(*) Thời gian trước kia khó tìm được

Cuối mùa thu, vạn vật xơ xác tiêu điều.

Từ lúc bị thương ở đỉnh Phi Vân đến giờ đã hơn nữa tháng, Diệp Bạch cũng sớm bắt đầu luyện tập lại. Trước kia, hắn vẫn ở sân của mình luyện kiếm, chỉ vẫn duy trì thói quen ba ngày đến chỗ Văn Nhân Quân lãnh giáo một lần, nhưng theo mỗi lần sắc bén chỉ điểm của Văn Nhân Quân, khoảng cách thời gian Diệp Bạch đến chủ viện cũng càng ngày càng ngắn, mà thời gian đứng trong chủ viện, lại rõ ràng càng ngày càng lâu.

Một trận gió mát chợt lướt qua mặt nước trong sáng như gương, từng đợt từng đợt sóng nhỏ theo gió mà lan dần. Trên mặt hồ, gốc hồng phong cũng theo đó lay động, giây lát liền có hơn mười phiến lá đỏ như lửa thoát ly tán cây, lả tả bay xuống.

Đột nhiên một tiếng kiếm vang lên!

Giữa thiên địa trong trẻo như bị thứ gì đó vụt lướt qua, trong khoảnh khắc, gợn sóng yên lặng, hồng phong ngừng lay. Sau đó, gợn sóng tĩnh lặng lại mơ hồ chậm rãi hướng bờ hồ bên kia mà chuyển động, mà hồng phong đang đứng yên, cũng bắt đầu bay cùng phương hướng. Chỉ là lúc này, hồng phong hình dạng như một ngọn hỏa diễm kia, đều chậm rãi tách ra – chính là mỗi một phiến lá hạ xuống đều bị một kiếm chia làm hai nửa!

Đứng ở bên bờ hồ, ánh mắt Diệp Bạch lướt qua những mảnh hồng phong lớn nhỏ không đều trôi nổi trên mặt nước, mi tâm nhíu lại.

Văn Nhân Quân đang trong lương đình cạnh bên phê duyệt công việc dường như cảm nhận được, ngẩng đầu liếc nhìn mặt hồ một cái, liền thản nhiên nói: “Không sai.”

Mi tâm đang nhăn lại của Diệp Bạch hơi giãn ra. Hắn thu kiếm, cũng không bận tâm mồ hôi theo trên trán cùng sau ót chảy xuống, chỉ nói: “Ta cảm thấy tiến cảnh không mấy hài lòng, bất quá miễn cưỡng cũng so được với trước kia.”

“Lấy căn cốt của thân thể này, cũng không kém.” Văn Nhân Quân gác bút, hòa nhã nói, “Tư chất tầm thường, hai ba mươi năm cùng lắm đạt được thành tựu như ngươi hiện tại. Mà căn cốt kém hơn, chỉ sợ ba bốn mươi năm cũng không được như thế.”

Diệp Bạch đã đi vào lương đình. Nghe vậy, hắn chỉ bình tĩnh trả lời: “Ta tự nhiên không phải tư chất tầm thường.”

Một câu không chút nào khiêm tốn dưới ngữ điệu bình tĩnh đến không chút phập phồng của Diệp Bạch, làm cho người ta có cảm giác kỳ dị nói không nên lời — tuy rằng, đây chính là sự thật.

Trên mặt Văn Nhân Quân hiện lên chút ý cười. Nhưng chỉ chốc lát, nét cười đó liền phai nhạt đi, hắn nói: “Chấp nhất cùng kiên định đều là chuyện tốt, nhưng đừng để quá cố chấp quá kiên định.” Văn Nhân Quân hơi dừng một chút, rồi sau đó tiếp tục nói, “Quá cố chấp quá kiên định, thương tâm, thương thân.”

“Chấp nhất?” Diệp Bạch ngẩng đầu nghĩ nghĩ, rồi sau đó cúi đầu, trên mặt cũng không lộ ra thần sắc, “Thành chủ là nói kiếm? Không thể nói rõ ra là chấp nhất gì, bất quá trừ lần đó ra, không còn chuyện gì có thể khiến ta động tâm – dù là hỉ, hay là bi.”

