Từ Trạch trong lòng vô cùng buồn bực, sau này cho dù hắn phải dùng thuốc mới cương lên được, thì cũng phải thao tên Nhiếp Lăng Vân này lên bờ xuống ruộng.

Mà Nhiếp cựu nữ chính - người vừa mới thao hắn chết đi sống lại - thì tinh thần vô cùng sảng khoái, tâm tình vui sướng, trong lúc hai người đang tắm rửa, ánh mắt y cũng đong đầy ý cười không thể che giấu.

Ngay cả khi bị hắn lườm nguýt, y cũng chỉ vui vẻ nói xin lỗi: "Đều do là ta không tốt, bị thứ dâm độc kia làm lú lẫn đầu óc, khiến nơi này của ngươi sưng lên rồi."

Vừa dứt lời, y liền thò tay vào trong nước sờ lên hậu đình của Từ Trạch, miệng vẫn tiếp tục nói: "Chỗ của ta có một ít thuốc trị thương thuộc hàng thượng phẩm, đợi lát nữa ta thoa cho ngươi, có thể sẽ nhanh khỏi thôi...!Chúng ta cũng có thể lại sớm được..."

Thần Sáng Thế Từ vốn cả người đang mệt mỏi, bị Nhiếp Lăng Vân nhân lúc tắm rửa sờ mó dâm dê cũng không thèm để ý.

Kết quả nghe thấy tên này càng nói càng kỳ quái, hắn "đùng" một tiếng gạt tay của Nhiếp Lăng Vân ra, cố gắng trốn khỏi cái người đang ôm mình vào lòng, vịn thành bồn tắm leo lên, yếu ớt quát: "Ngươi cút đi!"

Nhiếp Lăng Vân tất nhiên không cút.

Y ôm Từ Trạch đi ra khỏi bồn tắm, thành thật giúp hắn lau khô người, lại giúp hắn mặc y phục của mình vào—— hóa ra tên này vẫn có vài bộ trang phục mới tinh dành cho nam nhân —— sau đó lại bế người quay trở về giường của mình.

"Ngươi có phải đang giận ta lừa ngươi không?" Nhiếp cựu nữ chính đã thay một bộ nữ trang khác, gương mặt quốc sắc thiên hương [1] cũng không còn cười nữa mà tỏ ra hơi oan ức, khiến cho người ta nhìn mà thương.

Tuy nhiên đã đến lúc này, Từ Trạch đâu còn dễ dàng bị y đánh lừa, hắn cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi là thiếu gia của Đoạn Nhạc môn, kẻ tiểu nhân như ta làm sao dám giận ngươi."

"Ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, thật sự ta không hề có ý định muốn lừa ngươi." Nhiếp Lăng Vân cũng trèo lên giường, bất chấp Từ Trạch đang giãy dụa ôm hắn vào lòng, dùng chất giọng trầm thấp kể lại: "Trước khi mẫu thân sinh ra ta, có một vị thần tiên đi vào giấc mộng của bà mách bảo, nói rằng trong mệnh của ta có một kiếp nạn, nhất định phải nuôi ta lớn lên bằng thân phận nữ nhân, đến lúc hai mươi tuổi mới có thể trở về bình thường.

Ban đầu cha mẹ ta không tin, nhưng từ sinh ra thân thể ta luôn ốm đau yếu ớt, nếu không phải do mẫu thân thay đổi tất cả tã lót của ta sang loại thêu hình hoa mẫu đơn, hoa sen, chỉ sợ lúc đó ta cũng không sống được.

Sau đó khi ta lớn hơn một chút, hai người bọn họ mấy lần thử cho ta quay về ăn mặc như một nam thiếu niên, nhưng ngay đêm đó ta liền đổ bệnh nặng sốt cao, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.

Cho nên mặc dù ta biết mình là một nam nhân, nhưng từ sinh ra đến bây giờ đều phải lấy thân phận Đại tiểu thư của Đoạn Nhạc môn để sống, e là còn phải sống như vậy thêm bốn năm, thậm chí lâu hơn nữa."

Nghe thấy y nói như vậy, tuy Từ Trạch vẫn giận y khiến hắn tưởng bở vui sướng hai năm, còn giận y tối hôm qua làm tình không biết tiết chế, nhưng sau cùng hắn vẫn hơi hơi nguôi ngoai, trên mặt cũng trở nên nhu hòa hơn.

