Ánh đèn disco đỏ vàng lục thay phiên nhau chiếu lên gương mặt của người đàn ông, rõ ràng 37 độ nhưng lại lạnh lẽo đến vậy. Sự thật chứng minh đây không phải là ảo giác của cô.
Đối mặt với cảnh tượng này, Tần Nghê im lặng mấp máy môi, cuối cùng ngã xuống sô pha.
Một giây sau, ánh sáng phòng khách được khôi phục lại.
Cô vợ trẻ giới nhà giàu nửa đêm biến ngôi biệt thự lạnh lẽo xa hoa thành vũ trường rồi tự high.
Thương Bách Diễn bật đèn, dùng tư thế bình tĩnh liếc nhìn người đang ngồi trên sô pha.
Mặc dù nội tâm đã âm thầm chạy ba vòng quanh trái đất, nhưng đối mặt với Thương Bách Diễn, giờ đây Tần Nghê vẫn cố gắng hết sức để duy trì vẻ ngoài bình tĩnh của mình.
Cô nở một nụ cười tự thấy là đoan trang như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, mở miệng hỏi người chồng đêm khuya đến thăm mình: “Sao anh lại về vậy?”
Không phải là bận xã giao không về nhà sao?
Thương Bách Diễn khẽ nhếch môi: "Sợ em nhàm chán."
Sau đó anh quét mắt nhìn chùm đèn Giáng Sinh vẫn đang xoay tròn trên mặt đất: “Có điều trước mắt xem ra là không phải rồi.”
Tần Nghê: "..."
Da đầu tê rần từng hồi, nếu như tóc mà ngắn thì chắc hẳn hiện tại đã dựng thẳng lên từ lâu rồi.
Cô ngượng ngùng cười một tiếng, lại dùng giọng điệu "thời tiết đêm nay rất tốt": "Tôi cảm thấy dàn âm thanh trong nhà cũng được, lần sau anh rảnh thì hát thử chút đi."
Lần này Thương Bách Diễn không hề cảm kích: "Khỏi đi."
Tần Nghê: "Hửm?"
Trước khi rời đi anh quẳng lại một câu: "Người chồng ích kỷ hẹp hòi này phải bận rộn cứu vớt Thương thị sắp phá sản."
Tần Nghê: "..."
….
"Là tớ có thù với anh ta hay là anh ta có thù với tớ chứ? Mười ngày nửa tháng không thấy bóng dáng, rồi một giờ đêm không nói một câu mà về ngay, đến chào hỏi cũng không thèm. Một mình tớ ở nhà mở BGM báo thù có liên quan gì đến anh đâu, tự động nhận mình người chồng ích kỷ hẹp hòi làm gì? Sao chứ, cuối cùng anh ấy cũng biết mình hẹp hòi, cay nghiệt đến nhường nào rồi à?
Sau khi nói xong, Tần Nghê cúi đầu, phát hiện mình đã uống hết cà phê rồi. Cô nhìn trái nhìn phải, cuối cùng trực tiếp cầm lấy ly nước ngọt trước mặt Cố Thi Di, nốc một hơi cạn sạch.
Vẫn là vị trí đó trong quán cà phê xoay vòng, Cố Thi Di tiếp tục nhịn cười, lắng nghe cái miệng như pháo liên thanh.
Cố Thi Di nhận lại cái ly đã bị uống cạn của mình, thậm chí trong lúc nhất thời bắt đầu cảm thấy cuộc hôn nhân của Tần Nghê cứ như vậy cũng tạm được. Đừng mãi nghĩ đến chuyện ly hôn rồi chạy trốn, ít nhất khi kết hôn có thể thỉnh thoảng mang đến cho cô chút sự vui vẻ.
Cố Thi Di đột nhiên có linh cảm: "Hay là cậu thử đi đóng phim tâm lý gia đình đi, bà nội trợ tuyệt vọng đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi về nước báo thù ấy?"
