Mấy ngày sau, hoa mai trong viện vẫn nở khắp nơi, hương thơm cũng như lúc ban đầu. Tuyết trắng đầy trời đã ngừng rơi, Diệp Mộ Sanh cũng nên khởi hành.
Bên ngoài tiểu viện, Diệp Mộ Sanh mặc một bộ hồng y, dùng vải bố bao bọc đàn, ở trước mặt lão giả bỗng nhiên quỳ xuống, lạy ba cái “Cảm tạ sư phụ cùng sư nương nhiều năm giáo dưỡng, đồ nhi không có gì báo đáp. Đợi tâm nguyện của đồ nhi hoàn thành, báo thù xong, chắc chắn sẽ mang rượu ngon trở về vấn an sư phụ cùng sư nương.”
“Ai…… Vi sư biết ngươi định muốn đi báo thù, oan oan tương báo khi nào dứt (*). Tuy ngươi thiên phú dị bẩm, nhưng sức lực một mình ngươi như thế nào có thể đấu lại bọn họ.” Lão giả lắc lắc đầu, hơi hơi thở dài nói. Đồ nhi nhà mình từ nhỏ liền thập phần khắc khổ luyện đàn, học y thuật, chính là để một ngày nào đó có thể xuống núi báo thù rửa hận.
(*)“Oan oan tương báo” ý muốn nói oán thù nên cởi chứ không nên buộc
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT