Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, không khí tràn ngập hương trà trắng nhàn nhạt, người giúp việc ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, nói đã cất quần áo thay cô xong rồi.
Tần Nghê ngồi trong bồn tắm cong đầy bọt nước, mực nước cao đến ngực, chỉ lộ ra đường cong mảnh mai mềm mại của vai và cổ. Sau khi nghe người giúp việc gõ cửa, yếu ớt đáp một tiếng "Ừ".
Cô liếc nhìn thời gian, đã ngâm trong bồn tắm gần một giờ rồi.
Rốt cuộc Tần Nghê cũng cố gắng đứng dậy, hé mắt. Trước mắt chính là hình ảnh buổi chiều Hồ Bắc vòng qua Thương Bách Diễn, nắm tay đại gia hói đầu nhiệt tình gọi "Tổng giám đốc Thương".
Nếu ngay từ đầu gặp mặt còn có thể cứu vớt một chút, như vậy sau đó khi Hồ Bắc biết mình nhận lầm. Mà anh ta còn đối diện với Thương Bách Diễn, trừng to mắt, dùng vẻ mặt khiếp sợ như thể bị mất não. Hồ Bắc ngơ ngác nói một câu: "Không phải vừa rồi anh mới mừng sinh nhật sáu mươi sao?" thì Tần Nghê biết mình sắp toi rồi.
Vậy nên trong đầu cô bây giờ đều là câu: "Không phải vừa rồi anh mới mừng sinh nhật sáu mươi sao?" và biểu cảm của người đàn ông trước nay chưa từng hiện vui buồn trên mặt khi nghe câu này đã nhìn cô ngay.
Vãi thật.
Tần Nghê nhắm mắt lau nước, cuối cùng cũng đứng dậy khỏi bồn tắm.
Hơi nước bốc lên làn da trắng nõn ban đầu thành một màu hồng nhạt tự nhiên, vài sợi tóc ướt dính vào cổ và tai, Tần Nghê dùng khăn tắm quấn lại, cẩn thận vẩy khô từng giọt nước trên người.
Sau đó Tần Nghê phát hiện hóa ra người giúp việc mang đến một chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa màu hồng nhạt cho cô hôm nay.
Tần Nghê dùng một ngón tay xách hai dây chiếc váy ngủ lên, đặt ở trước mắt quan sát một hồi. Cuối cùng có đầy đủ lý do tin tưởng đây là do người giúp việc chu đáo chọn cho cô sau khi người đàn ông của căn nhà này trở về.
Dù sao rõ ràng mấy ngày hôm trước mọi người đều biết Thương Bách Diễn đã trở về thành phố B. Mà dinh thự Nam Hồ, nơi anh và vợ chung sống sau khi kết hôn lại không thấy bóng dáng của anh vào mỗi đêm.
Cho nên ngay cả người giúp việc cũng chịu không nổi, muốn giúp cô một tay sao…
Lông mày Tần Nghê giật giật, không còn lựa chọn nào khác, vẫn thay chiếc váy ngủ này.
Lại hơn một giờ sấy tóc và chăm sóc da buổi tối. Đợi đến khi Tần Nghê chính thức ra khỏi phòng tắm, Thương Bách Diễn đã rửa mặt, thay đồ ngủ xong xuôi, rồi ngồi tựa vào đầu giường, trong tay cầm một chiếc iPad.
Sống mũi người đàn ông đeo một chiếc kính gọng vàng, ánh sáng trắng lạnh lẽo của màn hình điện tử phản chiếu lên tròng kính. Từ lúc người trong phòng tắm đi ra mãi cho đến khi bước đến bên giường, thậm chí Thương Bách Diễn cũng không ngẩng đầu lên dù một giây. Anh chuyên chú nhìn chằm chằm bảng báo cáo điện tử trên màn hình.
Tần Nghê cúi đầu nhìn thoáng qua váy ngủ trên người, biết người giúp việc có ý tốt, nhưng đối với đôi vợ chồng bọn họ mà nói, hiển nhiên không có đất dụng võ cho ý tốt như vậy.
