The Darkening of Your Soul

chương 1


1 tháng

trướctiếp

Phản bội, khi xảy ra, nó đã làm Harry bất ngờ hơn bất kỳ cú đánh nào trên sân Quidditch anh đã chơi. Anh không mong đợi điều đó, không chuẩn bị cho điều đó, thậm chí còn không thể tin được.

Cuộc chiến đã kết thúc. Kẻ thù bị đánh bại. Harry đã hoàn thành lời tiên tri và cuối cùng đã có thể sống cuộc sống mà anh muốn, tránh xa danh tiếng và những kỳ vọng vô lý từ công chúng đang kinh hoàng trông chờ vào một thiếu niên để được cứu rỗi.

Ít nhất, về mặt lý thuyết, Harry được tự do làm những gì mình muốn. Báo chí vẫn săn đuổi anh và viết những bài báo lố bịch về anh, mọi thứ từ việc đặt câu hỏi về quyết định dành mùa hè của anh ở Hogwarts để giúp xây dựng lại cho đến việc dựng lên những mối quan hệ bất chính giữa Harry và hầu như mọi phù thủy và pháp sư mà Harry thậm chí có liên lạc từ xa và một số người mà anh thậm chí chưa từng gặp trước đây. Nhưng Harry không để điều đó làm phiền mình, giờ anh đã quen với tất cả những sự chú ý không mong muốn đó. Anh dành những ngày của mình để làm việc với Hermione và Giáo sư Flitwick cùng nhiều người khác để sửa chữa thiệt hại cho ngôi trường thân yêu của họ. Và đến tối, anh ngủ trong sự thoải mái cùng an toàn trong Tháp Gryffindor.

Ron đã quyết định tham gia lực lượng Thần Sáng một tuần sau khi trận chiến cuối cùng kết thúc, Kingsley với tư cách là Bộ trưởng Bộ Pháp thuật mới đã đề nghị vị trí này cho cả Ron và Harry. Tuy nhiên, Harry đã từ chối. Đúng vậy, anh vẫn tin rằng mình có thể muốn trở thành một Thần Sáng, nhưng trước tiên anh cần nghỉ ngơi sau một năm họ đã trải qua. Vì vậy, Harry quyết định giống như Hermione quay lại Hogwarts thêm một năm nữa để thi NEWT. Sau đó, anh mới có thể tham gia khoa Thần Sáng. Harry khá chắc chắn rằng họ sẽ không từ chối anh, bất kể điểm NEWT của anh là bao nhiêu.

Một tuần trước sinh nhật của mình, Harry nhận được một con cú từ Kingsley yêu cầu anh đến Bộ. Có một vài thứ cần làm rõ và vì Harry vẫn chưa đưa ra bất kỳ tuyên bố chính thức nào cho bất kỳ ai, Kingsley đề nghị họ giải quyết cùng lúc. Giống như một kẻ ngốc, Harry không thắc mắc bất kỳ điều gì trong số này, đặc biệt là sau khi anh đưa lá thư cho Hermione và cô ấy đảm bảo với anh rằng đó có lẽ chỉ là một cuộc phỏng vấn thông thường để lưu hồ sơ của họ.

Và như một tên ngốc to xác, Harry đã đến Bộ vào ngày hôm sau vào giờ đã định và đi thẳng vào một bức tường của các Thần Sáng. Anh đã bị tấn công trực diện bởi ít nhất năm bùa choáng trước khi anh kịp rút đũa phép ra khỏi túi.

Harry tỉnh dậy trong một phòng giam, xung quanh anh toàn là tường trắng với một cánh cửa trắng chắc chắn không có tay nắm. Không có bất kỳ cửa sổ nào, chỉ có đồ nội thất bằng kim loại cơ bản. Một chiếc giường với một tấm nệm mỏng và một chiếc chăn cũ kỹ, một chiếc bàn, một chiếc ghế đơn và ở góc phòng là một bồn cầu với một bồn rửa nhỏ phía trên không có gương.

Ngáp dài nhìn xung quanh, Harry từ từ ngồi dậy. “Xin chào?”

Không có ai trả lời.

Harry nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh túa ra khắp người. Anh đang ở trong phòng giam của Bộ và anh không biết tại sao. "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Kingsley? Có ai không?" Harry đi tới đi lui trong phòng giam, đập cửa vài lần, nhưng không có tiếng trả lời và không ai đến giải thích bất cứ điều gì cho anh. Harry kiểm tra bản thân nhưng bất cứ thứ gì hữu ích mà anh mang theo người đều mất. Đũa phép, chiếc túi da mokeskin mà anh vẫn đeo quanh cổ, một nắm Galleon cậu giữ trong túi quần jean phòng trường hợp cậu muốn đi bộ đến Hogsmeade để uống một ly ở quán Leaky Cauldron hoặc một thanh sô cô la từ Honeydukes.

