Nhiếp Lăng Vân lần đầu trong đời được trải nghiệm kh0ái cảm cao trào của việc l@m tình, sau khi bắn t1nh xong y sướng đến mức lập tức ngồi dậy, ôm chầm lấy Từ Trạch hưng phấn nói: "Thoải mái thật, chúng ta làm lần nữa đi!"

Thần Sáng Thế Từ bị y rót cho một thành ruột đầy t1nh dịch, trong lòng vừa bất lực vừa vui mừng vì rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ.

Theo lời của ả d@m tặc chuyển giới và Nhiếp cựu nữ chính, tác dụng của cái thứ Xuân phong ngọc lộ này hẳn cũng giống như dâm dược trong cuốn tiểu thuyết gốc của hắn, đều sẽ khiến người ta h@m muốn cả đêm, nhưng chỉ cần l@m tình một lần thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Có lẽ chỉ khác ở chỗ đối tượng có tác dụng chuyển từ nữ nhân sang nam nhân.

Cho nên hắn không định giống như Giang Thành trong tiểu thuyết gốc, cả đêm lăn lộn phối hợp với nữ chính bị dâm độc phát tác —— Đờ mờ Nhiếp Linh Vân đã biến thành Nhiếp Lăng Vân rồi, nam chính trở thành người bị thao, hắn còn phối hợp cái đếch gì.

"Tuy rằng trong người ngươi còn dư lại một ít độc chưa giải trừ, nhưng cũng không còn gì đáng ngại. Ngươi tạm thời nhẫn nhịn, đợi ta quay về môn phái tìm thầy y... A..." Từ Trạch vừa nói chuyện, vừa cố gắng lấy tay chống lên mặt đất, muốn từ trên người Nhiếp cựu nữ chính đứng lên. Nhưng hắn còn chưa kịp rút hết phân thân nửa mềm của đối phương ra khỏi hậu huyệt, trên người liền mất sức lực lại ngồi xuống, một lần nữa ngậm tiếp thịt vật kia vào bên trong cơ thể.

Điều khiến hắn luống cuống hơn chính là, có một luồng khí khô nóng không rõ xuất phát từ bụng hắn, rất nhanh lan ra toàn thân, mà bí động vừa mới được t1nh dịch Nhiếp Lăng Vân xối rửa qua kia lại càng trở nên ngứa ngáy không chịu nổi, ngay cả miệng huyệt cũng không kìm được co rút liên tục.

"Ưm... Làm sao có thể, rõ ràng ta không trúng độc..." Từ Trạch vô lực dựa vào lòng người đang ôm lấy hắn, chỉ trong một thời gian ngắn, làn da màu cổ đồng liền ửng hồng lên một cách bất thường.

Trái lại Nhiếp Lăng Vân đã nghĩ ra nguyên nhân: "Ta nghe nói loại thuốc Xuân phong ngọc lộ này sẽ theo nguyên dương của người trúng độc truyền ra ngoài cơ thể, có phải... Có phải bởi vì ta vừa mới bắn t1nh vào bên trong ngươi hay không..."

... Trời đụ cái này giả thiết trúng dâm độc hai lần này ở đâu ra vậy? !

Hắn chưa bao giờ viết ra cái loại xuân dược có thể truyền nhiễm từ người này sang người khác như thế đâu được không? !

Nếu đã biết thứ thuốc Xuân phong ngọc lộ kia sẽ truyền ra ngoài, Nhiếp Lăng Vân ngươi tại sao còn lấy tốc độ của xạ thủ bắn t1nh dịch vào trong người ông đây nhanh như vậy!

Nghe được tin bản thân mình cũng có khả năng trúng dâm độc, Thần Sáng Thế cảm thấy cả người đều không khỏe.

Hắn vốn chỉ định cùng Nhiếp cựu nữ chính làm một phát, kết quả bây giờ trong cơ thể hắn cảm giác ngứa ngáy không thôi, lỡ như không làm thêm tiếp hiệp nữa, qua một canh giờ sau đổi thành hắn là người bị trúng độc chết thì làm sao giờ?!

Từ Trạch cắn răng, ve vuốt d**ng vật của người dưới thân rồi tự c ắm vào trong cơ thể mình một lần nữa, sau đó cơ thể hắn lại bắt đầu nhấp nhô lên xuống.

Mà tiểu xử nam bị hắn cưỡi trên người vừa mới nếm trải qua thú vui của tình d*c, đã nóng ruột muốn thử tiếp từ lâu. Từ Trạch còn đang chậm chạp chuyển động lên xuống mấy lần, đối phương đã bắt đầu di chuyển vòng eo của y đâm mạnh lên phía trên. 