Giường lớn hai mét hai, mãi đến khi Tần Nghê vén chăn lên nằm xuống, mới cảm nhận được dường như cuối cùng Thương Bách Diễn cũng nhìn về phía cô.
Chỉ có điều cô không quay đầu lại, bọc kỹ chăn, đưa lưng về phía người đàn ông cùng giường, dù rằng khoảng cách giữa hai người đủ cho hai người mập mạp nằm xuống.
…
Thương Bách Diễn nhìn thấy bóng lưng Tần Nghê.
Dáng người cô mảnh khảnh, gầy gò, từ cổ trở xuống đắp chăn kín mít, nằm không nhúc nhích, chỉ có hơi thở đều đều lên xuống.
Giống như một con thú cưng nhỏ yên tĩnh lại ngoan ngoãn.
Trong nháy mắt, nếu không phải Thương Bách Diễn hiểu rõ Tần Nghê, anh cảm thấy có thể mình sẽ bị sự im lặng lúc này đánh lừa.
Anh buông Ipad trong tay xuống.
Sau khi Tần Nghê nằm xuống, cô không ngừng véo chăn nhắm mắt ngủ gà ngủ gật, đáng tiếc còn chưa kịp ngủ thì người đàn ông đã lên tiếng.
Bởi vì cô nghe thấy phía sau vắng vẻ vang lên một câu: "Giải thích chút đi.”
Tần Nghê tiếp tục nhắm mắt, vẫn duy trì tư thế như cũ, giống như đang ngủ thật.
Thương Bách Diễn cũng không tức giận, liếc Tần Nghê đang ngủ, tiếp tục mở miệng: "Có cần tổ chức mừng thọ sáu mươi trong mơ cho tôi không? Cô Thương.”
Anh nhấn mạnh, cắn chặt hai chữ "cô Thương", trong giọng nói không hề có chút ấm áp nào, mà còn hơi hẹp hòi và giễu cợt.
Không ai biết rõ nơi vảy ngược của con thú cưng nhỏ bên cạnh hơn anh.
Vì thế Tần Nghê đã bị câu "cô Thương" làm cho nổ tung, người đã đào sâu ba thước xuống đất mà không tìm ra được ý tốt nào.
Cô vén chăn ngồi dậy, đối diện với ánh mắt biết rõ cô đang giả vờ ngủ của Thương Bách Diễn.
Tần Nghê tự biết đuối lý quay mặt đi.
“Ý của tôi là sinh nhật của anh vô cùng quan trọng." Cô tìm bừa một lý do: "Giống như mừng thọ sáu mươi vậy.”
“Là do anh ta hiểu sai thôi, tôi không có cách nào khác.”
Thương Bách Diễn nghe xong nhướng mày: "Vậy sao?”
Tần Nghê: "Anh thích tin thì tin.”
Tần Nghê bày ra dáng vẻ biết sao được, dù sao tôi cũng đã giải thích sao anh lại làm khó làm dễ tôi. Cô lại phát hiện tầm mắt Thương Bách Diễn giống như mang theo ý gì đó không rõ ràng, rơi xuống người cô.
Tần Nghê nghi ngờ, cúi đầu nhìn thoáng xuống. Lúc này, cô mới chợt giật mình nhận ra mình đang mặc bộ váy ngủ hai dây do người giúp việc kia chọn. Có lẽ có thể bởi vì động tác nhảy lên vừa rồi của cô hơi mạnh, dây áo trên vai không biết đã lặng lẽ trượt xuống từ lúc nào.
Ngực lạnh buốt.
Tần Nghê lập tức lấy tay che ngực, cố nén không được hét lên, rồi nhặt một cái gối ném về phía anh. Sau đó nhanh chóng cầm dây áo kéo lên vai, một tay vẫn che trước ngực.
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Thương Bách Diễn lại có ánh mắt đó.