Sau khi đi đi lại lại trong khoảng thời gian tưởng như hàng giờ, Harry ngồi xuống giường với một tiếng thở dài mệt mỏi. Liệu bọn Tử thần Thực tử đã quay lại nắm quyền ở Bộ chưa? Lucius Malfoy đã trở lại Azkaban sau một phiên tòa ngắn, và nhiều người khác như Yaxley, Carrows và Lestranges đã chết trong trận chiến cuối cùng. Nhưng Draco và Narcissa Malfoy được tự do làm những gì họ muốn sau khi Harry đã thay mặt họ nói thay trong phiên tòa của họ. Anh nợ Narcissa một món nợ cả đời. Có vẻ như đó là điều tử tế nên làm, nhưng giờ Harry tự hỏi liệu đó có phải là điều ngây thơ nên làm và anh đã tạo cho họ một cơ hội để trả thù anh bằng cách nào đó.

Đồ vệ sinh cá nhân đơn giản và các bữa ăn xuất hiện vào những giờ cố định. Cháo cho bữa sáng, bánh sandwich giăm bông hoặc phô mai cho bữa trưa, một đĩa khoai tây, cà rốt và một miếng gà khô cho bữa tối. Mặc dù lúc đầu có chút nghi ngờ, Harry vẫn ăn hết thức ăn được cung cấp. Anh hiểu rõ từ khoảng thời gian ở nhà Dursley và sống trong lều gần một năm với sự chuẩn bị tối thiểu rằng không ăn khi được cung cấp thức ăn là một điều rất ngớ ngẩn. Anh không biết điều gì sắp xảy ra. Cậu cần giữ thể lực cho mình. Anh dành những ngày đi lại và những đêm ngủ ngon nhất có thể, thỉnh thoảng gọi to nhưng không ai trả lời và không ai đến.

Sau những gì Harry đoán từ số lượng bữa ăn mà anh đã ăn là khoảng một tuần, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra. Harry bật dậy khỏi giường vì anh vừa mới thức dậy. Nhưng trước khi anh kịp thốt ra một lời, một Thần Sáng cao lớn đã ếm lên anh một bùa im lặng. Vài phút sau, những chiếc còng kim loại nặng nề khép lại quanh cổ tay và mắt cá chân của anh, những sợi xích dày trói chặt chúng lại với nhau. Harry bị kéo mạnh ra khỏi phòng giam, qua một hành lang ngắn và vào một căn phòng lớn, quen thuộc, chật kín các pháp sư và phù thủy.

Đây là phòng xử án nơi Harry đã có phiên điều trần về tội sử dụng phép thuật vị thành niên ngay trước năm thứ năm của mình. Thần Sáng đã lôi anh đến chiếc ghế gỗ lớn ở giữa sàn, đẩy anh vào đó và buộc chặt xích vào ghế bằng một cú vẩy đũa phép.

Harry tuyệt vọng nhìn quanh, cố gắng gọi nhưng giọng nói của anh đã mất. Anh đang bị xét xử ư? Tại sao? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Tiếng ồn xung quanh anh ta thật chói tai. Mọi người xung quanh căn phòng, cả những vị khách ngồi trên ghế xem cũng như các thành viên của Wizengamot đều để lộ sự bối rối và bất mãn của họ bằng lời nói và tiếng nói to. Hầu hết dường như đều phẫn nộ khi thấy anh hùng của họ bị xiềng xích và yêu cầu được biết chuyện gì đang xảy ra, Harry nhẹ nhõm khi nhận ra điều đó. Có lẽ, bất kể chuyện gì đang xảy ra, chỉ là một sự hiểu lầm và anh sẽ sớm được giải thoát.

Rồi anh nhớ đến Sirius và tất cả những sai lầm của công lý mà người đàn ông đó đã phải đối mặt và đột nhiên Harry không chắc liệu anh có bao giờ nhìn thấy ánh sáng ban ngày nữa không. Sirius hoàn toàn vô tội và đã thối rữa trong Azkaban trong mười ba năm trước khi trốn thoát, chỉ để chết vài năm sau đó, vẫn là một kẻ bị truy nã.

Harry cũng vô tội, theo như anh biết, nhưng điều đó chẳng giúp xoa dịu trái tim đang đập loạn xạ của anh chút nào.

