Cậu được mẹ cầm tay đi đến một nơi nào đó mà cậu không hề biết là đâu. Cậu lên một chiếc xe màu đen cùng với mẹ sau một lúc cậu cũng đến nơi là một biệt phủ cậu đứng trước cánh cổng màu đen to lớn và bên trong là một biệt phủ mẹ cầm tay cậu đi
Ngô ăn: mẹ chúng ta đi đâu vậy
Mẹ:đi đến một nơi ở mới
Có một người đàn ông trung niên chào hỏi chúng tôi rồi dẫn chúng tôi vào nhà. Tôi nhìn xung quanh nơi này thật sự rộng lớn tôi đang đắm chìm trong suy nghĩ thì đột nhiên có một quả bóng lăn tới chân tôi có một giọng nói
Này nhóc đá qua đây hộ anh
Là một đám người có bốn năm ba nữ đi cùng họ lại gần tôi
Cho anh xin quả bóng
Tôi lặng im không nói gì bước qua vì mẹ tôi đã đi xa rồi tôi không thể bị bỏ lại được. Tôi được đưa đến một căn phòng có một người là một ông lão nhìn ông rất uy nghiêm.
Ông lão: đây là cháu nội của ông ấy sao
Mẹ:vâng
Ông lão: cháu thật sự rất giống ông nội cháu
Ngô an: vâng ạ
Mẹ: đây là ông thẩm
Ngô ăn:con chào ông ạ
Ông thẩm:ngoan lắm. Là ta có lỗi với gia đình con ta đã để con chịu khổ với mẹ con rồi đáng ra ta phải tìm con sớm hơn
Mẹ: đây không phải lỗi của bác nên bác không cần áy náy
Ông thẩm:sao có thể chứ
Mẹ: bác cho mẹ con cháu ở đây là điều tốt lắm rồi
Ông thẩm:sao lại nói vậy chứ dù sao thì không có họ ngô bảo vệ thì họ thẩm sẽ không được như bây giờ
Mẹ: đó là nhiệm vụ của mỗi người lính thôi ạ bác không cần nghĩ nhiều
Ông thẩm:hazz ta đã sắp xếp chỗ ở cho mẹ con cháu rồi giờ chắc cũng mệt rồi đi nghỉ đi
Mẹ: cháu xin phép
Ngô an:: cháu chào ông
Nơi cậu và mẹ ở là một biệt thự ở bên cạnh tay phải nhà chính đằng là sân cỏ và một sân bóng.
Sáng ngày hôm sau cậu ăn sáng xong cậu ngồi học bài làm bài tập hè cho đến tận trưa cậu xuống ăn cơm xong cậu nghỉ một lúc cậu ra sân bóng ngồi vẽ tranh cậu đang vẽ yên ổn thì
Yên tâm: mày là ai sao mày ngồi đây
Ngô an im lặng không trả lời
Yên tâm: mày không nghe tao nói à
Nghi ý: nó là người được ông cho ở biệt thự phụ đó nghe nói là hôn thê của anh thẩm
Yên tâm cười khẩy: dựa vào nó sao có tuổi so với chị hi được
Nghi ý: phải nha
Bọn chúng cười cợt cậu
Yên tâm: mày vẽ tranh sao
Giựt lấy tránh của ngô an
Ngô an: trả đây
Yên tâm: không trả
Cô ta cầm bức tranh cậu định xé nát thì bỗng có một bóng người đi tới
Làm gì
Yên tâm: thẩm ca em….
Thẩm lục nhìn yên tâm
Yên tâm:em chỉ muốn xem tranh của cậu ấy thôi không có gì cả
Thẩm lục:xem xong rồi thì trả lại
Yên tâm: vâng
Vũ hưu: cậu làm gì ở đây vậy
Nhìn xuống
Vũ hưu:zô là một cậu bé xinh đẹp nha
Làn da ngô an trắng nõn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu và đôi mắt hồng đào hoa của cậu kết hợp lại trong rất xinh đẹp và sạch sẽ mỗi tội cậu hơi gầy
Ngô an đứng dậy: cảm ơn anh
Cậu chạy đi mất