ngồi yên, Diệp Bạch đem khăn vải sạch sẽ bên cạnh đặt tẩm ướt trong nước nóng, rồi dùng một tay đem nước vắt ra, liền bắt đầu cẩn thận chà lau chỗ bị thương trên tay phải.

Miệng vết thương có vẻ thật sự có chút sâu. Diệp Bạch chỉ lau lau như vậy một hồi, đến khi lại tẩy rửa khăn vải, ôn thủy nguyên bản trong suốt liền bị nhuộm thành màu đỏ nhàn nhạt.

Tay nguyên bản muốn vắt khăn hơi ngừng một chút, Diệp Bạch nghĩ nghĩ, đơn giản không làm nữa, mà chỉ vươn tay sờ soạng ngăn tủ bên cạnh nghĩ tìm một cây ngân châm — động tác hắn làm hết sức thành thạo, là do thói quen trước đây lưu lại.

Bất quá vừa mới vươn tay đi, Diệp Bạch liền ý thức được hiện tại không phải trước kia, nơi này cũng vốn cũng không phải nơi hắn quen sống.

Tay vươn đi sờ soạng ngừng một hồi, Diệp Bạch đang muốn rút về, cũng không nghĩ đụng phải một vật gì đó mảnh dẻ.

Hơi ngẩn ra một chút, Diệp Bạch đưa tay đem thứ mình vừa đụng phải lấy ra, là một cây ngân châm dài nhỏ!

Có chút cảm giác kỳ dị trong lòng Diệp Bạch lướt qua. Diệp Bạch nhưng không có suy nghĩ sâu xa, mà chỉ đem tay phải bị thương lại gần, cầm ngân châm chuẩn bị lấy mấy phiến gỗ nhỏ trong thịt ra.

Nhưng lúc này, cửa phòng ngủ lại đột nhiên bị đẩy ra.

Cảnh giác đã giảm đến mức bất khả tư nghị(*), đợi Diệp Bạch phát giác có người tiến vào mà khó khăn ngẩng đầu, người tới đã đến trước mặt hắn.

(*) không còn gì để nói

Chỉ là người bước vào đầu tiên lại không phải Tiểu Ngũ bị Diệp Bạch sai đi lấy dược, mà là Văn Nhân Quân vốn nên đứng ở chủ viện kia.

Nhìn Văn Nhân Quân, lại liếc mắt nhìn Tiểu Ngũ có chút sợ hãi rụt rè đi theo phía sau đối phương. Diệp Bạch đối cường giả vẫn duy trì tôn trọng cơ bản nhất, buông ngân châm liền đứng lên: “Thúc thúc.”

Nhìn trong phòng một đống hỗn độn, mi tâm Văn Nhân Quân cau lại, nhưng rất nhanh liền nới lỏng ra. Ngăn lại động tác muốn đứng lên của đối phương, hắn liếc mắt một cái thương thế trên tay Diệp Bạch, nói: “Sao lại thế này?”

“Nóng nảy chút.” Diệp Bạch cũng không kiêng kỵ, đơn giản trả lời đối phương.

Văn Nhân Quân không nói gì. Bán quỳ xuống, hắn cầm lấy bàn tay bị thương của Diệp Bạch nhìn nhìn, liền lấy ngân châm Diệp Bạch đang cầm: “Ta đến đi.”

Diệp Bạch hơi giật mình, nhưng lập tức liền đem ngân châm trong tay đưa cho đối phương.

Tiếp nhận ngân châm, Văn Nhân Quân nắm tay Diệp Bạch đến gần ngọn đèn, liền bắt đầu lấy vụn gỗ khảm trong tay Diệp Bạch.

Văn Nhân Quân lấy không tính mau, nhưng thực thận trọng, thực cẩn thận, cẩn thận đến Diệp Bạch thậm chí không có cảm giác ngân châm đụng miệng vết thương hơi hơi lạnh như băng cùng đau đớn.

Diệp Bạch tầm mắt theo miệng vết thương chuyển qua bàn tay đang nắm lấy ngân châm của Văn Nhân Quân.

Đôi tay kia vẫn xinh đẹp như trước. Thon dài, ổn định, hữu lực, là một đôi tay cầm kiếm chân chính hoàn mỹ.