Anh nhìn quanh một lần nữa và thấy Augusta Longbottom và Narcissa Malfoy đang ngồi giữa các thành viên. Draco Malfoy ngồi với khuôn mặt tái nhợt giữa đám đông, trong khi cách đó vài hàng ghế, Harry nhìn thấy Neville, Luna, Seamus và Dean. Tất cả đều trông như bị sốc khi nhìn thấy Harry bị xiềng xích. Nhưng họ không phải là những người Harry muốn, cần nhìn thấy. Tuy nhiên, dù anh có cố gắng tìm kiếm thế nào, anh cũng không thể tìm thấy Ron và Hermione ở đâu trong đám đông.

Một ý nghĩ khủng khiếp chợt đến với Harry. Ron và Hermione cũng bị bắt sao? Có phải đó là lý do tại sao họ không có mặt ở đó không? Anh không thể tưởng tượng một người như Hermione lại không làm gì trong khi người bạn thân nhất của cô bị bắt oan. Hãy nhìn xem cô đã đi xa đến mức nào để giúp Hagrid bào chữa cho Buckbeak vào năm thứ ba. Không, Hermione mà anh biết sẽ làm bất cứ điều gì để ngăn bạn mình trở thành nạn nhân của sự bất tài của Bộ.

"Im lặng!" một giọng nói vang lên khắp phòng. Percy Weasley xuất hiện, cầm trên tay một số cuộn giấy và lông ngỗng. “Tất cả đứng dậy chào Bộ trưởng Bộ Pháp thuật, Kingsley Shacklebolt.”

Kingsley xuất hiện trong bộ lễ phục màu tím trong khi mọi người xung quanh đứng dậy. Kingsley nhanh chóng vẫy tay ra hiệu cho họ dừng lại. “Các phù thủy và pháp sư của tôi. Tôi triệu tập các bạn đến đây để xét xử Harry James Potter vì tội phản quốc chống lại Thế giới Phù thủy.”

Tiếng ồn, vốn đã lắng xuống trong chốc lát, lại trở lại gấp mười lần khi mọi người hét lên đòi giải thích. Harry há hốc mồm khi nhìn Kingsley với vẻ không tin nổi.

Giơ cả hai tay lên, Kingsley cố gắng làm cho căn phòng yên tĩnh lại đôi chút. “Bộ đã nhận được một lá thư được gửi chậm từ Albus Dumbledore, được phù phép chuyển đến một tháng sau khi đánh bại Chúa tể Voldemort cho bất kỳ ai đang giữ chức Bộ trưởng Bộ Pháp thuật. Tôi sẽ đọc to lá thư này ngay bây giờ.”

Khi Percy đưa một mảnh giấy da cho Kingsley, mọi người trở nên im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng một chiếc kim rơi. Kingsley mở cuộn giấy da ra và hắng giọng. “Kính gửi người có liên quan. Tôi viết thư này để đảm bảo rằng Chúa tể Voldemort sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Để thực hiện được điều này, Harry Potter phải chết.”

Harry hét lên phản đối, nhưng không có âm thanh nào thoát khỏi anh. Anh đã chết! Anh đã đi đến cái chết khốn kiếp của mình!

“Chúa tể Voldemort đạt được sự bất tử bằng cách sử dụng ma thuật cực kỳ đen tối để chia tách linh hồn của mình. Vào đêm bi thảm xảy ra vụ án sát hại gia đình Potter, Chúa tể Voldemort đã giáng một lời nguyền giết chóc vào cậu bé Harry Potter. Nhưng vì phép thuật hiến tế có thể thực hiện được nhờ cái chết của Lily Potter, lời nguyền giết chóc đã phản tác dụng với Chúa tể Voldemort, phá hủy cơ thể hắn và xé nát linh hồn đã bị tổn thương của hắn cho đến khi một mảnh linh hồn tách ra và gắn chặt vào Harry. Vì Harry vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh, với một linh hồn chưa phát triển của riêng mình, mảnh linh hồn của Voldemort đã hợp nhất với cậu, trở thành một linh hồn mới.”

Kingsley phải dừng đọc một lúc vì tiếng la hét lại trở nên quá sức chịu đựng. Harry nhận thấy giọng điệu đang thay đổi. Không còn hầu hết những tiếng nói ủng hộ anh nữa.

