1.
Khi ta và đại sư huynh Trạc Thanh đi lịch luyện, vô tình lạc vào bí cảnh.
Còn là loại bí cảnh không đứng đắn.
Phải tiếp xúc thân mật mới có thể ra ngoài.
Ta nhìn đại sư huynh lạnh lùng anh tuấn, ngại ngùng mở miệng: “Đại sư huynh, thân mật không?”
Sợ huynh ấy không đồng ý, ta vội nói: “Chỉ thân mật một chút thôi.”
Đại sư huynh mặc bộ đồ trắng như tuyết, gương mặt lạnh lùng: “Nhất định có cách khác để đi ra ngoài.”
Linh hồn của bí cảnh lên tiếng: “Có thì đúng là có, chỉ cần ngươi đột phá Hóa Thần Kỳ là được.”
“Nhưng dựa theo cảnh giới bây giờ của ngươi, có lẽ phải đợi khoảng trăm năm nữa.”
Đại sư huynh không nói gì, ngồi im trên mặt đất: “Kiều Kiều, sư huynh sẽ cố gắng đột phá.”
Ta suýt nữa thì quỳ xuống: “Sư huynh, hình như tu vi bây giờ của muội không thể sống được tới lúc đó…”
Đại sư huynh im lặng, ánh mắt rơi trên người ta.
Ta cởi áo ngoài ra, khẩn trương xích lại gần huynh ấy: “Sư huynh, muội biết sư huynh một lòng tu đạo, không sa vào tình ái, bây giờ huynh cứ coi muội như người giả cũng được…”
Thân hình đại sư huynh cứng ngác, nắm lấy bàn tay đang định cởi áo huynh ấy của ta.
Ta càng khẩn trương hơn: “Đại sư huynh, huynh yên tâm, muội không cần huynh chịu trách nhiệm đâu.”
“Mong huynh thương xót, mau cứu tiểu sư muội xinh đẹp thiện lương này đi…”
Đại sư huynh hơi giãn mày ra.
Ta thăm dò, đưa tay đẩy huynh ấy ra, lấy dũng khí hôn lên môi huynh ấy.
Thật kỳ lạ.
Rõ ràng người huynh ấy lạnh như vậy.
Sao môi lại mềm mại đến thế.
Ánh mắt bình tĩnh của sư huynh rơi trên người ta.
Huynh ấy há hốc miệng, hình như muốn nói gì đó.
Ta không để huynh ấy nói, nuốt toàn bộ những lời định thốt ra của huynh ấy vào bụng.
Rất lâu sau, ta nhìn sư huynh, khẽ nói: “Sư huynh, nhắm mắt lại.”
Hàng mi huynh ấy run rẩy, cuối cùng ngoan ngoãn nghe lời ta, hai mắt nhắm nghiền.
Ta ngây người trước gương mặt này.
Chẳng trách mười sư muội thì bảy người thích huynh ấy.
Thực sự là gương mặt tuấn tú vô song.
2.
Xong xuôi mọi chuyện, linh hồn của bí cảnh thực hiện lời hứa, thả chúng ta ra ngoài.
Trước khi ra khỏi bí cảnh, nó chợt nảy ra ý đồ xấu, nói với ta: “Ngươi có thể lựa chọn xóa bỏ ký ức của một người.”
Ta không hề do dự mà đáp: “Xóa của ta đi.”
Nét mặt của sư huynh cứng đờ lại.
Ta thành khẩn nói: “Trong lòng sư huynh chỉ có tu đạo, chắc chắn việc này cũng chỉ coi như mây khói thoáng qua.”
“Nhưng đạo tâm của ta chưa thành, nếu như nhớ mãi việc này thì sẽ sinh ra tâm ma, sau này còn tu đạo kiểu gì?”
Thế là ra khỏi bí cảnh, thế giới của ta khôi phục lại bình thường.
Đại sư huynh nhìn ta, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Ta nghi ngờ hỏi: Sư huynh, sao thế?”
Một lúc lâu sau huynh ấy mới đáp lại: “Không sao cả.”
Ta cười cười: “Vậy chúng ta đi tới chỗ tiếp theo lịch luyện đi.”
“Thu hoạch trong bí cảnh này cũng khá phết.”
Ánh mắt sư huynh bỗng trở nên kỳ quái.
Ta nhíu mày, trong này cũng đâu có gì lạ đâu nhỉ?
Trong bí cảnh, ta tìm được mấy gốc thượng phẩm linh thảo, lẽ nào không được tính là thu hoạch khá sao?
Vừa đi được mấy bước, ta nghi ngờ hỏi: “Vừa nãy ở trong bí cảnh muội cũng có bị thương đâu…”
“Sao giờ eo và… lại đau như thế…”
Bước chân đại sư huynh bỗng ngừng lại: “Nghiêm trọng không?”
Ta xoa xoa eo: “Vẫn còn ổn…”
Sư huynh im lặng, không nói gì thêm.
3.
Nhưng từ sau hôm đó, đại sư huynh bắt đầu không thích hợp.