Trong mắt Văn Nhân Quân nhất thời hiện lên một tia giật mình. Giây lát, hắn mở miệng nói: “Từ khi nào thì?…… Cái dạng này, là từ khi nào thì bắt đầu?”

“Mười sáu tuổi.” Diệp Bạch thản nhiên nói, “Chuyện khi bé đều không nhớ được, có lẽ là bởi vì rơi xuống nước. Năm đó lúc bị Tần Lâu Nguyệt câu lên, tương đối nhớ rõ chính là tên cùng tuổi, cái khác không rõ ràng lắm, liền lười nghĩ thêm.”

“Thật không.” Văn Nhân Quân cúi đầu lên tiếng, hắn bỗng nhiên cảm thấy yết hầu có chút nghẹn ứ, “Tần Lâu Nguyệt năm đó, không có nói rõ với ngươi một ít chuyện bình thường sao?”

“Thành chủ là nói mấy chuyện được thừa nhận vui mừng, bị lừa gạt thương tâm, bị lợi dụng phẫn hận?” Diệp Bạch nghĩ nghĩ, hỏi.

“Phải.” Văn Nhân Quân gật đầu.

Diệp Bạch không chút để ý đảo mắt nhìn qua thanh kiếm trên tay, sau đó, đơn giản bật lên sáu chữ: “Hắn nói qua, ta hiểu rõ.”

“Nhưng ngoài những thứ đó, lại vì cái gì phải phí công sức?” Diệp Bạch thản nhiên nói, “Khuất tầm mắt, bị hủy. Không muốn gặp lại, cũng bị hủy mà thôi.”

“– cần gì để ý.”

Bốn chữ, cứ như Ngọc Thạch đánh vào, thanh thúy lạnh lẽo, khiến người nghe thấy mà phát lạnh.

Văn Nhân Quân chậm rãi thở ra một hơi, lại vô pháp có thể chỉ trích.

Diệp Bạch cũng không nói nữa, chỉ như một cây tiêu thương thẳng tắp đứng trong lương đình, nhìn về hồ nước trong xanh phía xa.

Bất chợt, Diệp Bạch dường như cảm thấy gì đó, nghiêng đầu nhìn về phía sau, liền thấy Mặc Đại tiên sinh đã lặng yên đi tới lương đình.

Thấy Diệp Bạch quay đầu, Mặc Đại tiên sinh cũng kinh ngạc, nhưng lập tức, hắn liền hướng Diệp Bạch khẽ gật đầu, tiếp đó đến bên người Văn Nhân Quân, thấp giọng nói: “Thành chủ, Khúc Trực phụ trách Khúc gia ở Phi Vân thành đến đây, nói tìm thành chủ có chuyện quan trọng thương lượng.”

Văn Nhân Quân gật gật đầu, khép lại sổ con đứng lên: “Tầm nhi, ta bảo người mang thuốc vào, ngươi đợi uống thuốc xong rồi hãy luyện võ lại.”

Diệp Bạch trầm mặc gật đầu.

Văn Nhân Quân liền cùng Mặc Đại tiên sinh rời đi chủ viện, đến tiền thính gặp người.

Diệp Bạch như trước đứng trong lương đình.

Một lát sau, thị nữ nâng dược cổ(*) đi đến, thật cẩn thận đặt lên bàn, liền lặng lẽ lui ra.

(*) ấm thuốc

Diệp Bạch lúc này mới ngồi xuống, chỉ là lưng vẫn thẳng như trước, giống như mặc kệ là lúc nào cũng chưa từng khom xuống.

Cầm dược cổ, Diệp Bạch chậm rãi đổ ra nước thuốc đen đặc, đổ đầy vào chén sứ men xanh.

Nước thuốc mơ hồ tản ra chút mùi thơm ngát thản nhiên, nhưng thật đắng, so với thuốc bình thường đều phải đắng hơn gấp ba lần.