“Tôi đã hướng dẫn Harry hy sinh bản thân và tôi chắc chắn rằng tôi đã hướng dẫn anh ấy đủ nhiều trong cuộc đời anh ấy để anh ấy tự nguyện làm như vậy. Nhưng Harry có một khả năng kỳ lạ là sống sót trong những tình huống đáng kinh ngạc nhất, vì vậy tôi viết lá thư này cho bạn để đảm bảo Harry vẫn chết. Để linh hồn hợp nhất của họ chết, cơ thể của Harry phải bị phá hủy. Nếu Harry còn sống, anh ấy có thể được sử dụng để đưa Chúa tể Voldemort trở lại. Tôi vô cùng hối tiếc khi phải đến mức này, và tôi thúc giục bạn tự mình kiểm tra Harry như tôi đã tự mình kiểm tra anh ấy nhiều lần. Tôi đã nói với Harry rằng mảnh linh hồn có thể bị loại bỏ bởi lời nguyền giết chóc của Voldemort, nhưng tôi chỉ làm như vậy để đảm bảo Harry sẽ hy sinh bản thân trong khi vẫn có hy vọng sống sót trước mọi nghịch cảnh. Trên thực tế, sự sống sót của Harry Potter là không thể nếu chúng ta muốn đảm bảo Chúa tể Voldemort không bao giờ trỗi dậy nữa.

Kingsley gấp tờ giấy da lại và đặt nó lên băng ghế trước mặt. “Sở Bí ẩn đã thẩm vấn ông Potter khi chúng tôi bắt giữ ông ấy lần đầu tiên và họ đã xác nhận mọi thứ mà Dumbledore viết. Tôi cũng đã đích thân nói chuyện với bức chân dung của Dumbledore ở Hogwarts và nó cũng xác nhận sự thật của những lời này. Chúng tôi có một vài nhân chứng để bổ sung vào vụ án này. Tôi gọi Hermione Granger lên bục để làm chứng.”

Hermione không nhìn anh khi cô ngồi xuống ghế nhân chứng được phân công. Harry nhìn cô tuyệt vọng, má anh ướt đẫm khi anh mong Hermione đưa ra giải pháp, để cứu vãn tình hình, nhưng Hermione không nhìn anh.

"Cô Granger, cậu Potter có bao giờ nói với cô rằng cậu ta đang chứa một phần linh hồn của Voldemort trong cơ thể mình không?" Kingsley hỏi, giọng nói trầm ấm của anh không còn bình tĩnh như thường lệ mà trở nên cứng rắn và đòi hỏi.

Hermione gật đầu nhẹ. “Đúng vậy. Nhưng anh ấy đã hy sinh bản thân mình –

“Không liên quan, theo kết luận của Sở Bí ẩn. Cảm ơn cô Granger. Chúng tôi triệu tập Ronald Weasley để làm chứng.”

Ron trông nhợt nhạt dưới những đốm tàn nhang và nuốt nước bọt rõ rệt khi anh ngồi xuống chỗ của Hermione. Trái ngược với Hermione, Ron không ngừng nhìn chằm chằm vào Harry, mắt mở to và không tin nổi.

“Ông Weasley, ông Potter có bao giờ nói với ông rằng ông ấy đang chứa một phần linh hồn của Voldemort trong cơ thể mình không?”

Ron há miệng nhưng không có âm thanh nào phát ra nên anh hắng giọng. “Ừ, anh ấy đã làm thế vài lần.”

"Chuyện này thật nhảm nhí," Neville hét lên từ khán đài khi anh ta đứng đó vung nắm đấm về phía Ron. "Đồ phản bội, đó là cách cậu trả ơn bạn mình sao? Harry là một chàng trai tốt, tuyệt nhất, và tất cả các người -" Thế giới sẽ không bao giờ biết Neville muốn nói gì vì một Thần Sáng gần đó đã làm anh ta choáng váng và hất anh ta ra khỏi phòng. Luna đang nhìn giữa Harry và Neville với cả hai tay bịt miệng vì sốc.

Khi Harry quay lại nhìn vị trí bên cạnh Bộ trưởng, Ron đã biến mất và Ginny ngồi vào vị trí của anh.

“Cô Weasley,” Kingsley nói, lờ đi mọi tiếng ồn ào để tiếp tục phiên tòa. “Cô và anh Potter đã bao giờ thảo luận về cảm xúc của anh ấy đối với Chúa tể Voldemort chưa và anh Potter đã bao giờ bày tỏ bất kỳ ý tưởng hay cảm xúc tích cực nào đối với Chúa tể Hắc ám chưa?”

Ginny gật đầu với một tiếng thở dài nhẹ. Cô ấy trông ít sốc hơn nhiều so với cả Ron và Hermione. “Đúng vậy, vào năm thứ sáu của anh ấy. Harry đã nói với tôi nhiều lần rằng anh ấy thấy Tom Riddle, đó là Voldemort trước khi anh ấy tự làm mình bị thương, rất đẹp trai. Anh ấy cũng nói với tôi rằng anh ấy nghĩ Tom Riddle xứng đáng có một cơ hội thứ hai.”