Mà lúc này, dưới ánh đèn đỏ hồng soi xuống, bàn tay như ngọc thạch điêu khắc ra kia lại thêm vài phần ấm áp.

Diệp Bạch nhìn đến có chút nhập thần, hắn đột nhiên cảm giác được một tia an ủi. Cứ vậy, hầu như không có suy nghĩ gì, hắn liền đột nhiên duỗi tay, nắm lấy kia bàn tay xinh đẹp chỉ ngay tại trước mặt kia — liền giống như hắn theo kí ức bắt đầu liền vẫn cầm lấy kiếm, làm cho người ta hết sức an tâm.

Văn Nhân Quân vẫn chuyên tâm vì Diệp Bạch lấy vụn gỗ tuy là có chút kinh ngạc trước cử động của Diệp Bạch, động tác trên tay cũng không chậm, ngón trỏ thoáng run lên liền thu hồi ngân châm, tránh để cho ngân châm sắc bén chạm tới miệng vết thương của Diệp Bạch.

Sau đó, Văn Nhân Quân cũng không giãy, để Diệp Bạch nắm tay mình, chỉ ôn thanh nói: “Làm sao vậy? Làm đau ngươi?”

Diệp Bạch lắc lắc đầu, cũng không nói, chỉ là chậm rãi, tỉ mỉ chạm lấy bàn tay bị mình nắm lấy kia, rồi sau đó lại nắm lấy tay kia, nhìn về phía ngón trỏ bị thương mình nhìn thấy ngày hôm qua.

Ngón trỏ thon mềm trơn nhẵn, chỉ có một đạo dấu vết nhạt đến gần như không thấy.

Tâm tình Diệp Bạch bỗng nhiên tốt lên.

Cẩn thận dùng ngón tay cọ cọ ngón trỏ của đối phương, Diệp Bạch lưu luyến mà lại trân trọng buông ra bàn tay người kia, lúc này mới nhìn lại tay phải mình, phát giác cơ bản nhìn không thấy vụn gỗ nữa, nhân tiện nói: “Vụn gỗ đã lấy xong rồi, thúc thúc.”

Văn Nhân Quân kiểm tra miệng vết thương lần nữa, phát giác quả thật như thế liền gật đầu, hướng Tiểu Ngũ đứng một bên nói: “Đi lấy vải sạch cùng thuốc trị thương đến.”

“Không cần vải.” Tiểu Ngũ còn chưa kịp đáp ứng, Diệp Bạch liền mở miệng.

Văn Nhân Quân nhìn về phía Diệp Bạch.

Diệp Bạch lặp lại một lần: “Không cần vải.”

Văn Nhân Quân hơi hơi nhướn mi: “Vì cái gì?”

“Luyện kiếm.” Diệp Bạch lời ít ý nhiều.

Giống như căn bản không có nghĩ đến đáp án như vậy, đáy mắt Văn Nhân Quân vẫn bình tĩnh vô ba liền xẹt qua một tia di động: “Luyện kiếm?…… Nhất thời không vội.”

Diệp Bạch không đáp lời, lại hiển nhiên không phải đáp ứng ý Văn Nhân Quân đề nghị.

Mà Văn Nhân Quân thấy bộ dáng này của Diệp Bạch, cũng hiểu Diệp Bạch không có ý định đáp ứng. Cúi đầu trầm ngâm một hồi, hắn quay đầu hỏi Tiểu Ngũ: “Lúc nãy Tầm thiếu gia nói muốn dược liệu gì?”

Thấy đã hỏi tới chính mình, Tiểu Ngũ liền vội vàng nghĩ lại mấy thứ vừa rồi cố gắng nhớ kỹ, sau đó tìm người viết phương thuốc xuống.

Văn Nhân Quân tiếp nhận nhìn nhìn, đuôi lông mày nhẹ nhàng vừa động, lập tức phân phó nói: “Thêm hai vị, nguyên hồ cùng hương phụ, sau đó không cần giao cho y phòng, trực tiếp đưa cho tiên sinh, hắn biết nên làm như thế nào.”

Ở trong phủ thành chủ, có thể được Văn Nhân Quân kêu tiên sinh chỉ có một — chính là đại tổng quản trong phủ thành chủ, Mặc Đại tiên sinh.

Tiểu Ngũ tự nhiên là biết điều này, cho nên cẩn thận nhớ kỹ lời Văn Nhân Quân, liên tục gật đầu liền muốn ra ngoài.

