[Ngoại truyện: Triệu Hòa Triệt]
Từ nhỏ ta đã được bồi dưỡng như người thừa kế của Triệu gia.
Hầu hết tất cả tài nguyên trong nhà đều dành cho ta.
Ban đầu, huynh trưởng và các tỷ tỷ cũng ghen ghét ta.
Nhưng dần dần, bọn họ hiểu rằng… ta xứng đáng.
Ta không phụ lòng chờ mong của bất cứ người nào.
Mặc dù ta cũng không đáp lại chờ mong của bọn họ.
Ta chỉ cố gắng đi tới đỉnh cao mà thôi.
Đứng trên cao, vô cùng lạnh lẽo.
Ta bắt đầu cảm thấy không thú vị.
Quyền lực, tài nguyên, địa vị, cũng chỉ đến thế.
Trong nhà lo liệu việc hôn nhân cho ta.
Càng không thú vị.
Thế giới này toàn là màu xám, khiến người ta không có chút hứng thú nào.
Mãi đến hôm đó…
Sở Hoài Ninh đứng trước mặt ta.
Vui tươi hớn hở, xinh đẹp chói mắt.
Nàng nói hôn một cái.
Ta sống hai mươi năm rồi.
Lần đầu tiên bị kinh ngạc đến vậy, không biết nên phản ứng thế nào.
Nàng còn nói, nàng đang liếc mắt đưa tình với ta.
Được lắm, đây là lần thứ hai.
Người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ.
Nàng cười rất tùy ý, không thèm để ý đến thái độ của người khác.
Lòng ta hình như… hơi rung động.
Nhưng mà không thể, từ nhỏ phu tử đã dạy ta biết thế nào là “phi lễ”.
Nàng “phi lễ” ta.
Thế là ta giam nàng vào nhà lao.
Lúc tỉnh táo lại, ta mới biết mình vừa làm gì.
Ta bắt đầu chất vấn bản thân, liệu có phải ta làm sai rồi?
Ta sai người hầu trong nhà thám thính tin tức của nàng.
Bọn họ chỉ nói đại công chúa có vẻ mệt mỏi.
Ta nghĩ là nàng tức giận.
Cũng đúng!
Ta chuẩn bị tạ lỗi với nàng trên yến hội.
Nhưng ta đợi mãi…
Tất cả thế gia trong kinh thành đều nhận được thiếp mời.
Chỉ có mình ta chưa nhận được.
…
Ta biết mấy vị hoàng tử chắc chắn sẽ tới, bèn mượn cớ nói chuyện phiếm với bọn họ.
Bọn họ cũng biết rõ chuyện ngày hôm đó, cũng biết tâm tư của Sở Hoài Ninh dành cho ta.
Lục hoàng tử còn gọi ta là tỷ phu.
Chưa thành hôn mà gọi như vậy, có vẻ không hợp lễ nghi cho lắm.
Nhưng không hiểu sao, ta không ngăn cản hắn.
Ta và mấy vị hoàng tử cùng nhau đi tới yến hội.
Sở Hoài Ninh chỉ đứng từ xa gật đầu với ta.
Hẳn là nàng vẫn còn tức giận.
Đến khi nàng và Lâm Phỉ Chi cùng xuất hiện.
Nàng cười rạng rỡ như mặt trời buổi sớm.
Không sao cả, nàng chỉ là ái mộ tài hoa mà thôi.
Sau đó, ta lại nghe được lời nàng nói với Lâm Phỉ Chi bên hồ nước.
Sao nàng có thể như thế?
Mấy ngày trước còn trêu chọc ta, hôm nay lại trêu chọc Lâm Phỉ Chi?
Ta tức giận, lần đầu tiên mất đi dáng vẻ quân tử, nói ra vài lời chói tai.
Nhưng nàng chỉ đáp, được.
Thế giới của ta lại trở thành màu xám.
Về sau, ta nghe nói Lâm Phỉ Chi tới giảng bài cho đại công chúa.
Xem ra, Lâm Phỉ Chi đồng ý rồi.
Hừ!
Chút cốt khí này thật sự khiến người ta khinh thường.
Chẳng hiểu sao, ta lại ghen ghét.
Ghen ghét điều gì?
Ghen ghét Lâm Phỉ Chi dám từ bỏ thanh danh để thân cận với nàng?
Ta còn đáng khinh hơn cả Lâm Phỉ Chi…
Có một ngày, ta thấy nàng và Lâm Phỉ Chi hôn nhau ở sau hòn giả sơn.