"Rách mất... A... Sướng, sướng quá..." Hậu đình bị thịt vật to dài khai phá không ngừng, đâm chọc vào nơi sâu nhất, Từ Trạch vừa cảm thấy phía sau giống như sắp nứt thành hai mảnh, vừa cảm thấy cơn ngứa ngáy trong huy3t động được những lần xỏ xuyên khều gãi, dần dần chuyển hóa thành kh0ái cảm tê dại, khiến những câu r3n rỉ hắn thốt ra cũng vô cùng mâu thuẫn, trong sự thống khổ mang theo cả niềm sung sướng ngọt ngào.

Mà phân thân của Nhiếp Lăng Vân được bí động hắn bao lấy càng trở nên hưng phấn. Mỗi lần d**ng vật y xâm nhập vào, huyệt thịt mềm mịn nóng ướt kia liền liên tục m út bú, quấn chặt không buông, kh0ái cảm ngập trời từ dưới bụng xông thẳng lên não bộ, dưới tác dụng của dâm độc dần dần phá vỡ tia lý trí cuối cùng của y, khiến y hận không thể xỏ xuyên đâm nát người ở trên thân này.

Nhiếp Lăng Vân luật động [1] lên xuống không có gì kỹ xảo gì trong một lát, sau đó cảm thấy chưa đủ đã nghiền, liền không hề rút thịt vật ra khỏi hậu huyệt của Từ Trạch, mà cứ giữ nguyên tư thế đang cắm sâu vào bên trong lật người lại, đổi thành đối phương nằm ở phía dưới, vòng eo mạnh mẽ lại tiếp tục thúc vào, mỗi một lần rút ra đâm vào lại thao càng ngày càng ác.

"A a a... Sâu quá, sắp bị thao hỏng rồi...Tuyệt thật... Sướng quá..." Trong khi hai người thay đổi tư thế, bí động bị trọn cả căn tính khí nam nhân quấy chọc điên cuồng, Từ Trạch còn chưa kịp hồi sức thì đã bị d**ng vật liên tiếp đâm chạm đến nơi sâu nhất trong cơ thể. Việc này rõ ràng khiến cho người ta cảm thấy đau đớn nhục nhã, nhưng Từ Trạch đã bị dâm độc phát tác trong cơ thể, chỉ cảm thấy sướng đến mức không thể kiềm chế được bản thân, bắt đầu lớn tiếng d@m đãng r3n rỉ.

Miệng hậu đình của hắn đóng mở co rút không ngừng, huyệt bích bên trong càng không biết xấu hổ, tự mình ngậm m út d**ng vật đâm vào không buông. Mỗi khi người ở trên th úc mạnh thịt vật to dài tiến vào, bí động của hắn liền mấp máy hé mở nuốt vật kia thật sâu; mà lúc đối phương rút tính khí ra ngoài, thì thịt mềm bên trong dũng đạo lại tham lam quấn chặt lấy, không muốn thả vật kia đi.

Từ Trạch nằm trên đống y phục được trải trên đất, khe hở giữa hai mông bị thịt vật tráng kiện không ngừng ra vào, thân thể cũng bị đối phương thao tới mức lắc lư, tiếng r3n rỉ phát ra từ miệng hắn càng ngày càng to, phân th@n dưới bụng cũng ngày càng ngẩng cao đầu.

Khi d**ng vật trong cơ thể sượt qua một điểm trong hậu huyệt, hắn liền cả người căng cứng, cao giọng thét lên bắ n ra ngoài.

Nhiếp Lăng Vân vốn dĩ cũng sắp đến cao trào, nhưng bị tràng đạo của Từ Trạch đột nhiên thít chặt lại vì kh0ái cảm bắn t1nh, y liền xuất ra bạch trọc có cả Xuân phong ngọc lộ vào trong cơ thể hắn một lần nữa.

"Ưm a... Còn muốn nữa... Mau thao ta đi..." Tuy rằng vừa mới bắn t1nh, nhưng bí động không được đâm thọc lại dấy lên cảm giác ngứa ngáy cùng trống rỗng, ánh mắt Từ Trạch trở nên dâm loạn, giương hai chân ra kẹp lấy eo của Nhiếp Lăng Vân, uốn éo thân thể van xin không ngừng.

Tai Nhiếp Lăng Vân nghe thấy được âm thanh d@m đãng của hắn, d**ng vật lại bị hậu đình mềm nộn m*t mát, thoáng chốc th@n dưới lại c**ng cứng, hai tay bắt lấy hai chân của người dưới thân, tiếp tục luật động lần nữa trong mật huyệt tràn đầy t1nh dịch bôi trơn, hung ác giã mạnh.