Nhưng Văn Nhân Quân lại gọi Tiểu Ngũ lại.

Nhìn sắc trời bên ngoài, thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, Văn Nhân Quân nói: “Trước hết truyền lệnh, chuẩn bị hai người chúng ta ở nơi này dùng cơm.”

Tiểu Ngũ theo bản năng nhìn Diệp Bạch.

Diệp Bạch cái gì cũng không có phản ứng.

Mang theo trong lòng một nửa kỳ quái cùng càng nhiều vui mừng, Tiểu Ngũ vô cùng cao hứng ứng, lúc này mới cầm phương thuốc đi ra ngoài.

Thành chủ đều ở trong này, cả nhà cao thấp lại nào dám chậm trễ? Vì vậy cùng lắm một nén nhang thời gian, một bàn hai món mặn, hai món chay, canh cùng điểm tâm ngọt cho bữa tối liền đồng thời đặt tới trên bàn.

Văn Nhân Quân dùng đũa chung trước gắp cho Diệp Bạch một khối sườn chua ngọt, rồi sau đó mới nói: “Như thế nào đột nhiên nhớ tới luyện võ?”

Diệp Bạch không kén ăn, bất quá người tập võ luôn cần bổ sung nhiều dinh dưỡng, cho nên Diệp Bạch cũng liền ăn nhiều thịt, đối sườn chua ngọt trước mắt Văn Nhân Quân gắp cho tự nhiên cũng sẽ không kén chọn.

Dùng tay nâng đũa, Diệp Bạch chậm rãi ăn xong, mới nói: “Ta thích kiếm.”

Diệp Bạch dùng ‘Thích’. Đây là từ duy nhất hắn có thể dùng để minh xác hắn để ý thứ gì đó, cho nên, là thích.

Văn Nhân Quân tựa hồ cười cười, động đũa vì Diệp Bạch gắp một miếng thịt cá: “Thích liền luyện đi…… Chỉ là nếu ngươi thật muốn luyện kiếm, thanh kiếm vốn có kia không được dùng.”

Diệp Bạch tất nhiên là gật đầu, đó vốn là ý hắn.

“Còn có, tuổi ngươi hơi lớn chút, căn cơ cũng không tốt……” Văn Nhân Quân hơi trầm ngâm.

Diệp Bạch cũng không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên thả lại một câu: “Thân thể này còn có căn cơ?”

Văn Nhân Quân nhất thời không nói gì.

Diệp Bạch cũng không buồn để ý, chỉ vẫn duy trì tốc độ dùng cơm.

Mà Văn Nhân Quân bị Diệp Bạch cắt ngang sau cũng không hề mở miệng, chỉ cùng Diệp Bạch dùng cơm, chẳng qua hắn cũng không ăn nhiều lắm, đa phần là gắp thức ăn cho Diệp Bạch hoặc nhìn hắn dùng cơm.

Một bữa cơm liền trong trầm mặc trôi qua.

Chỉ là mặc dù trầm mặc, hai người ngồi cùng nhau nhưng lại đều vừa lòng.

Để hạ nhân bên ngoài dọn đồ ăn xuống, Văn Nhân Quân cầm chén trà được thị nữ bưng lên uống một ngụm, nói: “Ngươi là nghĩ cùng hài tử trong phủ cùng nhau học, hay là muốn ta tìm cho ngươi sư phụ dạy kiếm pháp?”

Không có thói quen uống trà sau khi ăn, nhưng thấy đây là loại trà bích loa xuân mình dường như có uống qua, Diệp Bạch cũng liền nhấp một ngụm rồi đặt lên bàn: “Ta tự học.”

“Tìm một sư phụ dạy có vẻ hảo.” Văn Nhân Quân đạm cười nói.

Diệp Bạch đang định lại cự tuyệt, nhưng lại nghĩ đến Phi Vân thành là thiên hạ thế lực tuyệt đại, người tài trong đó nhất định không ít, mà muốn gặp cao thủ kiếm pháp võ nghệ khác hoặc là sau này khôi phục lại tìm người đấu, cũng đều cần nhận thức một ít người.