Căn phòng bùng nổ với tiếng nói hỗn loạn, hầu hết đều kêu gọi giết Harry ngay lập tức. Harry cũng cố gắng nhảy lên nhưng những sợi xích giữ chặt anh lại.

Anh không nói những điều đó, không phải như thế. Đúng, anh nghĩ Tom Riddle đẹp trai, vì anh có mắt. Hầu hết những người nhìn thấy Tom Riddle sẽ gọi anh là đẹp trai. Về việc cho Tom Riddle một cơ hội thứ hai, Harry đã thông cảm với một Riddle mười một tuổi mà anh đã thấy trong ký ức của Dumbledore. Harry biết cảm giác lớn lên không được mong muốn và không được yêu thương là như thế nào, và anh tức giận Dumbledore vì cách ông ta coi thường một đứa trẻ vì cố gắng sống sót trong một môi trường đầy thù hận. Điều đó không có nghĩa là anh muốn Chúa tể chết tiệt Voldemort quay trở lại, và Ginny biết điều này. Cô thậm chí còn đồng ý với anh.

giải thích, và thiệt hại đã xảy ra. Ginny rời khỏi khán đài mà không ngoái lại nhìn và Kingsley ra lệnh cho cả phòng trật tự. “Bây giờ chúng ta sẽ bỏ phiếu để đưa phù thủy được gọi là Harry James Potter đến cái chết bằng cách đẩy anh ta qua Bức màn che ở Sở Bí ẩn ngay sau phiên tòa này. Tất cả những người ủng hộ, hãy giơ đũa phép lên.”

Xung quanh họ, đũa phép được giơ lên và Harry có thể thấy ngay rằng phần lớn mọi người đều bỏ phiếu cho cái chết ngay lập tức của anh. Augusta Longbottom hạ đũa phép xuống, và đáng ngạc nhiên là Narcissa Malfoy cũng vậy.

Kingsley đếm nhanh và hét lên, “Và thế là quyết định rằng Harry James Potter sẽ bị xử tử ngay lập tức. Các Thần Sáng, hãy hộ tống hắn đến Bức Màn.”

Harry nhìn về phía khán đài. Draco Malfoy trông xanh xao và sắp ngất đi. Luna nước mắt chảy dài trên mặt khi cô lắc đầu phủ nhận hết lần này đến lần khác. Seamus nhìn chằm chằm xuống sàn trong khi Dean vùi mặt vào tay.

Hai Thần Sáng kéo Harry đứng dậy một cách thô bạo, nhưng đôi chân của cậu gần như không thể chống đỡ được. Cậu tê liệt, cả bên trong lẫn bên ngoài, không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Các Thần Sáng kéo cậu đến lối vào của Sở Bí ẩn, nơi có hai bóng người mặc áo choàng và đội mũ trùm đầu hộ tống họ vào bên trong và đi qua mê cung của những cánh cửa và hành lang. Kingsley và Percy cùng một vài viên chức khác đi theo họ.

Harry không có thời gian để sợ hãi. Anh hầu như không có thời gian để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Điều duy nhất anh nghe thấy là tiếng leng keng của dây xích và tiếng thở nặng nề, không đều của anh, và một lát sau, những giọng nói thì thầm với anh từ phía sau tấm màn che.

"Đẩy anh ta qua," Kingsley nói mà không có nhiều cảm xúc, và trước khi Harry kịp lùi lại, trước khi anh kịp dùng chân để ngăn chúng kéo anh về phía tấm màn che, hai Thần Sáng đang giữ anh bằng cánh tay đã đẩy anh về phía trước.

Harry loạng choạng, ngã xuống và biến mất qua lớp vải, thứ mà không hề giống vải chút nào mà giống như một cơn gió lạnh buốt. Mọi thứ tối sầm lại, rồi mọi thứ lại sáng lên. Tay chân cậu được tự do, cơ thể không còn tê liệt nữa, và Harry nhìn quanh và ngay lập tức nhận ra phiên bản ma quái của nhà ga King's Cross mà cậu đã từng đến một lần.

"Xin chào, thiếu gia," một giọng nói u ám vang lên từ phía sau anh.

Harry quay lại và nhìn chằm chằm vào bóng người cao lớn. Anh ta, mặc dù có lẽ thích hợp hơn, được tạo thành từ những cái bóng được ban sự sống, đen và luôn vươn ra để bao phủ ngày càng nhiều ánh sáng xung quanh nó, nhưng không bao giờ lớn hơn chút nào. Những cái bóng sống động mang hình dạng của một người đàn ông đội mũ trùm đầu, cao hơn Harry ít nhất hai feet. Mặc dù không nhìn thấy mắt, hoặc bất kỳ phần nào của khuôn mặt, Harry vẫn cảm thấy một cái nhìn lạnh lẽo trên mình.

