Ngày mùng năm tháng năm năm Thần Long thứ 168, Phi Vân Thành cùng Phó gia bắt đầu có những cuộc chiến quy mô nhỏ.

Ngày mùng chín tháng năm năm Thần Long thứ 168, các cuộc chiến quy mô nhỏ không ngừng mở rộng khắp nơi.

Đến 11 tháng năm năm Thần Long thứ 168, Phó gia chiêu cáo thiên hạ, cùng Phi Vân Thành "thế bất lưỡng lập", hai thế lực hoàn toàn khai chiến.

12 tháng 5 năm Thần Long thứ 168, một nhóm người ở Phi Vân Thành do Tiêu Lệ cầm đầu đột nhiên làm phản, khống chế Phi Vân Thành, cũng kêu Văn Nhân Quân không phải là người thừa kế chân chính mà tiền nhiệm thành chủ chỉ định.

Đến 17 tháng 5 năm Thần Long thứ 168, Văn Nhân Quân gi ết chết 15 vị cao thủ luyện thần đỉnh, bỏ thành Đan Dương.

Mà khi đó Diệp Bạch đang cùng Hạ Cẩm lẩn tránh số lượng lớn nhân mã của Phó gia ở sườn núi.

Tại miếu hoang trên đỉnh Tố sơn.

Mặt trời chính ngọ xuyên thấu qua mái ngói, chiếu lên mặt đất từng mảng sáng trắng loang lổ; trên giàn tế, tượng Phật Tổ gãy tay đã khoác lên mình tro bụi thật dày, mạng nhện giăng mắc khắp nơi, thậm chí đã mất đi sự yên ổn vốn có, mỉm cười hiền hoà trên khuôn mặt giờ phút này có chút trào phúng.

Diệp Bạch đang cùng Hạ Cẩm ngồi trong miếu nghỉ ngơi.

Chính xác mà nói là chỉ có Hạ Cẩm nghỉ ngơi, bất luận là kẻ nào, chỉ cần nhìn dáng ngồi của Diệp Bạch đều sẽ không cho là hắn đang nghỉ ngơi.

Sau khi bò lên mặt đất, Hạ Cẩm ngẩng đầu liếc mắt một cái lên không trung đã bị ánh sáng đâm vào mắt.

Nhanh chóng nhắm chặt mắt, Hạ Cẩm vội vàng dời mắt khỏi bầu trời, trong mắt lại chảy ra một chút nước mắt.

Nhắm mắt một lúc, Hạ Cẩm chớp chớp mắt, thật cẩn thận mà mở miệng dò hỏi: "Tầm thiếu gia, ta đi tìm một chút đồ ăn?"

Theo Diệp Bạch một vài ngày, Hạ Cẩm không đợi Diệp Bạch phản ứng cũng đã bắt đầu cân nhắc: Nếu hắn trầm mặc mười phần, không có giương mắt thì chính là không đồng ý.

Nếu trầm mặc mười phần, giương mắt, đó chính là đồng ý.

Nếu không trầm mặc mười phần, giương mắt thì chính là có việc khác phân phó; nếu trầm mặc...

"Tới".

Không chờ Hạ Cẩm tưởng tượng xong, một tiếng nói đột nhiên phá vỡ trầm lặng.

Ở bên nhau khoảng 10 ngày qua, Hạ Cẩm còn chưa nghe Diệp Bạch nói quá 50 câu, hắn tức khắc ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi: "Cái gì tới?"

Diệp Bạch không trả lời, Hắn chỉ nhặt kiếm, đứng lên.

Hạ Cẩm cũng không hỏi lại, bởi vì chỉ sau khi tiếng nói vừa dứt, lập tức có kẻ từ dưới chân núi rậm rạp vọt đến, hết đợt này đến đợt khác, liếc mắt một cái nhìn lại lại giống như không có điểm cuối.

Đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại trường hợp này, Hạ Cẩm không lên tiếng, hắn đi vài bước về phía sau Diệp Bạch, lẳng lặng ngây ngốc.