Nghĩ như vậy, Diệp Bạch liền trầm mặc không hề phản đối. Chỉ là lúc này, hắn lại toát ra một cái ý tưởng: Tuy nói Phi Vân thành là thiên hạ thế lực tuyệt đại, nhưng trong thành lại có người nào kiếm pháp võ nghệ có thể cao hơn Văn Nhân Quân ngồi ở đối diện mình? Nếu Văn Nhân Quân nguyện ý cùng hắn luận bàn khi hắn khôi phục lại……

Tâm Diệp Bạch nhất thời liền nảy lên một chút.

“Làm sao vậy?” Gặp Diệp Bạch lâu không mở miệng, Văn Nhân Quân không khỏi hỏi.

Theo suy nghĩ dần phục hồi tinh thần, Diệp Bạch nhìn Văn Nhân Quân một hồi, lại đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, sau đó không thể không thừa nhận chính mình mới vừa rồi kỳ vọng chỉ là không tưởng. Mang theo một chút thất vọng, hắn lắc lắc đầu, nói: “Không có gì, thúc thúc quyết định.”

Văn Nhân Quân thần sắc càng ôn hòa: “Như vậy ngày mai ngươi đi võ viện bên kia nhìn xem, nếu không hài lòng, ta lại thay ngươi tìm người khác.”

Diệp Bạch gật đầu.

Nhìn đứa cháu có chút bất đồng với thường ngày, Văn Nhân Quân ngược lại trong một khắc có suy nghĩ muốn ở lại một hồi. Nhưng lập tức, hắn liền từ sâu dưới đáy lòng lắc lắc đầu, đứng dậy nói: “Tốt lắm, ta đi trước, ngươi đêm nay cũng sớm đi nghỉ ngơi.”

“Ân.” Diệp Bạch lên tiếng, cũng theo đứng lên. Nhưng ngay thời điểm vừa đứng dậy, ngực hắn lại đột nhiên đau nhức, khiến hắn không khỏi thoáng lung lay.

Văn Nhân Quân đang chuẩn bị rời đi liền đỡ tay Diệp Bạch.

Hơi hơi nhíu mi, hắn xoay người, một bên cầm cổ tay Diệp Bạch hướng vào tham nhập chân khí bên trong, một bên hỏi: “Làm sao vậy?”

“Lúc luyện khí bị thương kinh mạch.” Không tính giấu diếm, cũng căn bản không có cái gì cần phải giấu diếm, Diệp Bạch nghe Văn Nhân Quân hỏi, liền trả lời.

Văn Nhân Quân sắc mặt hơi trầm xuống, khống chế chân khí trong cơ thể đối phương đi một vòng xong, hắn buông tay Diệp Bạch, cũng không có nói cái gì, chỉ đi thẳng ra ngoài đối một thị nữ phân phó vài câu.

Thị nữ liên tục gật đầu, ra ngoài một lát sau, liền bưng một chén thuốc đen tuyền tiến vào. Mà ở cạnh nàng, Tiểu Ngũ ra ngoài lúc trước cũng bưng một mộc bồn dùng để rửa mặt tiến vào, bên trong chứa dược thủy đen tuyền, chính dược thủy lúc nãy Diệp Bạch yêu cầu phối ra.

Để hạ nhân đem mọi thứ đều đặt lên bàn, Văn Nhân Quân phất tay bảo lui ra, lúc này mới hướng Diệp Bạch nói: “Uống thuốc trước, sau đó đem miệng vết thương ngâm trong dược thủy, có lẽ có chút đau, qua một nén nhang thời gian là được.”

Người tập võ đương nhiên sẽ không sợ đau. Diệp Bạch uống thuốc, lại xắn tay áo đem bàn tay bị thương toàn bộ nhúng vào trong dược thủy.

Nhất thời, đau đớn nóng rát cùng tê ngứa liền quét qua thần kinh Diệp Bạch.

Mày cũng không động một chút, Diệp Bạch đặt bát xuống, lúc này mới hỏi: “Đây là dược gì?”

“Trợ miên.” Thấy Diệp Bạch thần sắc cũng không đau đớn, Văn Nhân Quân mày thoáng buông ra, trả lời.

Không nghĩ tới thế nhưng là mê dược, Diệp Bạch trên mặt ngược lại có chút nghi hoặc: “Trợ miên? Vì cái gì?”