Lần này xuống núi vốn là cơ hội để ta đột phá Trúc Cơ, bước vào Kim Đan, đại sư huynh đi theo để bảo vệ cho ta.
Trên đường đi, ta phải không ngừng chiến đấu với ma vật để tìm cơ hội đột phá.
Bình thường, sư huynh đều đứng ở bên cạnh nhìn, nếu ta không gặp nguy hiểm thì huynh ấy sẽ không ra tay.
Mọi lần, khi ta và ma vật chiến đấu ba trăm hiệp, toàn thân đẫm máu, quay đầu lại thấy đại sư huynh vẫn đứng ở bên cạnh, áo trắng như tuyết, dáng vẻ lạnh nhạt.
Ta tức giận đến nỗi chém thêm mấy đao lên thi thể của ma vật.
Nhưng nếu muốn nền tảng tu vi vững chắc thì buộc phải trải qua quá trình gian khổ như này.
Chỉ là, gần đây, không biết đại sư huynh bị làm sao.
Ta vừa đánh nhau mới ma vật được hai chiêu, kiếm cũng vừa rút ra.
Huynh ấy đã dùng một chiêu để xử đẹp ma vật kia.
Bỏ lại ta đứng một mình trong gió, vẻ mặt ngơ ngác.
Đại sư huynh liếc mắt nhìn ta: “Thực lực ma vật này cao hơn muội.”
Đây không phải là nói nhảm sao?
Thực lực thấp hơn ta thì còn lịch luyện cái gì?
Nhưng ta còn có thể nói gì được, chỉ có thể chân thành nói: “Đa tạ sư huynh.”
Lông mi đại sư huynh run rẩy: “Không có gì.”
Có điều, khi việc này xảy ra đến lần thứ 8.
Ta nhìn trường kiếm đã rất lâu không được nhuốm máu kia.
Cảm thấy hơi cạn lời.
Ánh mắt đại sư huynh lướt qua người ta, trên mặt lại có vẻ chờ mong.
Sư huynh, huynh chờ mong cái khỉ gì?
Không phải huynh cho rằng ta sẽ cảm ơn huynh đấy chứ?
Sư huynh, huynh tỉnh táo lại đi.
Coi như ta xin huynh đó…
Thấy ánh mắt sư huynh vẫn còn rơi trên người ta, cuối cùng ta cũng cứng rắn nói: “Sư huynh, ở trong bí cảnh Thiên Sương, muội có chỗ nào đắc tội huynh à?”
Bí cảnh Thiên Sương chính là bí cảnh không đứng đắn.
Không biết sư huynh nhớ lại điều gì, vẻ mặt hơi cứng lại, mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác: “Chưa… từng…”
“Vì sao hỏi như vậy?”
Mũi kiếm của ta chỉ vào thi thể ma vật, nghiêng đầu nhìn huynh ấy: “Nếu chưa từng đắc tội, sao gần đây huynh lại cản trở việc tu hành của muội một cách trắng trợn như thế?”
Sư huynh cau mày lại: “Là lỗi của ta…”
Không phải nha, sư huynh, sao trông huynh lại tủi thân vậy hả?
Huynh tủi thân cái chó gì?
Nam nhân bây giờ đúng là khó chiều!
4.
Nhưng sự không thích hợp của đại sư huynh không chỉ ngừng ở đó.
Ngày thường, đại sư huynh im lặng ít nói, trên đường lịch luyện thường chỉ có một mình ta nói chuyện.
Chỉ là, dạo này, đại sư huynh thỉnh thoảng sẽ đáp lại lời ta.
Đáp thì cũng thôi đi.
Huynh ấy lại đáp chẳng liên quan gì đến câu chuyện của ta cả.
Ta vừa nói: “Hôm nay nắng to thật đấy, ma vật cũng trốn sạch.”
Huynh ấy lại nói tiếp: “Ừm, mùa xuân thật là đẹp.”
Làm cho ta nghẹn lời.
Sư huynh, huynh có muốn nói thêm gì nữa không?
Như vậy nhiều lần, chứng nói nhiều của ta cũng tự khỏi hẳn.
Thế là chúng ta im lặng suốt dọc đường.
Sư huynh lại cảm thấy kỳ lạ, huynh ấy hỏi ta: “Kiều Kiều, sao gần đây muội không nói chuyện?”
Ha ha, huynh đoán xem?
Nhưng ta không dám nói thế, chỉ ngập ngừng đáp: “Sợ nói nhiều làm sư huynh chán ghét.”
Không ngờ gương mặt đoan chính kia của huynh ấy lại lộ ra một nụ cười nhạt: “Sẽ không.”
Khoảnh khắc ấy, giống như băng tuyết tan rã, mầm xanh đâm chồi.
Rất lâu ta cũng chưa phục hồi lại tinh thần.
Sau khi lấy lại tinh thần, ta cũng bắt đầu kinh ngạc.
Đại sư huynh cười?
Ma quái, quá ma quái.