Lẫn với một chút dược tra(*), Diệp Bạch cẩn thận uống sạch sẽ.

(*) bã thuốc

Tĩnh tọa để cơ thể ra một hồi mồ hôi, Diệp Bạch lúc này mới đứng dậy, lần nữa đi đến bên hồ, rút kiếm ra liền muốn động tay luyện võ.

Nhưng lúc này, Văn Nhân Quân cùng Mặc Đại tiên sinh lại quay về chủ viện, cùng đi vào, còn có Khúc Trực phụ thân của Khúc Tranh Vân.

Diệp Bạch cũng không để ý, tay vận nội lực liền muốn xuất kiếm.

Nhưng mà cũng ngay lúc này, thanh âm Văn Nhân Quân lại bỗng nhiên vang lên: “Tầm nhi.”

Tay Diệp Bạch thoáng sựng, một thế kiếm tốt lúc này liền trật hai phân. Quay đầu lại, hắn cũng không nói gì, chỉ nhìn Văn Nhân Quân.

Văn Nhân Quân thế nhưng không mở miệng, Khúc Trực đứng một bên liền tiếp lời: “Không dối gạt hiền chất, lần này kỳ thật là lão phu có một yêu cầu quá đáng.”

Nói như vậy, Khúc Trực cũng không vòng vo, chỉ chọn cách đơn giản nhất mà nói: “Là Tranh Vân trưởng tử của lão phu. Từ nửa tháng trước sau khi từ đỉnh Phi Vân trở về, ban đêm liền phát nhiệt, lúc đầu chỉ tưởng nhiễm phong hàn bình thường, không nghĩ tới liên tục nửa tháng trôi qua đều không có dấu hiệu chuyển biến tốt, hơn nữa hai ngày này lúc mơ hồ còn gọi tên hiền chất……”

Khúc Trực không nói thêm gì nữa, cũng không định nói thêm gì nữa.

Diệp Bạch cũng không có phản ứng gì.

Trong lòng Khúc Trực rốt cuộc có một chút phẫn nộ, hắn quay đầu nhìn Văn Nhân Quân.

Văn Nhân Quân thản nhiên nói: “Tầm nhi, ngươi nếu muốn đi cứ đi.”

Diệp Bạch hơi nhíu nhíu mày, sau đó, hắn thu kiếm.

Văn Nhân Quân trong lòng xẹt qua một tia kinh ngạc, mà Diệp Bạch, đã bình tĩnh mở miệng:

“Ta đi.”

Khúc phủ Phi Vân thành.

Lần thứ hai trong vòng nửa tháng bước vào cùng một tiểu viện, nếu muốn nói có gì bất đồng, đại khái cũng chỉ là chủ nhân nơi này — lần trước, đối phương cười so với Nguyệt càng nhu hòa hơn. Mà lúc này đây, cũng chính người đó lại đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, mi mắt nhắm chặt, môi kết vảy, trên mặt đầy mồ hôi.

Diệp Bạch đi tới bên giường Khúc Tranh Vân, nhìn Khúc Tranh Vân tuy là bệnh nặng, lại như trước có phong thái của mình, hơn nữa so với tuyệt đại đa số mọi người trên đời phong thái càng hơn, trong lòng kỳ thật cũng không có cảm giác gì.

Cho dù, người đang nằm trên giường trước mắt này đang mơ mơ màng màng khẽ gọi tên hắn – tên của nguyên bản chủ nhân thân thể này.

Thị nữ vốn đứng trong phòng đã lặng lẽ lui ra ngoài.

Diệp Bạch lướt mắt một vòng quanh phòng, đi đến trước bàn bưng lên chén thuốc ấm vừa phải, trở lại bên giường, liền trực tiếp động thủ gọi người.

Người nằm ở trên giường sắc mặt càng phát ra tái nhợt, hàng mi nhắm chặt hơi run rẩy, cuối cùng lặng lẽ mở ra, ánh mắt vẫn như trước mờ mịt mà không có tiêu cự.