Hơn nữa vừa nghĩ tới lúc nãy mình trong dáng vẻ rớt một bên dây áo thế này để tranh cãi với Thương Bách Diễn, da đầu Tần Nghê tê rần, biết mình thậm chí còn chưa bắt đầu đã thua.
Cô lại thua rồi.
Thương Bách Diễn thấy vậy cười một tiếng.
Người đàn ông trầm giọng cười, ngay cả nụ cười cũng chỉ là nhếch môi trong chốc lát. Tần Nghê lại đối diện với Thương Bách Diễn, nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt xưa nay của anh hiện giờ cũng mang theo vài phần cảm xúc hiếm thấy.
Đương nhiên cô biết Thương Bách Diễn đang cười cái gì.
Tần Nghê nghiến răng nghiến lợi, cân nhắc ba giây sau dứt khoát bỏ bàn tay vẫn luôn bảo vệ trước ngực xuống, hất cằm lên: "Cũng đâu phải tổng giám đốc Thương chưa từng nhìn thấy đâu?"
Anh thấy rồi, chạm rồi, cái gì cũng “làm” rồi!
“Hay là nói “cơm nhà nấu” ngon hơn mấy thứ “phở” ở ngoài kia.”
Tần Nghê nhìn Thương Bách Diễn rồi tiếp tục bổ sung, bản thân cũng không rõ tâm trạng của mình khi nói những lời này với Thương Bách Diễn là gì.
Hai người kết hôn hai năm, nhưng thời gian ngủ chung một giường giống như bây giờ cũng không nhiều.
Một là bởi vì công việc của tổng giám đốc Thương bận rộn, luôn đi công tác khắp thế giới. Hai là, nó giống như lý do tại sao người giúp việc lại chọn chiếc váy ngủ hai dây mát mẻ này. Mọi người đều biết, ba ngày trước Thương Bách Diễn cũng đã kết thúc công tác trở về thành phố B, nhưng vẫn chưa xuất hiện ở phòng tân hôn trong biệt thự của hai người.
Oanh ca yến hót, cô chiêu nhà giàu, người mẫu, ngôi sao… Mặc dù biết anh đã kết hôn thì thế nào. Tần Nghê hiểu rõ, đối với một số người mà nói sức hấp dẫn của người đàn ông như Thương Bách Diễn là cái khiến người ta vứt bỏ cả tam quan.
Thương Bách Diễn đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Nghê, nghe cô chất vấn.
Tần Nghê có thói quen xõa tóc khi ngủ, mái tóc xoăn dài, bồng bềnh càng làm nổi bật khuôn mặt bé nhỏ của cô. Mặc dù giờ đây không trang điểm nhưng vẫn trắng nõn như mỡ, đôi môi căng mọng gợi cảm, mà đuôi mắt hồ ly hơi nhếch lên tạo thêm chút kiều diễm cho khuôn mặt này.
Thương Bách Diễn nhìn khuôn mặt dù lúc này mang theo tức giận nhưng vẫn xinh đẹp kia, suy nghĩ, đương nhiên là không có gì đẹp bằng đồ nhà.
Vì vậy, anh đối mặt với khuôn mặt này, lạnh nhạt buông một câu: "Mấy ngày nay bận rộn ở công ty.”
“Hả?" Tần Nghê bị câu nói không đầu không đuôi này của Thương Bách Diễn làm cho sửng sốt, chờ đến khi cô kịp phản ứng, người đàn ông đã nằm xuống nghỉ ngơi.
Tần Nghê khẽ cau mày.
Chẳng lẽ vừa rồi Thương Bách Diễn đang giải thích với cô vì sao mấy ngày nay rõ ràng anh kết thúc công tác mà cũng không về nhà đấy chứ? Là bởi vì công việc ở công ty bận rộn, không phải ăn chơi đàn đúm ở bên ngoài, cắm cho cô cái sừng?