Có điều Thần Sáng Thế Từ mềm lòng, không phải là vì cảm thông Nhiếp Lăng Vân thân là nam tử mà bị ép phải sống bằng thân phận nữ nhân, mà bởi vì, cảnh ngộ lần này của Nhiếp Lăng Vân, e là có quan hệ với thiết lập trong cuốn tiểu thuyết gốc của hắn.

Hóa ra vị mẫu thân mất sớm kia của Nhiếp cựu nữ chính không phải là một nhân vật tầm thường, không phải chỉ là một cô gái không có gia đình lưu lạc đến thôn trấn bên cạnh Đoạn Nhạc môn, rồi cùng Đoạn Nhạc môn chưởng môn nhất kiến chung tình [2] như trong đoạn đầu của tiểu thuyết gốc miêu tả.

Vị đại mỹ nhân quy tiên khi Nhiếp tiểu sư muội mới mười tuổi này kỳ thực là cô con gái duy nhất của cựu giáo chủ ma giáo trước đây, đồng thời là thánh nữ của ma giáo.

Năm đó giáo chủ ma giáo đương nhiệm tạo phản, chém giết bừa bãi cả nhà cựu giáo chủ, nhưng nhất thời vô tình để cho vị thánh nữ này trốn thoát.

Lẽ ra nàng chạy được thì cho nàng chạy thôi, một cô con gái võ công bình thường của cựu giáo chủ cũng không thể làm được chuyện gì đao to búa lớn.

Kết quả vị này không hổ danh là mẫu thân của nữ chính, trước khi chạy trốn còn trộm mang theo cả bí tịch võ công do các đời giáo chủ ma giáo trước truyền lại và mật lệnh đi mất, khiến cho giáo chủ đương nhiệm hiện tại của ma giáo lên chức nhiều năm như vậy, vẫn là kẻ danh bất chính, ngôn bất thuận, không thể bắt mọi người trong ma giáo phục tùng, chia bè kéo phái chém giết lẫn nhau, chiến đấu càng ngày càng ác liệt.

Mà mẫu thân của Nhiếp Linh Vân sau khi rời khỏi ma giáo, trước khi chết liền chôn bí tịch và mật lệnh ở ngọn núi phía sau Đoạn Nhạc môn.

Đây cũng là chi tiết mấu chốt ẩn giấu sau một năm thảm họa diệt môn của Đoạn Nhạc môn, cũng là cơ sở quan trọng nhất để nam chính Giang Thành tương lai có thể đứng đầu cả giới võ lâm.

Trong tiểu thuyết gốc, bởi vì Nhiếp Linh Vân có thân phận là cháu gái duy nhất của cựu giáo chủ ma giáo, và Giang Thành có hơn nửa bộ chiêu thức thực ra là võ công của ma giáo, hai người bọn họ mới thoái ẩn giang hồ không hề lưu luyến gì sau khi đánh bại âm mưu của ma giáo cùng thanh trừ những thành phần bại hoại trong giới võ lâm.

Mà Nhiếp Lăng Vân sở dĩ bị nuôi dạy lớn lên với cái tên Nhiếp Linh Vân, e là không phải vì thần tiên báo mộng gì cả, mà là vì vị mẫu thân kia của y lo lắng sẽ có một ngày thân phận của chính mình bị bại lộ, con gái dù sao cũng dễ được chính đạo buông tha hơn con trai, cũng có ít khả năng bị người trong ma giáo mang về làm quân cờ để tranh đấu quyền lực nội bộ hơn.

Nghĩ đến mẹ của Nhiếp cựu nữ chính hao tâm tổn trí như vậy, ngày trước không biết trong lòng có bao nhiêu nhẫn tâm mới có thể hạ độc chính con ruột còn nhỏ tuổi của mình, cũng không biết phải có kĩ năng diễn xuất và tố chất tâm lý xuất sắc thế nào mới có thể lừa gạt được người chung chăn kề gối với bà...!Thần Sáng Thế Từ liền cảm thấy lúc trước mình viết vài câu phác hoạ ra bối cảnh, thế mà lại là đang tạo nghiệp...!Có điều ngày đấy hắn cũng không nghĩ Nhiếp tiểu sư muội sẽ biến thành nam nhân đâu?!

Từ Trạch nghĩ đến những điều này, trong lòng cơn giận với Nhiếp Lăng Vân cũng vơi đi hơn nửa, chỉ có thể cảm thán tạo hóa trêu ngươi, rốt cuộc là vị thần tiên nào rảnh rỗi biến tiểu sư muội xinh đẹp nhà người ta thành tiểu sư đệ tội nghiệp.