Diệp Bạch lẳng lặng đem bát đưa tới trước mặt Khúc Tranh Vân.

Tầm mắt Khúc Tranh mê mang loạn phiêu di một hồi, dần dần ngưng lại trên mặt Diệp Bạch.

“…… Tầm……”

“A Tầm?……”

Thanh âm rõ ràng khàn khàn suy yếu làm cho mi tâm Diệp Bạch hơi hơi nhướn lên.

Như trước không nói gì, Diệp Bạch liền đem bát đến gần Khúc Tranh Vân.

Giống như thật sự bệnh đến hồ đồ không có thấy rõ, Khúc Tranh Vân hướng Diệp Bạch nâng tay, không cẩn thận đụng phải vành bát, lại buông xuống trên áo ngủ bằng gấm.

Dược thủy trong chén không vì Khúc Tranh Vân thình lình xảy ra đụng chạm mà đổ ra, Diệp Bạch nhìn Khúc Tranh Vân đang nằm trên giường thở dốc một hồi, bỗng nhiên ngồi xuống, nắm cằm dưới đối phương buộc mở miệng, liền lưu loát đem bát dược thủy trút vào.

Hoàn toàn không có phòng bị, Khúc Tranh Vân trên giường hung hăng sặc một hồi, xoay người bắt đầu khàn giọng ho khan.

Mà nguyên do của hết thảy là Diệp Bạch, lại chỉ đứng dậy cất bát, thần sắc như trước bình tĩnh, chỉ khi thấy đối phương thật sự ho ra máu, trong mắt mới hơi hơi có chút dao động.

Kịch liệt ho khan cơ hồ giằng co lâu như vậy, đến khi khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực bình phục xuống, Khúc Tranh Vân tà tà dựa bên mép giường cả môi cơ hồ đều biến thành màu trắng, tóc đen trên trán cũng bị mồ hôi thấm ướt dính hai bên má, trông thập phần chật vật. Nhưng lúc này, trong mắt Khúc Tranh Vân ngược lại nổi lên thần thái rạng rỡ, trong vắt rạng rỡ như lưu ly:

“Đa tạ đại nhân phối hợp.”

Diệp Bạch không nói gì.

Sớm hiểu cá tính Diệp Bạch, Khúc Tranh Vân liền thôi cười tiếp tục nói: “Người bên ngoài chắc hẳn đều đã ly khai, lần này quả thật phiền toái đại nhân. Từ ngày ấy sau khi đại nhân rời đi, Tranh Vân quả thật ngẫu nhiên nhiễm phong hàn, nhưng không nghiêm trọng lắm, bắt tay vào làm liền tra xét chuyện đêm đó…… Nhưng là, không có manh mối.”

Khúc Tranh Vân nhẹ giọng nói một câu: “Không có manh mối lưu lại, hiển nhiên chỉ có nhân tài trong Khúc gia mới có khả năng làm được. Tranh Vân bất tài, nhưng giường chi sườn, cũng là không dung được người khác có dị tâm.”

Việc này hiển nhiên cùng mình không có bao nhiêu quan hệ, Diệp Bạch ngay cả lên tiếng trả lời đều lười.

Khúc Tranh Vân lơ đễnh, chỉ tiếp tục nói: “May mắn, lần này sau khi giả bệnh, đối phương cũng không ẩn kỹ như vậy, sự tình lần trước cũng có chút đầu mối.” Dứt lời, Khúc Tranh Vân thoáng dừng liền nói tiếp, “Lần trước người nọ quả thật là hướng về phía ta mà đến, một sát thủ mới vô danh vô tịch, có một chút công phu, thanh danh không quá lớn…… Là dư nghiệt năm đó của Phi Vân thành.”

Diệp Bạch rốt cuộc liếc nhìn Khúc Tranh Vân một cái.