Một tay cầm kiếm, Diệp Bạch nhìn đoàn người đến đầy đủ, lại nhìn Phương Nhị từ trong đám người đi ra.

Phương Nhị mỉm cười chào hỏi:

"Thiếu thành chủ, đã lâu không gặp."

Diệp Bạch không trả lời.

Phương Nhị tâm tình cực tốt nên cũng không muốn so đo, hắn chỉ tươi cười thân thiết mở miệng nói: "Suốt 14 ngày, quả thật là đã làm khó thiếu thành chủ, mang theo một tên con riêng không có võ công, lại có thể chạy thoát lâu như vậy, thiếu thành chủ có lẽ cũng không biết, vì tìm người, ta suýt nữa đã đem toàn bộ Tố sơn lật lên.

Diệp Bạch không lên tiếng như cũ.

Cho dù mang theo tâm tình gì, diễn mãi một vai cũng sẽ cảm thấy nhàm chán, Phương Nhị tức khắc thu lại tươi cười.

Thế nhưng ngay sau đó hắn liền nghĩ tới tình báo nhận được mấy ngày nay, tươi cười lại trở lại trên mặt: "Đúng rồi, thiếu thành chủ vẫn luôn bồi hồi ở Tố sơn, là đang đợi người của Phi Vân Thành đến sao? Thế nhưng không biết thiếu thành chủ có nhận được tin tức thành chủ Phi Vân Thành..." Phương Nhị ngửa ngửa đầu nghĩ, tươi cười hoàn mỹ, "Buổi chiều ngày hôm trước đã bỏ thủ Đan Dương."

Ánh mắt Diệp Bạch hơi giật giật.

Mà Hạ Cẩm đứng phía sau Diệp Bạch lại bỗng nhiên hít hà một hơi, nói theo bản năng: "Ngươi nói dối! Thành chủ võ công cái thế..."

Ánh mắt vẫn đang tập trung trên người Diệp Bạch đồng loạt chuyển đến trên người Hạ Cẩm.

Hạ Cẩm nhịn không được lui một bước.

Phương Nhị cũng nhìn thoáng qua Hạ Cẩm.

Hắn cười cười không nóng không lạnh nói: "Nếu là một đấu một, đương nhiên Phi Vân thành chủ là thiên hạ đệ nhất.

Thế nhưng cho dù võ công có cao đến đâu đi chăng nữa, chống đỡ được mười người, trăm người, nhưng có thể chống đỡ được ngàn vạn người sao?

Hạ Cẩm há miệng th ở dốc, nói không ra lời, sắc mặt cũng theo đó chậm rãi tái nhợt.

Diệp Bạch cuối cùng cũng lên tiếng: "Ngươi định làm thế nào?"

"Ta định như thế nào?" Phương Nhị nở nụ cười, "Lời này ta phải hỏi Thiếu thành chủ mới đúng! Thiếu thành chủ giết Phó gia tiểu thư cùng cô gia, lại giết người ta phái đi cầu người, tiếp theo lại đánh lén đội ngũ của Phó gia ta...!Đổi lại là ngươi ở vị trí này, thiếu thành chủ sẽ làm thế nào?"

Một câu cuối cùng nói ra, thần sắc Phương Nhị đã chuyển lạnh! Dứt lời, hắn cũng không hề vô nghĩa, phất tay bảo người chung quanh tiến lên.

Diệp Bạch cũng không có ý định nói thêm điều gì.

Cho đến lúc này, hắn vẫn như cũ có thể chính mình rời đi.

Nhưng mà cho đến lúc này, hắn vẫn như cũ ở lại.

Chỉ là một người, một kiếm.

Đây là một hồi chiến đấu giằng co thật lâu.

Từ lúc mặt trời chính ngọ chói chang, cho đến khi tà dương chạng vạng, cùng Diệp Bạch giao chiến thay đổi hết nhóm người này đến nhóm người khác, lại không có ai bị thương.