“Cảm giác cũng được ghê đó chứ." Cô ấy nghiêm túc bổ sung tưởng tượng một chút.
Tần Nghê: "???”
Sau đó cô tức hừ hự đứng dậy, xách túi nhỏ lên: "Không làm nữa!”
Cố Thi Di cười đuổi theo.
Phòng tiếp khách VIP.
Tần Nghê và Cố Thi Di vào trong tiệm lấy một cái túi bạch kim da hiếm có khó khăn lắm mới có hàng. Cố Thi Di bên kia đang vây quanh túi mới của mình không ngừng cảm thán thốt lên lời khen ngợi, Tần Nghê ngồi ở trên sô pha, uống một ngụm nước Evian do Sa Đoan bưng lên.
Đương nhiên miệng của quản lý cửa hàng rất ngọt, Tần Nghê nhìn Cố Thi Di mặt mày hớn hở khi nhận được chiếc Dream bag lại gõ vài cái vào tờ quảng cáo mà họ đặt đó. Thoáng cái cô ấy lại đặt nguyên bộ đồ dùng trong nhà.
"Bộ đồ gia dụng này tương đối thích hợp căn hộ cỡ trung bình từ hai trăm đến bốn trăm mét vuông, cỡ lớn hơn nữa thì sẽ có vẻ hơi keo kiệt. Cô Cố, cô có chắc là không có vấn đề gì không?" Giám đốc mỉm cười thân thiện, vào thời điểm cuối cùng, có vẻ tỏ ra vô cùng tận tụy nhắc nhở, sợ cô Cố này sẽ lại tiêu xài hoang phí.
Cố Thi Di: "Ui cha, không sao mà.”
“Tôi mua thêm một căn là có thể chứa đồ nội thất lớn như vậy được rồi.”
Dễ dàng đến mức như mua một bộ đồ chơi.
“Vâng thưa cô Cố." Một giây sau, máy POS xuất hiện trong tay nhân viên bán hàng như có phép thuật: “Cái này để cô quẹt thẻ.”
…
"Không phải cậu nói cậu bị mẹ hạn chế sao?" Sau khi mua sắm xong, rốt cuộc Tần Nghê cũng không nhịn được mà hỏi Cố Thi Di đang nóng lòng đeo túi mới.
“Thẻ của tớ bị hạn chế rồi." Cố Thi Di hài lòng vuốt ve vuốt ve cả tấm da cá sấu: "Vậy nên tớ trộm thẻ của em trai họ.”
Tần Nghê: "...”
Cả hai bước ra khỏi cửa hàng trong khi nhân viên bán hàng cúi đầu chín mươi độ, Cố Thi Di còn đắm chìm trong niềm vui sướng cuối cùng cũng lấy được chiếc Dream bag, bỗng nhiên cảm nhận được Tần Nghê ở bên cạnh hơi khựng lại.
“Sao vậy?" Đầu tiên Cố Thi Di hỏi Tần Nghê, sau đó nhìn theo tầm mắt cô, phát hiện hai người đối diện cũng đều dừng lại.
Đụng phải người quen.
Cố Thi Di không khỏi nhíu mày.
Chỉ thấy người phụ nữ đối diện thân mật khoác tay người đàn ông bên cạnh, đương nhiên không có ý định làm bộ như không quen biết. Khi nhìn thấy Tần Nghê còn chủ động mở miệng gọi một tiếng: "Chị họ."
Sau đó Tần Xu cười khanh khách hỏi: "Sao lại đụng phải chị ở đây rồi, chị cũng đến đây mua sắm à?”
Tần Nghê nhìn lướt qua Tần Xu cùng bạn trai bên cạnh cô ta, nhướng mi, cười nhẹ nói: "Đã lâu không gặp."