Cô ngồi bất động trên giường, nhìn chằm chằm vào gáy của Thương Bách Diễn ở bên cạnh. Dường như tự hỏi đi hỏi lại ý nghĩa thật sự trong câu nói kia của anh, cho đến khi cuối cùng cô đưa ra kết luận "Quan tâm việc anh về nhà hay không làm gì", nằm “bẹp” xuống một cái rồi tắt đèn phòng ngủ.
Lần này Tần Nghê ngủ mơ mơ màng màng.
Nếu không phải trong lúc ngủ cảm thấy khó thở thì cô không muốn tỉnh lại.
Mí mắt chậm rãi mở ra, đường nét hàm dưới và yết hầu của người đàn ông trong bóng tối hiện ra, lúc nghiêng đầu, một cánh tay đang chống ở bên cạnh cô.
Thấy cuối cùng cô cũng tỉnh, sức của Thương Bách Diễn cũng mạnh hơn một chút.
Tần Nghê khẽ la một tiếng, cuối cùng cũng kịp phản ứng bây giờ phải làm gì.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ đã trở nên mịt mờ, chiếc váy ngủ hai dây màu hồng nhạt cuối cùng cũng rơi xuống chân giường.
….
“Người đại diện của cậu thật sự nhận lầm người à? Còn bắt tay ông già bên cạnh gọi là tổng giám đốc Thương ư?”
Ngày hôm sau, trong quán cà phê xoay vòng có thể là bởi vì chỗ ngồi VIP bốn bề không có người, giọng nói của người phụ nữ khá lớn, khóe mắt đầy sự vui vẻ khi hóng drama.
Tần Nghê dùng chiếc thìa nhỏ khuấy capuchino trước mặt, vẻ mặt buồn bực "Ừ" một tiếng.
Sau khi Cố Thi Di nhận được câu trả lời khẳng định, cuối cùng không nhịn được phá lên cười “phụt” một tiếng.
Cô ấy vừa phải quan tâm đến thể diện của bạn thân mà không cười lớn, vừa không quên làm một vị khách biết điều: "Nhưng cũng không trách anh ấy được, ai bảo cậu rảnh rỗi đi bịa chuyện mừng thọ sáu mươi của Thương Bách Diễn ở bên ngoài làm gì.”
Tần Nghê ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt Cố Thi Di rõ ràng nén cười đến mức nhăn nhó. Dáng vẻ cô ấy đương nhiên không bị thuyết phục, nhưng lại không thấy đuối lý chút nào: "Mừng thọ sáu mươi thì làm sao, mừng thọ sáu mươi vừa có tiền vừa nhàn. Tớ còn ước gì ngày mai là đến mừng thọ sáu mươi rồi ngày mốt dưỡng lão về hưu đây này.”
Hơn nữa nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, Tần Nghê lại cảm thấy còn không bằng mừng thọ sáu mươi thật.
Ít nhất nếu là người phải trải qua mừng thọ tuổi sáu mươi hẳn là sẽ không hành hạ cô đến mức sáng sớm hôm nay ngay cả xuống giường cũng biến thành chuyện phải cố hết sức.
Cố Thi Di dùng ống hút hút một ngụm nước trái cây, lắc đầu cười. Rồi cô ấy nhớ ra hôm qua lướt đến hình của Tần Nghê trong show của brand V, đổi đề tài: "Mà này, không phải cậu nói mấy thiết kế của Brand V hai năm nay đều là cơm nguội rang lại à, sao hôm qua còn đi xem show vậy."
Tần Nghê cũng uống một ngụm cà phê: "Tớ đi đâu phải để xem mẫu mới họ công bố đâu.”
"Hôm qua hầu như hơn nửa giới giải trí đều đến đó, tớ lấy thân phận nghệ sĩ tham gia hoạt động, duy trì độ hot của bản thân trong giới đấy, hiểu chưa?"
Cố Thi Di: "...”
Hơn nữa biểu cảm nghiêm túc của Tần Nghê khi nói lời này đã cho cô ấy biết, giấc mộng theo đuổi giới giải trí của cô Thương chưa bị dập tắt.