“Tử Thần,” Harry nói, vì đó có vẻ là kết luận hợp lý nhất. “Xin chào.”

Một tiếng cười khàn khàn phát ra từ trong bóng tối sống động tạo nên chiếc mũ trùm đầu. “Quay lại sớm thế?”

Harry khịt mũi. "Ừ, rõ ràng là Dumbledore muốn tôi chết ngay từ đầu." Harry tức giận trong khi chỉ vài phút trước anh chẳng cảm thấy gì nhiều. Anh liếc nhìn xung quanh, hy vọng tìm thấy ông già như lần trước anh đến đó. “Ông ta không ở đây sao? Tôi muốn siết cổ ông ta bằng chính bộ râu của ông ta.”

"Không," Death nói, giọng vừa sâu lắng vừa mơ hồ. “Lần trước, Fate đã lén lút đưa ông ta vào mà ta không hề hay biết.”

"Tại sao Dumbledore lại đưa cho tôi toàn bộ bài phát biểu này để quay lại khi ông ta muốn tôi chết?" Gần như trước khi Harry hỏi xong câu hỏi, anh đã biết câu trả lời. "Tất nhiên là để hoàn thành công việc. Tôi sẽ đảm bảo Voldemort chết và sau đó lá thư chết tiệt của Dumbledore sẽ đảm bảo tôi bị giết một tháng sau đó." Harry nhìn lên Tử thần với đôi mắt cầu xin. “Điều đó có đúng không, về linh hồn của Voldemort hợp nhất với linh hồn của tôi?”

"Đúng vậy," Tử Thần nói mà không mấy quan tâm, như thể ông ta vừa mới tước đi toàn bộ sự sống của Harry.

Harry ngồi phịch xuống chiếc ghế dài màu trắng phía sau. Nghĩ đến đây thì quả là quá sức. Nó khiến đầu Harry quay cuồng. “Vậy nên thay vì chứa đựng Trường sinh linh giá tạm thời của Voldemort, tôi chính là Trường sinh linh giá vĩnh viễn của hắn.”

“Về bản chất, đúng vậy. Toàn bộ linh hồn của ngài và một phần nhỏ của hắn đã phát triển để trở thành một linh hồn mới cùng nhau.”

“Vậy thì làm sao hắn ta chết nếu tôi giữ linh hồn hắn ta sống? Và tại sao Trường Sinh Linh Giá bên trong tôi không bị phá hủy khi tôi đến đây lần đầu tiên. Và đứa bé xấu xí dưới băng ghế kia là ai?”

"Mảnh linh hồn mà ngài tìm thấy dưới băng ghế thuộc về một Trường sinh linh giá khác. Ta tin là chiếc cốc, nó chỉ mới bị phá hủy vài giờ trước. Còn về lý do tại sao Voldemort chết mà ngài còn sống, câu trả lời rất đơn giản. Nó xảy ra vì ngài muốn thế." Cái nhìn mà Tử thần dành cho anh, mặc dù Harry không thể nhìn thấy, có vẻ như là một cái nhìn thích thú.

"Hả?" Ngược lại, Harry cảm thấy khá bối rối.

"Ngài là Chủ nhân của cái chết. Ngài có quyền quyết định những thứ này. Ngài muốn Voldemort chết cho dù khi chính linh hồn ngài trói buộc hắn với thế giới của người sống, thì điều đó vẫn sẽ được thực hiện," Tử thần kiên nhẫn giải thích, nhưng vẫn có vẻ thích thú.

Harry rất mừng vì mình đã ngồi xuống vì có quá nhiều thứ để tiếp thu. "Liệu tất cả những điều này còn quan trọng nữa không?" Harry tự hỏi thành tiếng. “Tôi đã chết rồi. Không còn nhiều điều để làm về điều đó nữa.”

"Ngài không nghe sao, cậu chủ trẻ? Nếu ngài muốn, có thể làm được nhiều việc," Tử thần nói với anh bằng giọng kiên quyết nhưng không hề vô cảm.

"Như thế nào?" Harry hỏi, có chút kích động. "Bởi vì nếu tôi quay lại và bước ra khỏi tấm màn che đó, mọi người sẽ rất tức giận và ném tôi trở lại đó một lần nữa." Harry suy nghĩ một giây và rùng mình. “Hoặc ném tôi cho một tên giám ngục.”