Cô vốn không định trò chuyện thêm vài câu với người em họ tình cờ gặp này, chỉ là vừa nói xong, Tần Xu ở đối diện lập tức tiếp lời, giọng điệu vừa oán trách vừa đắc ý: "Đúng là đã lâu không gặp, ngày hôm qua mẹ còn nói chị kết hôn xong là không về nhà nữa, chẳng về thăm bà gì cả.”
Nghe xong câu này, ánh mắt Tần Nghê thoáng cái nghiêm lại.
Cô mấp máy môi, tựa như đang muốn đáp lại gì đó, Tần Xu lại cướp lời: "Có điều tôi đã giải thích với bà ấy là chị bận lắm. Lịch trình của cô Thương được xếp nhiều như vậy nào rảnh rỗi thăm bà được, hơn nữa còn bắt đầu vào giới giải trí quay phim.”
Cô ôm cánh tay bạn trai bên cạnh làm nũng: "Chắc là anh cũng không biết nhỉ.”
Ánh mắt người đàn ông nhìn Tần Nghê lập tức hiện lên vẻ nghi ngờ, giống như không tin chị họ Tần Xu gả cho Thương Bách Diễn còn có thể lăn lộn trong giới giải trí. Tuy nói mối quan hệ thông gia giữa nhà họ Thương và nhà họ Tần khi mới ra mắt đã khiến hầu hết mọi người trong giới chấn động, nhưng hôm nay đã qua hai năm rồi, cuộc hôn nhân này cũng không có tin tức gì khác, xem ra họ vẫn sống yên ổn.
Ngược lại, lúc này Cố Thi Di giơ tay, nhếch môi nhìn Tần Xu và bạn trai dính vào nhau, hỏi một tiếng: "Các người cũng đi dạo phố à?”
“Đúng vậy, A Tân nói muốn cùng tôi đi dạo, xem những kiểu mới gần đây." Tần Xu nghe xong gật đầu, ôm cánh tay người đàn ông được gọi là "A Tân" bên cạnh, bày tỏ tình cảm yêu thương thắm thiết.
"Đúng rồi" Cô ta quay đầu dường như tìm kiếm xung quanh, sau đó lại tò mò hỏi Tần Nghê: "Tần Nghê, anh rể đâu? Sao trước giờ không thấy anh ấy đi dạo phố cùng chị thế?”
Cuối cùng Tần Nghê cũng trợn tròn mắt khi nghe Tần Xu bắt đầu gọi thẳng tên cô, nhất là còn nhấn mạnh hai chữ "trước giờ" trong "trước giờ không thấy anh ấy đi cùng chị".
Ánh mắt Tần Nghê liếc nhìn Tần Xu từ trên xuống dưới lúc này đang ngọt ngào khoác tay bạn trai, thay vì lộ vẻ khó xử như cô ta mong muốn, đột nhiên cô nở một nụ cười.
Tần Nghê bình thản khoanh tay: "Hôm nay là ngày làm việc, anh rể cô bận công việc mà.”
“Nhưng bận rộn công việc cũng có thể…”
“Không giống vị này..." Tần Nghê cắt ngang lời Tần Xu, hất cằm về phía người bạn trai bên cạnh cô ta: "Tiểu Tân đúng không.”
Cô gọi "Tiểu Tân", sau đó mỉm cười rất thấu hiểu: "Lúc nào cũng rảnh rỗi ra ngoài dạo phố với bạn gái, thật khiến người ta hâm mộ.”
Khi Tần Nghê cố ý nhấn mạnh hai chữ "rảnh rỗi", nụ cười vốn chờ mong của Tần Xu đột nhiên khựng lại, cơ mặt bắt đầu không tự chủ được mà hơi méo mó.
Giống như biểu cảm năm đó khi biết được Thương Bách Diễn muốn kết hôn với Tần Nghê.
Tuy rằng Tần Nghê làm cô Thương không có chồng đi cùng, nhưng có tư cách mỉa mai bạn trai cô ta rảnh rỗi.