Cái này đương nhiên không phải là do năng lực của Diệp Bạch bị thụt lùi, mà là ở bên người Phương Nhị là hai cường giả luyện đỉnh, cùng với hơn mười liên hoàn thiết nỏ đứng trước cửa miếu hoang.

Ánh sáng chính ngọ qua đi, ánh tà dương cũng dần lụi tắt.

Một mạt ánh sáng cam hồng nhàn nhạt sót lại trên đầu vai Phật Tổ đang hiền hoà mỉm cười, vết thương trên người Diệp Bạch chảy máu, nhiễm đỏ quần áo trên người.

Phương Nhị lạnh mắt nhìn, không ngừng nhìn Diệp Bạch còn có Hạ Cẩm.

Hạ Cẩm sắc mặt đã tái nhợt, thân thể thậm chí run rẩy, dùng mắt thường cũng nhìn ra được.

Duy chỉ có Diệp Bạch.

Chỉ riêng Diệp Bạch không ngừng nghỉ từ giữa trưa, tuy cả người đã đầm đìa máu tươi, nhưng mỗi lần xuất kiếm, vẫn trầm ổn hữu lực như trước, mỗi lần đón đỡ, vẫn bình tĩnh như cũ, ngay quả một gương mặt không quá tuấn dật, cũng không mang theo chút sắc thái thống khổ nào.

Không khí xung quanh cũng đã từ hứng thú dâng cao chuyển sang tử khí trầm trầm.

Phương Nhị có thể thông cảm, bởi vì ngay cả hắn, cũng đã bắt đầu sinh ra một loại cảm xúc "đối phương không thể thắng..." Mà trên thực tế, cho dù là đặt chân vào cảnh giới luyện đỉnh cao nhất cũng sẽ không có kẻ nào còn có thể xoay chuyển một cuộc chiến tất bại thành tất thắng.

Phương Nhị tự cảm thấy là không làm được.

Ở trong lòng thở dài một hơi, hắn rốt cuộc giương giọng kêu dừng lại.

Trong khoảnh khắc, vài kẻ vây công Diệp Bạch giống như được đại xá, cũng bất chấp có phải trận pháp có sơ hở trong lúc hỗn loạn hay không vội vàng lui về trong đám người.

Phương Nhị đều đặt vào trong mắt.

Trầm mặc một lúc, hắn cười nói: "Thiếu thành chủ quả là có bản lĩnh cao cường.

Thế nhưng cho dù bản lĩnh có cao hơn nữa..." Vừa nói, Phương Nhị vừa liếc mắt về bốn phía, nhàn nhạt nói: "Dưới tình huống này, cũng là có chạy đi đằng trời."

Diệp Bạch đứng đó, máu nhuộm đỏ quần áo, dải lụa đen trên tóc cũng đã nhiễm máu và mồ hôi, không còn sáng rõ.

Nhưng cho dù là như thế, hắn vẫn như trước, đ ĩnh bạt nhược tùng, kiên lạnh như núi.

Phương Nhị thở dài một hơi: "Thiếu thành chủ, đến lúc này ngươi còn kiên trì vì cái gì?" Hắn bình tĩnh mở miệng, "Phi Vân thành xong rồi, điều này là không thể nghi ngờ.

Nhưng cũng không hoàn toàn do Phó gia, thiếu thành chủ chỉ sợ còn chưa biết, đến ngày khai chiến thứ bảy của Phó gia và Phi Vân thành, lưu thủ Phi Vân thành Tiêu Lệ đã công khai phản bội Văn Nhân Quân, nếu không, bằng thủ đoạn của Văn Nhân Quân, làm sao mà chỉ qua mấy ngày này đã phải bỏ thủ Đan Dương?"

"Tiêu Lệ?" Đây là lần thứ hai Diệp Bạch lên tiếng từ sau khi Phương Nhị đến.