Trong môn phái, cho dù chó biết cười thì đại sư huynh cũng sẽ không cười, đó là sự thật hiển nhiên ở trong tông.
Cho nên, có phải đại sư huynh đã dính phải thứ gì không sạch sẽ trong bí cảnh Thiên Sương rồi không?
5.
Sư huynh cười một tiếng, thế giới như quay cuồng.
Ta sợ tới mức trực tiếp tìm cớ để kết thúc lịch luyện, tràn ngập đề phòng dắt huynh ấy trở về tông môn.
Đại sư huynh hình như nảy sinh nghi ngờ.
Nhưng ta không nói gì.
Cho đến khi về đến tông môn, nhìn thấy sư phụ, trái tim ta mới ổn định lại.
Ta lén mật báo cho sư phụ, nói toàn bộ những điểm không thích hợp của đại sư huynh ra.
Sắc mặt sư phụ cũng dần trở nên khó coi.
Sư phụ đánh giá ta từ trên xuống dưới, nhíu chặt mày lại, khẽ mấp máy môi, dường như có lời gì muốn nói.
Không phải chứ, là sư huynh có vấn đề, không phải ta, sư phụ nhìn ta như vậy làm gì?
Sư phụ, ngươi biến người đi cáo trạng như ta thành bị cáo có ổn không vậy?
Cũng may, hình như sư huynh đã dự đoán trước, luôn đứng chờ ngoài điện, thấy ta xuất hiện bèn hỏi: “Sư phụ đã gọi huynh vào trong chưa?”
Quả nhiên, sư huynh vô cùng kỳ quái.
Ta còn chưa nói xong, huynh ấy đã biết được ý đồ đến đây của ta.
Ta gật đầu, sư huynh lập tức đẩy cửa bước vào.
Sư phụ, đừng bán đứng ta.
Xin ngươi đó!
6.
Sau khi giao sư huynh cho sư phụ, tảng đá lớn trong ngực ta cũng rơi xuống, lập tức vui vẻ đi tìm tiểu sư đệ.
Tiểu sư đệ Dung Phách vẫn đang bế quan trong phòng.
Bên ngoài phòng có thiết lập kết giới.
Ta nhìn kết giới hồi lâu, đưa tay định chạm vào, cảm giác bật ngược không xuất hiện, mà tay của ta lại trực tiếp xuyên thấu kết giới.
Kết giới này không ngăn cản ta?
Có lẽ là ta chạm vào kết giới đã ảnh hưởng đến tiểu sư đệ, khi ta đẩy cửa phòng ra thì đệ ấy đã thoát khỏi trạng thái bế quan.
Nhìn thấy ta, đệ ấy bỗng lộ ra nụ cười rạng rỡ, nhào qua ôm lấy ta: “Sư tỷ!”
Ta đẩy đệ ấy ra, cẩn thận đánh giá một lượt.
Mái tóc đệ ấy bạc trắng, trên đầu có hai sừng rồng nho nhỏ, có lẽ là vừa thoát khỏi trạng tu luyện nên con ngươi màu vàng kia chưa biến mất, vừa tuấn mỹ lại có thêm vài phần cao quý.
Nhưng ta chỉ chú ý tới tu vi của đệ ấy, hình như lại tăng thêm rồi.
Ta hít sâu một hơi: “Dung Phách, không phải đệ đã đột phá Kim Đan rồi đấy chứ?”
Tiểu sư đệ ngại ngùng cười một tiếng: “Vẫn còn kém một chút nữa…”
Đệ ấy chớp mắt: “Sư tỷ, đệ mạnh lên rồi, có thể bảo vệ tỷ, không tốt sao?”
Ta che lấy lồng ngực đang đau nhói: “Đệ không mạnh lên chính là sự bảo vệ tốt nhất đối với sư tỷ.”
Bản thân thất bại đã khiến ta nhụt chí rồi, sự thành công của sư đệ càng khiến ta thêm tủi thân.
Dung Phách xoa đầu ta: “Đệ thật sự rất muốn bảo vệ sư tỷ.”
Ta đánh vào tay đệ ấy: “Không biết lớn nhỏ!”
Ta thở dài, còn có thể làm gì được nữa, sư đệ do chính mình nhặt về, đương nhiên phải do chính mình nuông chiều.
Ta cầm linh thảo lấy được ở bí cảnh Thiên Sương đưa cho Dung Phách: “Này, cho đệ đó, dùng cái này có thể ổn định thần hồn, rất thích hợp với huyết mạch thần thú như đệ.”
Đệ ấy nhận lấy linh thảo, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, sau đó lại định ôm lấy ta, ta vội tóm lấy tay tay đệ ấy, nghiêm túc nói: “Dung Phách, đệ trưởng thành rồi, nam nữ thụ thụ bất thân, không thể dính lấy ta như lúc trước được.”
Tay đệ ấy bỗng dừng lại, ý cười trên môi cũng biến mất, u oán nhìn ta.
Ta giả vờ như không nhìn thấy.
Ai rồi cũng phải trưởng thành mà!