Văn Nhân Quân vỗ vỗ tóc Diệp Bạch, rốt cục lại lộ ra mỉm cười, nói: “Đợi ta ôn dưỡng kinh mạch cho ngươi.”

Diệp Bạch thần sắc giật mình: “Ôn dưỡng?”

“Ân.” Văn Nhân Quân gật đầu.

“Không phải khuếch trương?” Diệp Bạch lại hỏi.

Văn Nhân Quân hơi nhíu mi: “Mượn ngoại lực mở rộng kinh mạch mặc dù có thể nhất thời làm cho người luyện võ tiến cảnh nhanh chóng, nhưng sẽ ảnh hưởng thành tựu ngày sau, chỉ có thể tính đường nhỏ, điểm ấy ngươi nhớ kỹ.”

Diệp Bạch không nói gì. Hắn đương nhiên biết điểm này, nhưng hắn đồng dạng cũng biết, khuếch trương kinh mạch chỉ cần làm cho chân khí mạnh mẽ ở trong kinh mạch đi một vòng liền đủ, mà ôn dưỡng, thế nào cũng phải lấy chân khí tinh thuần bao lấy tầng ngoài kinh mạch, một lần lại một lần lặp lại khai thông kinh mạch…… Tinh lực hao phí trong đó, cũng là cách một trời một vực. Google‎ 𝓷gay‎ tra𝓷g‎ +‎ T‎ R𝑼MTR𝑼YỆ𝑁.𝖵𝓷‎ +

Vết thương ngâm trong dược thủy vẫn còn liên tục đau đớn tê ngứa, Diệp Bạch lại chợt có chút buồn ngủ, như thế nào cũng không cảm giác được đau đớn trên tay.

Dược trợ miên nguyên lai còn vì cái này? Trừng mắt nhìn, Diệp Bạch có chút khốn đốn nghĩ. Chỉ là thân là võ giả, một chút đau đớn tính cái gì……

Bất quá trong đầu mặc dù như thế nghĩ, Diệp Bạch lại hiếm thấy không có khó chịu khi bị người ngoài nhúng tay vào việc có liên quan đến chuyện mình tự rèn luyện.

“Mệt nhọc?” Cũng là lúc này, Văn Nhân Quân thanh âm vang lên.

Diệp Bạch lại trừng mắt nhìn, lập tức ân một tiếng.

Văn Nhân Quân liền vươn tay đỡ vai Diệp Bạch: “Có thể nhắm mắt nghỉ ngơi, rất nhanh liền xong.”

Diệp Bạch nghe lời nhắm mắt lại. Hắc ám mang theo tĩnh lặng yên ổn sâu thẳm, như thủy triều dâng lên, tiện đà đem người nhấn chìm bên trong.

Sau đó, là một giấc ngủ say yên bình vô mộng.

Đến khi Diệp Bạch tỉnh lại, chung quanh đã trở lại vô thanh.

Không có mở mắt ra, Diệp Bạch chỉ thả lỏng thân thể, cảm giác một cỗ nội lực mênh mông cuồn cuộn dọc theo kinh mạch trong cơ thể một lần lại một lần luân chuyển, không có một tia đau đớn kích thích, mà chỉ có cái ấm áp như xuân phong lướt qua như an ủi.

Diệp Bạch không nghĩ mở mắt. Liền như vậy lẳng lặng trong bóng tối, hắn nhìn cỗ chân khí dạt dào kia không biết mệt mỏi cũng không biết phiền chán phủ lấy kinh mạch nhỏ bé yếu ớt của mình, sau đó lại thật cẩn thận xâm nhập vào…… Một lần lại một lần, thẳng đến khi có tia sáng phá đi tấm màn đen nặng nề kia.

Chân khí cuồn cuộn mênh mông rốt cuộc rút đi, cỗ ấm áp quanh người cũng giống như theo đó rời đi.

Đến khi nghe được một tiếng đóng cửa ‘Khách’ cực nhẹ kia, Diệp Bạch mới mở mắt ra.

Thiên không vừa mới sang ngày mới, phòng ngủ vẫn là tối đen như mực.

Diệp Bạch nằm ngửa trên giường, nhìn chung quanh hắc ám một hồi lâu, mới mở miệng tự nói:

“Văn Nhân Quân.”

Hắn nhớ kỹ, rồi sau đó lại nói:

“Thúc thúc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play