Phương Nhị nở nụ cười: "Đương nhiên, tất cả những gì ta nói đều là thật, thiếu thành chủ nếu không tin, chờ đến lúc ra ngoài tra xét tự nhiên sẽ rõ ràng, chỉ cần thiếu thành chủ đáp ứng đầu hàng Phó gia."

Phương Nhị mở miệng, nói năng có khí phách.

Một lão giả bên cạnh bỗng nhiên nhấc nhấc mi mắt: "Nhị gia công đạo."

"Tiền lão," Phương Nhị đánh gãy lời lão giả, hắn chỉ Diệp Bạch, lại chỉ những kẻ không chút động tĩnh xung quanh, "Người giống như hắn, ngươi thật sự bỏ được mà giết? Không chỉ tính bản thân giá trị của hắn mà chỉ cần dựa vào cá tính của hắn..." Lắc đầu, Phương Nhị không nói tiếp, chỉ thêm một câu: "Bên phía Nhị gia, ta sẽ tự mình giải thích."

Tiền lão quả nhiên không hề nói thêm.

Phương Nhị tiếp tục hướng về phía Diệp Bạch nói: "Thế nào? Thiếu thành chủ, Phó gia đương nhiên là địch nhân của ngươi, thế nhưng với tình hình trước mắt, ngươi hẳn là càng nên hận Tiêu Lệ hơn? Chỉ cần ngươi sau này hảo hảo mà thuận theo Phó gia, Phương mỗ tại đây thề, ngày sau sẽ giúp thiếu thành chủ đối phó với Tiêu Lệ.

Nói xong, Phương Nhị cười cười: "Nếu ngày sau có nửa điểm vi phạm, ta sẽ bị người người xa lánh, chết không toàn thây."

Diệp Bạch nghe xong: "Không được." Nói xong hắn lại lên tiếng, thanh âm bình tĩnh, lại chưa từng tồn tại nửa điểm uyển chuyển lưu lại một đường vãn hồi, "Ta sẽ không đầu hàng."

Phương Nhị yên lặng không nói gì.

Đáp án của Diệp Bạch, hắn kì thật cũng không cảm thấy ngạc nhiên, có thể làm một người như vậy, làm sao có thể là hạng người coi trọng tính mạng? Chỉ là xuất phát từ đại cục, hay là xuất phát từ tình cảm cá nhân, hắn đều muốn Diệp Bạch đầu hàng...

Tầm mắt của Phương Nhị dừng lại trên người Hạ Cẩm đang mím chặt môi.

Nhìn một hồi, hắn chậm rãi cười rộ lên: "Thiếu thành chủ, ngài không tiếc mạng.

Có điều ngài cứ như vậy không có động tĩnh gì mà bỏ mạng trên núi hoang cũng liền cam nguyện kẻ phản bội Văn Nhân thành chủ là Tiêu Lệ tiếp tục càn rỡ không chút cố kị hơn nữa sao? Huống hồ, ngài không tiếc mệnh nhưng luôn có người tiếc mệnh."

Thang âm Phương Nhị đột nhiên nhu hoà, hắn nhẹ giọng mở miệng nói: "Ngươi nói đúng không? Hạ công tử?"

Hạ Cẩm sợ hãi cả kinh, trên mặt lại không có chút huyết sắc.

Diệp Bạch trầm mặc.

Phương Nhị nhìn Hạ Cẩm không chớp mắt, trong mắt là ý tứ uy hiếp gì không cần nói cũng biết.

Hạ Cẩm môi run run: "Ta, ta không......"

Không cái gì, Hạ Cẩm rốt cuộc nói không nên lời.

Phương Nhị lại đột nhiên cười rộ lên, thu hồi ánh mắt, ngữ khí nhẹ nhàng: "Đúng rồi, ta quên mất chưa nói, mặc kệ thế nào đi nữa, thiếu thành chủ ngươi cũng đã giết Nhị gia tiểu thư, Nhị gia đã cố ý phân phó chăm sóc ngươi.