"Ngài có thể trở về thời điểm trước đó," Tử Thần bình tĩnh nói, như thể bất kỳ điều gì trong số này đều có ý nghĩa. Harry nửa tin nửa ngờ rằng mình đang bị sốt hay gì đó.

"Trước đó?" Harry hỏi, nhớ lại Tom Riddle mười một tuổi. Nếu anh có thể quay lại thời thơ ấu của Tom... “Trước đó bao lâu?”

“Quay lại thời điểm trước khi ngài sinh ra là không khôn ngoan, thiếu gia. Thực tại sẽ có nguy cơ bị phá vỡ.”

"Được rồi, nghe có vẻ tệ," Harry đồng ý, mặc dù không phải không có chút thất vọng. Anh suy nghĩ thêm một lúc nữa. “Nếu tôi quay lại năm đầu tiên, tôi có giữ được ký ức của mình không?”

"Ngài có thể" Thần Chết nói rồi nói thêm, “Và phần còn lại trong tâm hồn ngài cũng vậy.”

Harry mở to mắt. “Phần còn lại của linh hồn tôi ư? Ý anh là Voldemort ư? Hắn cũng sẽ lấy lại được ký ức của mình sao?”

Tử thần gật đầu, và Harry muốn nhảy dựng lên và lớn tiếng từ chối cân nhắc đến điều đó. Bởi vì nó có vẻ là một ý tưởng điên rồ.

Giải phóng Voldemort, cùng với ký ức về thất bại của hắn và cách tránh điều đó, trở lại thế giới? Điên rồ. Hoàn toàn, hoàn toàn điên rồ.

Nhưng rồi, thế giới khốn kiếp này đã làm gì cho Harry Potter? Ngoại trừ năm đầu tiên tồn tại, Harry đã bị ghét bỏ, chế giễu, tôn thờ, ruồng bỏ và tổn thương... cậu đã bị tổn thương hết lần này đến lần khác. Vậy nên có lẽ thế giới xứng đáng để Voldemort trở lại, để bị tổn thương đáp lại. [Lời của editor:  Xin lỗi vì cắt ngang nhưng mà tui định nói câu này:"vì bạn xứng đáng 🤡"]

Nhưng không. Harry lắc đầu. Anh không tàn nhẫn đến thế, bất kể thế giới đã làm anh đau khổ đến mức nào cho đến khi anh bị hành quyết. Vậy là Voldemort đã ra đi. Nhưng Tom Riddle có tiềm năng. Nhưng điều gì phân biệt giữa Voldemort và Tom Riddle?

Thật dễ dàng. Linh hồn. Một linh hồn trọn vẹn.

"Tôi có câu hỏi," Harry thì thầm, tâm trí anh quay cuồng với tất cả các kế hoạch và âm mưu mà nó đang nghĩ ra. Tử thần gật đầu, vì vậy Harry tiếp tục. “Anh nói rằng tôi có thể quyết định mình sống hay chết, đúng không? Vậy về cơ bản tôi là bất tử, đúng không?”

Thần Chết lại gật đầu lần nữa.

“Tốt. Tôi là Trường sinh linh giá vĩnh cửu của Voldemort, nên chỉ cần tôi còn sống thì hắn sẽ sống, đúng không?”

"Miễn là ngài muốn thì được," Tử Thần nói trong khi nghiêng mũ trùm đầu.

“Và anh có thể trả lại toàn bộ linh hồn của Voldemort cho hắn khi anh trả lại ký ức cho hắn không?”

Tử thần hơi thẳng người. "Linh hồn của hắn vẫn còn phân tán." Tử thần chỉ vào trạm trắng mênh mông xung quanh họ bằng bàn tay mờ ảo vô định hình. “Nếu ngài thu thập các mảnh vỡ, ta có thể dung hợp chúng lại.”

"Tôi sẽ làm ngay." Harry nhảy lên và chạy xuống băng ghế. Không mất nhiều thời gian cho đến khi anh nghe thấy tiếng rên rỉ thảm hại, quen thuộc lạ lùng nhưng lại kéo căng trái tim Harry. Hay đó nên là linh hồn anh? Cậu bé Tom bị cắt xẻo đang nằm dưới băng ghế và nhìn anh bằng đôi mắt mệt mỏi.

"Không cần phải sợ đâu, Tom," Harry nói khi anh nhẹ nhàng bế đứa bé lên và ôm nó vào ngực. “Chúng ta sẽ có cơ hội thứ hai, cả anh và em. Anh sẽ có toàn bộ linh hồn của mình và em là Trường sinh linh giá của anh và em sẽ giữ cho cả hai chúng ta sống sót cho đến khi cả hai chúng ta có thể sống một cuộc sống trọn vẹn, hạnh phúc mà không có hiệu trưởng can thiệp.”