Bởi vì giữa bọn họ, đương nhiên đôi khi chuyện rảnh rỗi không có gì là đáng để vui mừng.
Rảnh rỗi, trong hầu hết mọi thời gian cũng có thể tương đương với việc chơi bời lêu lổng.
Ngược lại Cố Thi Di không nhịn được "xuỳ" một tiếng, sau đó kéo cánh tay Tần Nghê: "Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Tần Nghê thông qua cửa sổ sát đất nhìn thấy biểu cảm vô cùng khó coi trên mặt Tần Xu ở phía sau, tâm trạng vô cùng tốt mà rời đi.
Mãi đến khi lên xe, Cố Thi Di còn đang mừng rỡ lẩm bẩm: "Bây giờ tớ tin cái bằng kia của cô ta là mua rồi.”
“Lần đầu tiên tớ nhìn thấy có người dùng phương thức đánh địch chết một, mình chết mười như vậy đấy.”
“Đúng rồi, bạn trai cô ta làm gì vậy? Bộ dạng cứ chơi bời lêu lổng thế nào ấy.”
“Còn có thể làm gì." Tần Nghê mở cửa xe: "Không phải cậu cũng đã nhìn ra rồi sao? Ngày đi làm mà dạo phố cùng bạn gái, đoán chắc chưa tới hai năm nữa sẽ về gánh vác dòng họ, chắc làm cậu ấm rỗi việc ấy mà.”
Cố Thi Di vừa kéo dây an toàn vừa cười: "Vậy nên xem ra vẫn là tổng giám đốc Thương ngày kiếm vạn tệ của chúng ta thắng rồi.”
Tần Nghê nghe Cố Thi Di nhắc tới Thương Bách Diễn, dựa đầu vào ghế phụ, nhắm mắt, khẽ thở dài.
Hôm nay dùng anh diss Tần Xu một chút, nhưng không biết cuộc hôn nhân tưởng chừng như sóng êm gió lặng trong mắt người ngoài này lại có thể kéo dài được bao nhiêu ngày.
Cô vẫn chưa kiếm được tiền nữa.
Vừa nghĩ tới giờ mà phải ly hôn, mình có thể phải trải qua cuộc sống thê thảm chán nản không nói, chắc chắn còn bị Tần Xu xỉ vả vào mặt giống như hôm nay. Thoáng cái cả người Tần Nghê đều cảm thấy mệt.
Chết tiệt.
Cố Thi Di liếc mắt nhìn Tần Nghê, biết cô đang lo lắng cái gì: "Thôi mà, làm gì có chuyện vô duyên vô cớ mà ly hôn.”
“Chẳng phải cậu muốn báo thù, muốn Thương thị phá sản đóng cửa mà anh ấy cũng không làm gì cậu sao?”
Cố Thi Di nắm tay lái: "Nghe tớ này, chỉ cần Thương Bách Diễn vẫn chưa biết ID mạng của cậu tên là “TBD gọi chuỵ là cha” thì cuộc hôn nhân của hai người vẫn có thể như cũ."
Tần Nghê: "...”
…
Cả một tuần nhàm chán. Từ sau khi trình diễn một vở kịch báo thù đặc sắc trong biệt thự, Thương Bách Diễn không còn đặt chân vào số một Nam Hồ nữa.
Trước kia Tần Nghê luôn cảm thấy mình giống như bình hoa được cưới về đặt ở trong nhà. Bây giờ phát hiện đến cả bình hoa mà mình còn không bằng, bởi vì ít ra bình hoa còn có một chức năng để người ta thưởng thức, còn cô thì không.
Tần Nghê lướt đến hai nam diễn viên chính trong phim đam mỹ của cô, giờ đã bắt đầu quay rồi. Thỉnh thoảng trên mạng có ảnh bị lộ ra, còn hấp dẫn không ít người nhớ lại kết BE của CP nam nam đã qua đời này.