Trong lồng ngực khí huyết lại bốc lên, Khúc Tranh Vân nhịn không được ho nhẹ hai tiếng, mới tiếp tục nói: “Năm đó khi thành chủ kế nhiệm Phi Vân thành, mặc dù thủ đoạn lôi đình, trong vòng một tháng liền sát sát phế phế, nhưng rốt cuộc khó tránh khỏi có cá lọt lưới, hắc y nhân lần này là thiếu niên năm đó thoát đi, cho nên khi nghe thấy lời hạ nhân ta nói mới không bắt ta chạy đi, mà là lưu lại chuẩn bị tầm sát đại nhân.”

Diệp Bạch thản nhiên lên tiếng.

Khúc Tranh Vân có chút cười khổ: Quả nhiên là một chút cũng không để ý…… A Tầm, a Tầm, Diệp Bạch…… Diệp Bạch!

Ý niệm trong lòng chỉ lướt qua một vòng, sau đó, Khúc Tranh Vân đã tiếp tục nói: “Tuy nói đại nhân không sợ, nhưng giang hồ này, căn nguyên đều là minh thương dễ tránh, còn mong đại nhân sau này cẩn thận một chút.”

Lời nói đã có chút dư thừa, Diệp Bạch xoay người liền chuẩn bị rời đi.

Tà tà dựa đầu giường, Khúc Tranh Vân trầm mặc nhìn bóng dáng Diệp Bạch, vẻ mặt chậm rãi có chút giật mình, sắc mặt tựa hồ cũng càng phát ra tái nhợt: “…… A Tầm.”

Diệp Bạch ngừng cước bộ.

Khúc Tranh Vân sửng sốt, cũng nhân đó tỉnh lại, thấy Diệp Bạch quay đầu, liền mang theo ý xin lỗi ở trên giường nghiêng nghiêng thân: “Tranh Vân nhất thời kìm lòng không đậu, khiến đại nhân chê cười.”

“Ngươi thích Văn Nhân Tầm?” Diệp Bạch nói được tựa hồ có chút không để tâm.

Cũng không sợ thừa nhận điểm này, Khúc Tranh Vân đang muốn gật đầu, liền thấy người kia đứng ở xa xa, thần sắc từ đầu tới cuối là một mạch lãnh đạm vươn tay chỉ ngực, rồi sau đó nói:

“Văn Nhân Tầm cũng giống vậy. Mới vừa rồi nơi này, có chút đau.”

Văn Nhân Tầm cũng giống vậy.

Mới vừa rồi nơi này, có chút đau.

Khúc Tranh Vân lập tức sững người tại chỗ!

Ra khỏi Khúc phủ, trời đã bắt đầu đen.

Không để cho người Khúc phủ đưa mình, Diệp Bạch một mình trên ngã tư đường chậm rãi hành tẩu, cho đến khi đến một tửu lâu hai tầng.

Không có chậm chạp, cũng không có chần chờ, Diệp Bạch tức khắc vung kiếm về phía người đứng bên cạnh — nhưng chỉ rút đến một nửa, liền bị một cỗ lực đạo đột nhiên bộc phát ra hung hăng đẩy trở về vỏ kiếm!

Thần sắc Diệp Bạch lạnh hơn chút, xoay người, hắn trầm mặc nhìn nam tử đã một lần đi theo bên người Tần Lâu Nguyệt.

Tuy nói lại một lần nữa đem kiếm đang rút ra của đối phương đẩy trở về, nhưng lúc này, nam tử trong lòng lại hết sức kinh ngạc — nửa tháng trước, hắn có thể dễ dàng giam giữ tay đối phương chậm rãi áp trở về. Mà nửa tháng sau, hắn lại chỉ có thể đẩy……

Trong lòng lúc này lạnh lạnh lùng, nam tử chỉ thiếu hạ thấp người, nói chuyện bất giác khách khí rất nhiều:

“Thiếu thành chủ, gia nhà ta ngay tại lầu trên, muốn mời ngươi lên ngồi một lát.”

Tần Lâu Nguyệt? Diệp Bạch nghĩ, sau đó hắn ngẩng đầu.

Chỉ thấy ống tay áo xanh ngọc vươn ra lan can, theo gió phiêu động, đàng hoàng tùy ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play