Trái tim ta như muốn nổ tung.
Nhưng ta chỉ lạnh lùng nhìn.
Hoàng thượng hỏi ta có muốn đi giảng bài cho nàng không?
Ta thấy vẻ mặt sợ hãi của nàng.
Ta khẽ đáp: “Muốn.”
Ta giảng bài cho nàng.
Ngày ngày đều giảng.
Chỉ tiếc, nàng nghe không hiểu.
Hừm…
Ngốc nghếch đáng yêu.
Rõ ràng nàng nói chuyện rất ngả ngớn, không hề hợp với lễ nghi…
Tại sao ta lại để ý nàng cơ chứ?
Ta thấy nàng và Cố Triêu Cẩn liếc mắt đưa tình.
Thấy nàng và Lâm Phỉ Chi chọc ghẹo nhau.
Ngay cả tiểu thị vệ bình thường đi theo sau nàng cũng được nàng đối xử dịu dàng.
Bàn tay siết chặt của ta lại buông ra.
Thôi vậy.
Nàng không đứng đắn.
Đến khi đi ra biên quan, ta phát hiện nàng ở trên xe ngựa của Cố Triêu Cẩn.
Tim ta lại đập loạn nhịp.
Ta nghĩ, ông trời muốn đưa nàng tới bên cạnh ta.
Ta bèn sắp xếp cho nàng sang xe ngựa của ta.
Thấy nàng hô hấp đều đều, ngoan ngoãn ngủ ở một bên.
Giống như một giấc mộng với tay là có thể chạm tới…
Một giấc mộng đầy màu sắc rực rỡ.
Hôm đó, nàng nghiêm túc nói với ta, nàng nằm mơ thấy ta bị thương.
Ta lại muốn hỏi, ta ở trong mộng có đối xử tốt với nàng không?
Có đẩy nàng ra ngoài không?
Nhưng ta không hỏi.
Sau khi bị thương, ta hôn mê suốt hai ngày.
Vừa mở mắt ra đã thấy nàng đang hôn ta.
Là mộng sao?
Lần này, cho dù là mộng ta cũng sẽ không buông nàng ra nữa.
Nàng là màu sắc duy nhất trong thế giới xám ngắt của ta, là giấc mộng rực rỡ muôn màu.
[Ngoại truyện Lâm Phỉ Chi]
Ta làm quan năm năm, cuối cùng cũng leo lên tới nội các.
Nhưng vẫn cách Triệu Hòa Triệt quá xa.
Cách nội tình gia tộc, cách kiến thức, cách tầm nhìn…
Hắn vĩnh viễn bỏ ta lại đằng sau.
Ta vốn có thể không để ý đến hắn.
Cũng không cần đuổi theo hắn.
Dù sao, có Triệu Hòa Triệt, có thể đảm bảo quốc thái dân an, là phúc của bách tính.
Nhưng nếu ta không đuổi theo hắn, Sở Hoài Ninh sẽ vĩnh viễn không thuộc về ta.
Cho nên ta không thể dừng lại.
Cố gắng bao lâu ta cũng sẽ cố!
Có một ngày, Cố Triêu Cẩn muốn hợp tác với ta, kéo Triệu Hòa Triệt xuống.
Chúng ta núp trong bóng tối.
Nhìn hắn cầm tay Sở Hoài Ninh.
Hắn giúp nàng cài trâm hoa.
Sở Hoài Ninh cười rạng rỡ.
Nàng đã từng cười như vậy với ta.
Nhưng nếu Triệu Hòa Triệt xảy ra chuyện, nàng còn có thể cười với ta nhu vậy sao?
Ta cự tuyệt đề nghị của Cố Triêu Cẩn.
Hắn ta tức giận: “Ngươi sợ cái gì?”
“Sở Hoài Ninh muốn trách thì cứ trách ta là được!”
“Ta muốn nhìn thấy nàng, muốn nắm tay nàng!”
Nhưng rất nhanh, hắn ta đã bị Triệu Hoài Triệt điều về biên quan.
Ta khẽ mỉm cười, Triệu Hòa Triệt hẹp hòi tới mức này.
Một ý nghĩ cũng không lưu cho người ta.
Triệu Hòa Triệt, tốt nhất là ngươi cứ vĩnh viễn mạnh như thế, vĩnh viễn đừng để lộ sơ hở.
Nếu không, sớm muộn gì ta cũng sẽ đuổi kịp ngươi.
- Hoàn -