Sắc trời lãnh đạm, có chút nặng nề, mưa phùn dần dần rơi xuống, một thanh niên mặc âu phục màu đen, đại khái khoảng mười tám, mười chín tuổi đi vào mộ địa.
Thanh niên có dung mạo xuất chúng nhưng sắc mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng, không có một tia sức sống.
Cậu trước đó không lâu vừa mới tham dự toà án, chính là nhân chứng chứng minh cha cậu có hành vi phạm tội.
Chứng cứ phạm tội của cha cậu vô cùng xác thực bị phán xử tử hình, Diệp Mộ Sanh bình tĩnh mà rời khỏi toà án, đi tới mộ địa.
Đi đến trước mộ của người mẹ quá cố, Diệp Mộ Sanh không một tiếng quỳ xuống, môi mỏng khẽ nhếch, những ngón tay có khớp xương rõ ràng lại tái nhợt ôn nhu mà vuốt ve bức ảnh trên bia mộ.
"Mẹ, con đã báo thù cho người cùng ông ngoại, còn có em gái, mọi người ở dưới chín suối có thể nhắm mắt." Diệp Mộ Sanh cười nói.
Nhịn mấy năm, cậu rốt cuộc cũng báo thù!
Cha cậu - Dịch An nói tóm lại là một tên biếи ŧɦái có dã tâm bừng bừng. Vừa mới bắt đầu đã lợi dụng tình yêu của mẹ cậu dành cho hắn, ở rể Diệp gia, sau đó nhảy lên thành tổng giám đốc công ty của ông cậu.
Đè nén dã tâm cùng oán khí, dùng ôn nhuận khiêm tốn ngụy trang, ngoan ngoãn ở Diệp gia công tác, mười mấy năm sau Dịch An rốt cuộc không nhịn được nữa.
Đầu tiên là thiết kế hãm hại ông ngoại cậu xảy ra tai nạn, sau đó lại mua chuộc bác sĩ, làm mẹ cậu cùng với em gái mới sinh ra chết ở trên giường bệnh.
Ông ngoại mất, mẹ mất, em gái mất, một loạt đả kích xảy ra lúc cậu mười lăm tuổi.
Nhưng mà đây mới chỉ là bắt đầu......
Cậu cho rằng Dịch An cũng sẽ gϊếŧ cậu, không có nghĩ đến, Dịch An ngoài mặt ôn tồn lễ độ, hắn là cha cậu, thế mà lại là cái tên biếи ŧɦái phát rồ phát điên!
Khi đó cậu không có cái gì uy hϊếp với hắn, vì thế Dịch An đã nhốt cậu ở trong nhà, mỗi ngày tra tấn cậu, lấy cậu ra đánh chửi.
"Ha ha ha......" Diệp Mộ Sanh điên cuồng cười phá lên, cậu biết những tội ác đó, đều là bởi vì tên biếи ŧɦái khi tra tấn cậu nói cho cậu biết.
Cậu từng thử qua tự sát, nhưng mỗi lần đều thất bại, vì thế cậu lựa chọn ẩn nhẫn! Từ mỗi ngày mắng Dịch An, từ từ biến thành người con trai đáng thương đồng tình với cha, không nghĩ tới như vậy thật đúng là hữu hiệu.
Mấy năm qua, Dịch An dần dần buông cảnh giác xuống, đối với cậu ôn nhu hơn rất nhiều, còn cho phép cậu ra cửa.
Chẳng qua Diệp Mộ Sanh lại bắt đầu âm thầm phản kích......
"Mẹ, người có biết không? Tên hỗn đản kia năm ngày sau sẽ bị bắn chết, ha ha...... Bắn chết...... Còn có đám người kia năm đó giúp hắn hại chết mọi người, cũng đều bị sa lưới theo!" Diệp Mộ Sanh một tay đỡ bia mộ, một tay bụm mặt nói.
Nụ cười trên mặt Diệp Mộ Sanh dữ tợn khiến người khác nhìn cảm thấy rùng mình, tiếng cười cậu điên cuồng, thanh âm lại bi thống, làm người ta đau lòng.
Mưa phùn giữa không trung lặng lẽ không tiếng động rơi xuống, thân ảnh mảnh khảnh của Diệp Mộ Sanh cũng càng thêm mờ mịt trong mưa.
"Ha ha...... Chẳng qua sau khi hắn chết, thế giới này con sẽ không còn người thân nào chỉ còn lại một mình con........."
Thanh âm Diệp Mộ Sanh trầm thấp nghẹn ngào, chất lỏng trong suốt bỗng nhiên theo ngón tay chảy xuống.
Mưa càng rơi xuống càng lớn, Diệp Mộ Sanh quỳ ở mộ địa đại khái khoảng hai tiếng cả người đã hoàn toàn ướt đẫm.
Sau khi ông ngoại chết, khi đó mẹ cậu còn sống loáng thoáng biết chút gì đó từng nói với cậu mặc kệ như thế nào mẹ cậu cũng muốn cậu kiên cường mà sống sót.
"Mẹ, cho dù chỉ còn lại một mình, vì mọi người, con cũng sẽ kiên cường mà sống sót." Diệp Mộ Sanh đứng thẳng, mặt ướt đẫm, nụ cười cậu sáng lạn, mắt hoa đào cong thành trăng non.
"Nhưng mà con thật sự rất nhớ mọi người ......" Diệp Mộ Sanh nhắm mắt lại, giọt mưa dính dưới hàng mi dài hơi hơi rung động, cười khổ nói: "Nếu mọi người còn sống thì tốt rồi..."
【 đinh -- chúc mừng ký chủ kích hoạt thành công hệ thống ' chữa khỏi Boss phản diện '. 】