Tóc dài rũ xuống che khuất đôi mắt của Chu Lạc Ly, môi mỏng nhàn nhạt nhấp nhấp, Chu Lạc Ly duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve qυầи ɭóŧ. [Clm =)))))]
Qυầи ɭóŧ này không phải là Diệp Mộ Sanh tự giặt chứ??? Không có khả năng!
Diệp Mộ Sanh như thế nào cũng là đại thiếu gia, sao có thể giúp người khác giặt quần áo, hơn nữa lại là qυầи ɭóŧ!
Cho nên qυầи ɭóŧ hẳn là được cửa hàng giặt quần áo giặt……
Đúng rồi, cái qυầи ɭóŧ kia!
Đột nhiên nghĩ tới cái gì, lỗ tai Chu Lạc Ly lại lần nữa sung hồng, sau đó nhanh chóng ném qυầи ɭóŧ xuống rồi đứng lên. Hắn mở cửa chạy nhanh như bay xuống lầu, tìm kiếm thân ảnh Tiết quản gia khắp nơi.
Sau khi chạy một vòng quanh biệt thự, Chu Lạc Ly rốt cuộc cũng tìm được Tiết quản gia đang cầm cây kéo tu bổ bụi cây.
“Hô…… Hô…… Tiết……” Chu Lạc Ly chạy đến trước mặt Tiết quản gia dừng lại, Chu Lạc Ly cong eo tay đặt ở trên đầu gối há mồm thở dốc, trán hơi hơi ướŧ áŧ nhỏ vài giọt mồ hôi xuống làn da, màu da tái nhợt trong suốt cũng nổi lên màu đỏ.
Hắn vẫn luôn ở trong phòng đen như mực, thật lâu không có vận động, lại còn có không ăn uống gì làm cho thân thể hắn vốn dĩ có tố chất không tệ lắm biến thành ma ốm, mới chạy một lát liền mệt muốn chết.
“Thiếu gia cậu làm sao vậy? Có chuyện gì chậm rãi nói.” Đột nhiên Chu Lạc Ly chạy tới làm ông có chút hoảng sợ, Tiết quản gia phản ứng nhanh vội vàng buông cây kéo ra, từ trong âu phục lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau trán Chu Lạc Ly, nhíu mày lo lắng hỏi.
Hơi chút nghỉ ngơi một chút, Chu Lạc Ly lúc này mới ngẩng đầu, dùng con ngươi thâm thúy nhìn thẳng Tiết quản gia hỏi, “…… Hô……khi bác Tiết sửa sang lại quần áo của Diệp Mộ Sanh có hay không…… Có hay không bỏ qυầи ɭóŧ cất vào?”
Người ta cho mình mượn qυầи ɭóŧ mới, sau khi trả lại cho người ta, tuy rằng qυầи ɭóŧ đã giặt sạch sẽ, nhưng cũng thực không lễ phép.
Nếu Tiết quản gia đem qυầи ɭóŧ hắn từng mặc trả lại cho Diệp Mộ Sanh thì phải làm sao bây giờ? Hiện tại cứ như vậy đuổi theo Diệp Mộ Sanh? Ngẫm lại Chu Lạc Ly liền cảm thấy xấu hổ!
“Ha hả, hóa ra là chuyện này! Thiếu gia, cậu yên tâm, trước khi cậu dặn thì tôi đã mua một qυầи ɭóŧ mới tinh đưa cho Diệp thiếu gia, tôi tin rằng Diệp thiếu gia cũng sẽ không để ý một cái qυầи ɭóŧ đâu.”
Thấy dáng vẻ này của Chu Lạc Ly, Tiết quản gia cười giải thích.
“Hô… May mắn.” Nghe thấy Tiết quản gia nói rõ ràng như vậy, Chu Lạc Ly mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, sau đó xoay người rời đi.
Tóc đen ướŧ áŧ bao phủ hai con mắt của Chu Lạc Ly, hắn đã thu liễm toàn bộ biểu tình hơi hơi lộ hồng nhuận trên mặt, Chu Lạc Ly lại biến về bộ dáng âm u như cũ.
“Thiếu gia cậu đây là đang thẹn thùng sao?”
Chu Lạc Ly vốn đã định rời đi, đột nhiên bị Tiết quản gia nói ra những lời này làm hắn sợ tới mức sửng sốt một chút, vốn dĩ thân thể không có lực khiến cho Chu Lạc Ly thiếu chút nữa bị vấp ngã!
“Thiếu gia! Cẩn thận một chút.” Thấy Chu Lạc Ly thiếu chút nữa bị vấp ngã, Tiết quản gia lo lắng mà chạy tới. Nhưng căn bản Chu Lạc Ly không muốn để ý tới Tiết quản gia, trực tiếp đi rồi.
Thẹn thùng! Sao có thể!
Diệp Mộ Sanh cùng hắn đều là nam, hắn sao có thể sẽ thẹn thùng!
Hắn chỉ là cảm thấy nếu đem qυầи ɭóŧ đã mặc qua đưa cho Diệp Mộ Sanh thực không lễ phép mà thôi.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào trên người Chu Lạc Ly, gió nhẹ nhàng ôn nhu phất qua, thổi bay một vài sợi tóc đen của Chu Lạc Ly, lộ ra phần tai đẹp lại phiếm hồng.
Tiết quản gia cũng không có đi truy hỏi Chu Lạc Ly, mà là đứng nguyên lẳng lặng mà nhìn bóng dáng Chu Lạc Ly, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
Thiếu gia hiện tại chịu chủ động ăn cơm, còn có chủ động đáp lời ông, xem ra bệnh tình thiếu gia đã chậm rãi khởi sắc.