Cố Thi Di vẫn không hiểu sao Tần Nghê lại kiên trì vậy, nhất là mỗi lần nhìn thấy những bình luận ác ý phía dưới Weibo của cô.
“Cậu không có lòng tin vào cuộc hôn nhân giữa cậu và Thương Bách Diễn à?" Cố Thi Di lại không nhịn được mà hỏi.
Khoé miệng Tần Nghê giật giật: "Cậu sẽ có lòng tin vào cuộc hôn nhân với một người đàn ông mà đi công tác về ba ngày không thấy bóng dáng đâu, đến ngày thứ tư xuất hiện ngoài làm chuyện đó ra thì không còn gì để nói không?"
Vết hôn trên cổ vẫn còn, Tần Nghê cũng không che giấu chuyện đã xảy ra tối hôm qua.
Tần Nghê nhắc nhở: "Ly hôn rồi cậu nuôi tớ hả?”
“Đây cũng không phải là chuyện nhét miếng ăn vào miệng tớ là được đâu.”
Vì bị bắt luận văn mà suýt chút nữa không lấy được bằng tốt nghiệp, Cố Thi Di vẫn bị gia đình hạn chế tiêu xài cho đến tận bây giờ, lần này cuối cùng cũng im lặng.
Cô ấy biết Tần Nghê và Thương Bách Diễn trước khi kết hôn đã viết đơn thỏa thuận, trong đó chỉ riêng nội dung liên quan đến việc chia tài sản sau khi kết hôn của hai người đã chiếm trọn vài trang giấy A4.
Cố Thi Di chưa từng thấy hợp đồng thỏa thuận kia. Nhưng qua lời Tần Nghê kể lại, nội dung có lẽ là mặc dù cô được cấp một thẻ đen không giới hạn, vậy thì sao, nếu ly hôn, cô sẽ không bao giờ có được một xu nào từ Thương Bách Diễn. Chưa kể nếu Thương Bách Diễn nhẫn tâm hơn chút, cô có thể còn phải bồi thường cho anh hàng trăm triệu tệ.
Là người đầu tiên vay tiền kết hôn trong giới quý tộc của thành phố B.
Cố Thi Di nhớ rằng lần đầu tiên cô ấy nghe Tần Nghê kể lại đã hét lên một cách phẫn nộ, Chu Bái Bì còn sống trên đời cũng không vô liêm sỉ đến như vậy.
Đây cũng chính là nguyên nhân sau khi kết hôn đầu óc của Tần Nghê nóng lòng lựa chọn theo đuổi giới giải trí. Bởi vì cô nghe nói ngành này kiếm được rất nhiều tiền, và kiếm rất nhanh, nên cô muốn kiếm chút tiền chuẩn bị cho lúc ly hôn sau này.
Chẳng qua cô vào giới mới phát hiện, cái gọi là "kiếm nhanh kiếm nhiều" chỉ giới hạn trong nghệ sĩ nổi tiếng.
Flop đến nỗi ngày nào thông báo cũng trống không, muốn đi xem show cũng thảm vì không có ai mời, đành phải dùng danh nghĩa cô Thương để dành cho mình một tấm thư mời.
Cố Thi Di nghĩ đến Thương Bách Diễn, rồi lại nhìn Tần Nghê trước mặt mình. Từ một cô công chúa nhỏ kiêu ngạo, trước kia luôn được mọi người ngưỡng mộ đã biến thành tuyến 18 luôn bị mắng mỗi ngày, người không thể không mưu tính đường lui, theo đuổi giấc mộng vào giới giải trí như bây giờ.
Nhà họ Tần không nhắc đến thì cũng thôi đi, chỉ là cô ấy không ngờ Thương Bách Diễn với Tần Nghê đã quen biết gần hai mươi năm, khi còn bé còn gọi anh là "anh trai", mà hành động lại có thể tàn nhẫn như vậy.