Tiếp theo người chạy đến Weibo của cô để mắng lại nhiều thêm vài người. Bởi vì hồi ức khi qua đời nhớ tới "kẻ thứ ba" như cô lúc trước, nên qua đây mắng xả giận một chút.
Tần Nghê nghẹn ngào không nói nên lời trước những antifan mới tăng thêm trong danh sách, đồng thời lại nghi ngờ mạch não của một số người trên mạng.
Trước đây cô luôn phớt lờ những nội dung mắng chửi này, gần đây có thể là bởi vì quá nhàn rỗi, hoặc có thể là phát hiện cùng là diễn phim đam mỹ, nhưng thế giới này chỉ có một mình cô bị thương, vì thế đối mặt với những bình luận này, bỗng nhiên Tần Nghê thấy không phục.
Dựa vào đâu mà người bị thương luôn là cô.
Nhất là khi cô đăng một tấm hình selfie, trong bình luận vẫn không có ai khen đẹp.
Lần đầu tiên cô muốn trực tiếp mở khoá acc phụ đầy oán hận, nhưng lúc chữ khôi phục hiện ra lại do dự.
Đã tức giận thế mà còn sợ hãi trốn ở phía sau dùng acc phụ, quả thực là không có chút tương lai.
Người khác cẩn trọng trong lời nói và việc làm vì sợ bị mang tiếng xấu, sợ mất vị trí người đại diện, sợ ảnh hưởng đến bình luận, cô lại không có gì để mất.
Vì vậy, vào một buổi chiều nào đó, khi Tần Nghê lại chụp một tấm ảnh selfie cũng bị mắng nhiều như trước, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục cô đánh tới khu bình luận của mình.
Rất nhanh, người để lại bình luận lần đầu tiên nhận được thông báo sau một thời gian dài, biểu hiện dĩ nhiên là người dùng weibo "Tần Nghê V" trả lời bình luận của bạn.
Anti một: “Sao lại là cô vậy, oẹ oẹ oẹ.”
Tần Nghê V: “Đúng vậy, lại là tôi, bắn tim.”
Anti hai: “Chắc lại sửa cái mũi với cằm này quá, nói không chừng mặt lúc trước còn không bằng người qua đường ấy.”
Tần Nghê V: “Tần Nghê thuần tự nhiên nhé, lúc đẻ ra mặt đã đẹp như vậy rồi. Thế nào, tức lắm đúng không? Ngoài ra, nói đằng này chỉnh hình thì đề nghị đằng ấy rảnh rỗi có thể đi bệnh viện chỉnh lại đầu óc đi~”
Anti ba: “Xuất hiện tìm cảm giác tồn tại đấy à? Fan CP tuyệt thế như chúng tôi dễ gì mà quên được ha ha?”
Tần Nghê V: “Weibo của chính tôi thì thích đăng gì là đăng, năm chữ “tìm cảm giác tồn tại” này có thể hiểu là bạn đang giới thiệu bản thân không. (*^▽^*) Ps: CP của một số ai đó chết rồi mà chỉ có trên dưới fan CP vẫn cứng mồm cứng miệng.”
…
Tần Nghê khoái chí trả lời các bình luận ác ý, như thể cuối cùng cô đã trút được hơi thở bị kìm nén bấy lâu, cô tiếp tục trả lời đến cái cuối cùng: “Cái lắc trên tay chắc là đồ fake quá đi. Lần trước đi hám fame lần này dùng đồ fake, hotgirl mạng còn không hám tài bằng cô.”
Tần Nghê còn chưa kịp thở ra hơi thở cuối cùng, nhìn chiếc lắc vẫn còn trên cổ tay, sau đó nhanh chóng khởi động ngón tay:
“Cái này cũng bị nhìn ra hả!”
“Đúng vậy, đồ fake đấy, tôi mua trên Pinxixi.”
“Mắc quá trời, đến hai mươi vạn tệ lận.JPG”
Bỗng nhiên được antifan trả lời: ?