Nếu thiếu thành chủ không muốn đầu hàng, vậy ta sẽ suy nghĩ lại, có gì có thể khiến người ta bị giày vò nhất? Tra tấn cũng chỉ lãng phí thời gian, xem bộ dáng của thiếu thành chủ, cũng không giống như sẽ sợ hãi; mặt khác..." Hắn ngửa đầu suy nghĩ, không chút để ý nói: "Không biết thiếu thành chủ có từng nghe qua long dương đoạn tụ? Về sự tình này của nam tử, gần đây ta có chút hứng thú mà tìm hiểu qua, hoặc lát nữa thiếu thành chủ có thể cho đoàn người ở đây được mở mang tầm mắt một phen?"

Bản thân Diệp Bạch bị nói đến còn không có phản ứng, Hạ Cẩm đứng một bên thân hình liền co rúm, rõ ràng khiến người cũng phải liếc nhìn.

Phương Nhị không để ý đến Hạ Cẩm, hắn chỉ nhìn Diệp Bạch, sau đó tùy tay chỉ một hán tử vạm vỡ cao lớn.

Hán tử bị điểm đến dừng tại chỗ một hồi, giống như có chút chần chờ, thế nhưng rất nhanh, hắn liền mau chóng tiến đến chỗ Diệp Bạch.

Diệp Bạch không lên tiếng, không có động tác.

Mười bước, năm bước, ba bước, hai bước, hán tử lập tức muốn đi đến trước mặt Diệp Bạch, Diệp Bạch rốt cuộc cũng nâng tay, chỉ là vô cùng đơn giản mà tuỳ ý vung lên.

Bước chân vẫn luôn đi tới cuối cùng cũng dừng lại.

Hán tử dừng trước Diệp Bạch khoảng hai bước chân, ngơ ngác trừng mắt nhìn Diệp Bạch, sau đó, giữa mũi hắn đột nhiên hiện ra một đạo tơ hồng, tiếp theo, từ chỗ tơ hồng xuất hiện huyết châu, huyết châu biến thành máu loãng, từ trên xuống dưới phun tung toé; mà đại hán kia từ đầu đến hạ th@n đều chia làm hai nửa ngã về phía sau, ruột gan rơi vãi đầy đất.

Mới bước chân vào giang hồ cũng tốt, trà trộn lâu cũng thế, tất cả mọi người ở đây đều vì tình huống bi thảm trước mắt làm cho khiếp hãi, những kẻ nhát gan thậm chí còn lui về sau vài bước.

Diệp Bạch nhẹ nhàng vẩy máu trên kiếm: "Muốn biết?..." Hắn quét mắt một lần lên những kẻ trước mặt, ngữ khí không trầm mặc mà vẫn bằng phẳng như cũ, thanh âm trước sau không mang theo chút cảm xúc dư thừa nào, "Đi lên là được."

Một câu vô cùng đơn giản "Đi lên là được" bao hàm thứ ngôn ngữ không cách nào biểu đạt không chút để ý cùng không cho là đúng.

Lập tức, sau khi bị kinh hãi chính là đỏ mắt, tuy kiêng kị không tiến lên nhưng ai cũng nắm chặt binh khí.

Phương Nhị nhìn thi thể trên mặt đất một lúc, tiếp theo là cười rộ lên, nâng tay.

Ca ca mấy tiếng, là tiếng của tên nỏ lên cung.

Hạ Cẩm mặt mày càng tái nhợt, thần sắc Diệp Bạch vẫn bình tĩnh như cũ.

Ánh chiều tà cuối cùng rốt cuộc cũng đã buông xuống hoàn toàn dưới dãy núi xa, nơi đỉnh núi, các loại binh khí sắc lạnh cùng mang hàn quang tụ lại một chỗ.

Phương Nhị dựng thẳng sống đao, tay vừa nghiêng, lại nghe thấy một tiếng thét chói tai vang tận trời:

"Đủ rồi, ta đáp ứng, ta đáp ứng".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play