Dưới ánh trăng trong vắt, trong hang động nơi rừng núi hoang dã, một thanh niên anh võ [2] cường tráng rắn chắc nằm trên mặt đất, bị một thiếu niên xinh đẹp nhìn như nhu nhược đè ép dưới thân. Cơ thể có làn da màu cổ đồng vương vãi đầy t1nh dịch do chính hắn bắ n ra, lỗ nhỏ giữa hai bờ m ông căng tròn đang bị một căn d**ng vật trắng mịn như ngọc ra vào giã nện, bí động đã hai lần bị rót đầy bạch trọc của nam nhân theo động tác đâm chọc thỉnh thoảng lại mấp máy phun ra một chút trọc dịch màu trắng đục.

Hai người bọn họ chính là kiểu lấy đất làm giường, lấy trời làm chiếu, gi@o hợp nơi hoang dã, đừng nói là để các đạo sĩ bình thường đến xem, cho dù là những nhân sĩ giang hồ xưa nay không quan tâm lễ nghĩa nhìn thấy, e rằng cũng quở mắng thêm một câu: "Không biết xấu hổ!".

Có điều ở nơi thâm sơn cùng cốc [3] không một bóng người này, Từ Trạch và Nhiếp Lăng Vân Chính đều đã chìm đắm trong tình d*c, một người chỉ ngóng trông đối phương tàn nhẫn đâm xuyên lấp đầy hậu huyệt của chính mình, một người thì hận không thể vĩnh viễn chôn trong thân thể đối phương ra vào mạnh mẽ thao làm.

Hai cỗ thân thể không ngừng "bạch bạch" va chạm vào nhau, thốt lên những tiếng r3n rỉ dâm mỹ ngọt ngào mê người, thậm chí khi thịt vật ra vào trong bí động còn phát ra tiếng nước "òng ọc"... Những thanh âm này vang lên trong sơn động gần như suốt đêm, đến sắc trời sắp tờ mờ sáng mới ngừng lại.

Từ Trạch thực ra đã thoát khỏi sự khống chế của dâm dược từ lâu, nhưng trên người hắn vẫn còn dư lại một ít độc, sự khô nóng khó chịu không hề giảm bớt. Hắn lúc ấy đã bị thao lộng không biết bao nhiêu lần, toàn thân mềm nhũn vô lực, căn bản không có cách nào phản kháng, chỉ có thể yếu ớt nằm trên mặt đất cho người ta đâm chọc ra vào cả một đêm.

Nếu như không phải hắn quanh năm luyện võ, thân thể cường tráng, thì chắc đã bị Nhiếp Lăng Vân thao đến mức ngất đi không biết bao nhiêu lần.

Nhưng Thần Sáng Thế Từ thà rằng bản thân mình có thể ngất đi, chứ không phải là trơ mắt ra nhìn Nhiếp cựu nữ chính vừa thỏa mãn rút phân thân từ hậu đình của hắn ra "ba ——" một tiếng, vừa mãnh liệt phun ra trọc dịch trắng đục.

Nhiếp Lăng Vân nhẹ nhàng ấn lên bụng dưới của hắn mấy lần, để cho t1nh dịch trong cơ thể hắn chảy bớt ra ngoài, sau đó mới giúp hắn mặc quần áo vào, cẩn thận khiêng người lên, thi triển khinh công quay về môn phái.

Cho đến khi Từ Trạch được nữ chính chuyển giới nhà hắn mang vào phòng ngủ của y, hắn có cảm giác hình như bên trong bí động không cách nào khép lại được của mình vẫn đang có một vật thô to rút ra c ắm vào, t1nh dịch màu trắng đục còn sót lại từ trước nhỏ giọt xuống khiến cả quần của hắn ướt đẫm.

Khi được Nhiếp tiểu sư muội Đoạn Nhạc môn đỡ lấy nằm xuống "khuê sàng" [4] của y, trong lòng Thần Sáng Thế Từ đã sớm không còn ý nghĩ hai người sẽ từ biệt không gặp lại nhau, mà là đổi thành một câu gào thét phẫn nộ——

Nhiếp Lăng Vân ngươi chờ đó cho ông, nhìn ông đây xuống núi rèn luyện thành tài, sau đó thao chết ngươi!

-------------------------------------------------------------------

Chú thích

[1] Luật động: Dùng để chỉ những chuyển động, vận động có quy luật, có tiết tấu nhịp nhàng, lặp đi lặp lại.

[2] Anh võ: Dùng để miêu tả những người đàn ông anh tuấn, tài hoa, dũng cảm.

[3] Thâm sơn cùng cốc: Ý chỉ những nơi núi rừng xa xôi, hẻo lánh.

[4] Khuê sàng: Ý chỉ giường ngủ của người con gái, ở đây Từ Trạch đang khịa việc Nhiếp Lăng Vân giả gái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play