Mà cái vị mười mấy năm qua trừ việc phải giả gái ra kỳ thực cũng không có gì tội nghiệp - trái lại còn được cha mẹ vì trong lòng hổ thẹn mà hết sức yêu chiều bù đắp - Nhiếp tiểu sư đệ vừa nhìn thấy sắc mặt hắn chuyển biến tốt, lập tức nắm bắt thời cơ, nói: "Ta từ sinh ra đến giờ hầu như không có một ngày nào được sống đàng hoàng...!Từ khi còn bé ta đã được nói cho rằng mình là một nam nhân, nhưng ngày ngày lại phải mặc đồ của nữ giới, lớn lên lúc nào cũng phải luôn đề phòng tránh bị người khác nhìn ra sơ hở.

Có nhiều lúc nghĩ phải sống như vậy mấy năm nữa, cũng chưa chắc đã được giải thoát, ta chỉ cảm thấy chi bằng chết cho xong."

Nhiếp Lăng Vân lúc nói những câu này vành mắt đỏ bừng, sau đó tiếp tục ám chỉ: "Ta phải nói thật với ngươi, ta tuy được mọi người trong môn phái vô cùng sủng ái, được chốn võ lâm tôn sùng là nhân vật trẻ tuổi anh tài đệ nhất giới, nhưng một người bạn để tâm sự tình cảm thì ta lại chẳng có ai.

Trừ phụ thân của ta ra, ngươi chính là người gần gũi nhất với ta ở trên cõi đời này!"

Không ngờ chỉ một nồi thịt kho tàu trước đây của mình lại triệu đến một tên oan gia như vậy, Từ Trạch thở dài một hơi, đưa tay ôm ngược lại y vào lòng, an ủi: "Có con chim đỗ ở cái gò phía nam, ba năm không vỗ cánh là để cho lông cánh mọc dài, không bay không kêu là để quan sát phép dân.

Tuy không bay, nhưng đã bay thì ắt ngút trời; tuy không hót, nhưng đã hót thì ắt kinh người [3]...!Ngươi ngủ đông mười mấy năm, chắc chắn sẽ có một ngày đại bàng tung cánh, bay xa ngàn dặm."

Nhiếp · đại bàng nghe thấy hắn dỗ dành như thế, lập tức nhoẻn miệng cười, vừa dụi dụi đầu trong ngực hắn vừa nói: "Thật ra...!Đêm qua lúc ta đè ngươi ở dưới thân, liền cảm thấy sống cả một đời chưa từng có giây phút nào sung sướng như vậy, cũng chưa từng có giây phút cảm nhận được mình chính là một nam nhân thực thụ như thế...!Chỉ mong cả ngày lẫn đêm được cùng ngươi thân thể nối liền, cùng ngươi Vu sơn mây mưa [4]."

...!

......!

Không ngờ đối phương chuyển chủ đề nhanh như vậy, Thần Sáng Thế Từ sững lại mất mấy giây, sau đó lập tức đẩy tiểu lưu manh trong lòng mình ra.

Hắn vừa định mở mồm ra mắng người, liền nghe thấy ngoài cửa phòng có người gõ cửa hỏi: "Vân nhi, con có ở trong phòng không?"

Nghe tiếng là biết, chính là vị Nhiếp chưởng môn nên mời hắn xuống núi đến địa bàn mới kia.

- ---------------------------------------------------

Chú thích

[1] Quốc sắc thiên hương: Một thành ngữ Trung Quốc, ngày nay được sử dụng như phép ẩn dụ chỉ người con gái xinh đẹp, xuất chúng.

[2] Nhất kiến chung tình: Yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.

[3] Đây là một điển tích trong quyển Dụ Lão của Hàn Phi Tử - một nhà triết gia nổi tiếng của Trung Quốc thời tiền Hán.

Cả câu để chỉ những người có tài năng xuất xắc nhưng không ai biết đến, thế nhưng một khi họ thể hiện ra thì lại khiến tất cả kinh ngạc.

Mình có tham khảo bản dịch ở, các bạn cũng có thể vào đọc chương 19 để tìm hiểu thêm bối cảnh của điển tích này.

[4] Vu sơn mây mưa: Ở đây dùng với ý chỉ việc giao hoan giữa nam nữ.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play