Harry không biết mình đã đi bộ quanh nhà ga ma quái này bao lâu. Thời gian dường như chẳng có ý nghĩa gì. Cơ thể Harry không bao giờ đói hay mệt mỏi, và cậu liên tục trấn an và hứa hẹn về một tương lai tươi sáng cho mỗi đứa trẻ Tom bị tật nguyền mà cậu tìm thấy. Cho đến nay, cậu đã có bốn đứa, và cậu ôm tất cả chúng trong vòng tay, ép chặt vào nhau, nhưng không đứa nào phàn nàn. Tất cả đều nhìn cậu với đôi mắt mở to, không tin nổi.

Tom tiếp theo mà anh tìm thấy không phải là một đứa trẻ sơ sinh, mà là một đứa trẻ, có lẽ khoảng bảy hoặc tám tuổi. Da của nó trông như sáp và mắt trũng sâu như thể nó đang mắc một căn bệnh khủng khiếp nào đó.

“Cháu biết chú” cậu bé Tom nói.

“Chúng ta chia sẻ một linh hồn,” Harry nói và đưa cho cậu bé Tom một trong những đứa trẻ bị cắt xẻo. “Đây, cầm lấy đứa này. Chúng ta còn một đứa nữa để tìm.” Cậu bé Tom chấp nhận mảnh linh hồn kia và lặng lẽ đi theo anh ta. Harry nghĩ rằng đó có thể là mảnh linh hồn đã nằm trong chiếc nhẫn của Gaunt, mảnh linh hồn lớn thứ hai mà Voldemort đã biến thành một Trường Sinh Linh Giá.

Điều đó có nghĩa là phần cuối cùng sẽ là phần lớn nhất.

Cậu thiếu niên Tom trông có vẻ buồn rầu, ốm yếu và rất, rất nghi ngờ khi Harry và tất cả những cậu bé Tom khác đến gần cậu.

"Chào Tom," Harry vui vẻ nói.

"Đừng gọi tôi như thế," Tom tuổi teen quát lên rồi nhìn Harry từ trên xuống dưới. “Anh là ai? Tôi có biết anh không? Trông anh quen lắm.”

"Chúng ta có chung một linh hồn," Harry nói với anh ta, bởi vì nói ra điều đó giúp anh ta chấp nhận nó. Một phần của Voldemort, của Tom Riddle, giờ đã là một phần của chính anh ta và điều đó sẽ không sớm thay đổi. "Tử thần, tôi đã có tất cả mảnh linh hồn của anh ấy rồi," anh ta hét vào nhà ga, nhận được một cái nhìn bối rối từ Tom tuổi teen và một cái nhìn tò mò từ Tom trẻ con.

"Ta hiểu rồi, cậu chủ trẻ," Tử Thần nói khi anh ta xuất hiện từ hư không ngay bên cạnh Harry. Cậu thiếu niên Tom nhảy lên khoảng một feet trên không trung và lao đến phía sau Harry trong khi những đứa trẻ Tom bị cắt xẻo bắt đầu khóc. Những giọt nước mắt to lăn dài trên má Tom.

"Khi tôi trở lại, tôi vẫn là Chủ nhân của Cái chết chứ?" Harry hỏi, ôm chặt những đứa trẻ bị cắt xẻo hơn một chút để an ủi chúng.

“Đúng vậy, miễn là không có ai khác có thể hợp nhất cả ba Bảo bối thì ngài vẫn là chủ nhân của ta.”

Và đó là tất cả những gì Harry cần biết. "Tử Thần, anh có thể vui lòng đưa những mảnh này trở lại linh hồn chính của Tom không? Và tôi muốn quay lại ngày lá thư Hogwarts gửi đến tôi. Cảm ơn." Harry đẩy ba đứa trẻ còn lại trong vòng tay của mình vào vòng tay của Tom tuổi teen, người đang cố gắng giữ tất cả chúng.

"Như ngài muốn, cậu chủ trẻ, mọi chuyện sẽ được thực hiện." Và Thần Chết chạm một ngón tay vô hình vào trán Harry, và Harry ngã ngửa ra sau, biến mất hoàn toàn.

Lời của editor: lần đầu tiên trong đời tôi rảnh loz đi edit truyện, mà nguy cơ bay truyện cao vlon, nhưng tôi chắc chắn là cái bộ này nó sẽ đc edit hoàn(or not 🤡) ehe


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp