6.
Sau khi về nhà, Thẩm Như Ôn độc ác lại tiếp cận tôi.
Cô ta tốn công tốn sức tìm ảnh của bố tôi trước khi chết rồi bày ra trước mặt tôi.
Cô ta nhướng nhướng mày mang theo sự khiêu khích, “Chị à, chị xem, người này là bố của Khương Nhiễm, chế𝘵 thật là thảm, chỉ tiếc là ba tháng trước Khương Nhiễm cũng đột nhiên mất tích, em tìm không thấy cô ta, nếu không thì còn có thể giúp chị tìm kiếm thêm chút vui vẻ.”
Có rất nhiều hình ảnh được chụp từ những góc độ khác nhau.
Người đàn ông bên trên bị bao vây bởi một nhóm người, khuôn mặt xanh xao vàng vọt, trống rỗng tựa như một đống tro tàn.
Nhóm người đó cầm chai rượu đập vào đầu ông ấy.
Từ trên xuống dưới, khắp người của ông ấy đã không còn mảnh da thịt nào lành lặn.
Còn có người cầm lấy tàn thuốc dụi thẳng vào mắt của ông ấy.
Ồ, tôi nói chứ thảo nào trên 𝘵𝘩𝘪 t𝘩ể của ông ấy, phần mắt cứ có gì đó sai sai.
Tôi thu lại hết tất cả những bức ảnh.
Thẩm Như Ôn khuôn mặt mong chờ nhìn chằm chằm vào tôi, “Thế nào, chị gái, tâm trạng có tốt hơn chút nào không? Em nhớ chị đã từng nói, chị ghét nhất giọng nói của Khương Nhiễm, mỗi lần lên tiếng nói chuyện đều rất giống gá𝘪 điế𝘮, nghe nói hôm bố cô ta nhả𝘺 lầ𝘶, trong phạm vi 500m còn nghe thấy tiếng gào thét xé lòng của cô ta đấy.”
Cô ta đang cố ý chọc tức tôi.
Cô ta thành công rồi.
Tôi đứng lên, cầm đống ảnh đó trực tiếp vả vào mặt cô ta.
Bốp!
Thẩm Như Ôn cả người như chết lặng, sau khi phản ứng trở lại, cô ta trừng mắt nhìn tôi, “Con khố𝘯 này? Mày đánh tao?”
Động tĩnh tôi gây ra không nhỏ, bà Thẩm đẩy cửa bước vào, “Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Như Ôn nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng lại chẳng dám nói câu nào.
Đúng vậy, cô ta chỉ muốn chọc tức tôi, không muốn nhìn thấy tôi thoải mái.
Nào có ngờ đến tôi sẽ đánh cô ta đâu?
Huống hồ, tôi còn đang nắm thóp hai chị em nó.
Tôi cười lạnh, ôm lấy bà Thẩm, đem đống ảnh ở trong tay đưa cho bà ấy, “Mẹ, mẹ xem em gái đang làm trò gì đây này, chuyện người ta là một người công nhân đi nhảy lầu 𝘵ự 𝘵ử lại bị em ấy lôi những bức ảnh đó ra, còn đưa cho con xem, mẹ nói có nên đánh không?”
Bà Thẩm vừa nhìn liền gật đầu, “Nên!”
Qua khoảng thời gian trước tôi đối xử rất tốt với bà Thẩm, bà Thẩm đối với tôi càng ngày càng hài lòng.
Thẩm Như Ôn không dám nói một lời, cần bao nhiêu hèn nhát có đủ bấy nhiêu hèn nhát.
7.
Cùng lúc đối tốt với ông Thẩm và bà Thẩm, tôi còn nối thêm sợi dây tình cảm với Giang Nguy.
Nghe người trong bệnh viện nói, Thẩm Như Hy hôn mê lâu như vậy cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.
Đứa bé trong bụng cô ta cũng không còn nữa.
Cô ta nhìn thấy tin thời sự ùn ùn kéo đến “Đại tiểu thư nhà họ Thẩm cùng Thái tử gia Giang Thị sắp kết hôn” liền điê𝘯 cuồn𝘨 chạy về nhà.
Cô ta kích động xuất hiện trước cửa nhà họ Thẩm, “Tôi mới là đại tiểu thư của nhà họ Thẩm, người phụ nữ xuất hiện trên tivi là thế quái nào?”
Ngay đêm đó, cô ta bị bà Thẩm nghĩ là một kẻ điê𝘯 rồi đuổi đi.
Cô ta lại tìm đến Giang Nguy, dường như phát điê𝘯 thật, “Anh Giang! Em mới là Thẩm Như Hy, cô ta chỉ là kẻ mạo danh, cô ta đi nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ thành khuôn mặt của em.”
Giang Nguy: “Ăn nói xằng bậy!”
Cái gọi là tình yêu đích thực, cũng chỉ có vậy.
Tôi mềm mại quyến rũ dựa vào lòng Giang Nguy, yêu kiều che miệng lại, “Anh Giang, em sợ lắm.”
Giang Nguy rất nuông chiều tôi, không nói hai lời liền đuổi Thẩm Như Hy đi.
Thẩm Như Hy lẻ loi đứng trước cửa nhà họ Giang, toàn thân run lên vì tức giận.
Tôi mỉm cười đi theo cô ta ra ngoài, đứng sau lưng cô ta, “Anh Giang rất yêu tôi, chúng tôi sắp kết hôn rồi, cô đến đây là tự chuốc nhụ𝘤 vào thân sao?”
Đôi mắt Thẩm Như Hy trợn to, cô ta đau lòng hét vào mặt tôi, “Là mày, là con đàn bà khố𝘯 nạ𝘯! Tao phải giế𝘵 mày!”
Cô ta lao về phía tôi, nhưng tôi nhanh chóng tránh được, theo quán tính cô ta nhếch nhác ngã nhào xuống đất.
Tôi khẽ cười, dùng giày cao gót dẫm lên mu bàn tay của cô ta, âm thầm dùng lực nhấn mạnh, “Tức giận không? Tao có nhiều việc còn quá đáng hơn thế nữa cần phải làm đấy.”
Vẻ mặt Thẩm Như Hy đau đớn tột độ, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh rồi từng giọt từng giọt rơi xuống, cô ta bắt đầu cầu xin tôi nới lỏng chân, cô ta nói cô ta rất đau.
Một cảm giác sảng khoái cực lớn dâng lên trong lòng, tôi nói:
“Mày là Thẩm Như Hy thì làm sao? Người thân của mày đều bị tao cướp đi rồi, đến cả người yêu của mày Giang Nguy, những ngày này anh ta ngày đêm ở bên cạnh nịnh bợ tao, đồ của mày đều đã bị tao làm bẩn rồi, thậm chí đến tao còn không thèm nữa.”
Giang Nguy là một con c𝘩ó.
Thẩm Như Hy mày cũng vậy.
Thẩm Như Hy thoi thóp dưới chân tôi, tôi đứng thẳng người, tựa như một nữ vương.
Bỗng nhiên, Thẩm Như Hy đang cầu xin tôi tha thứ không được lại nhìn về phía sau lưng tôi rồi bật cười.
Tôi theo hướng nhìn của cô ta mà liếc qua.
Giang Nguy tựa lưng vào bức tường đằng sau, trên tay còn cầm điếu thuốc, đôi chân mày nhíu lại không biết đang suy nghĩ điều gì.
Xem ra anh ta dường như đã nghe được hết những gì tôi vừa nói rồi.
Thẩm Như Hy đau đến mức toàn thân run rẩy, trên mặt lại lộ ra vẻ vui mừng cực độ.
“Anh Giang, anh đã thấy chưa? Người phụ nữ này từ lúc đầu đến cuối đều đang lừa anh, cô ta dùng khuôn mặt của em để ở bên anh, còn huỷ hoại nhan sắc của em.”
Giang Nguy im lặng một lúc lâu, cuối cùng tiến về phía trước cầm lấy tay Thẩm Như Hy, đỡ cô ta dậy.
Bàn tay của cô ta bị tôi giẫm lên sớm đã đẫm má𝘶.
Giang Nguy nhìn xuống hỏi tôi, “Cho tôi một lời giải thích.”
Thẩm Như Hy kinh ngạc nhìn anh ta, “Anh Giang, em đã thành thế này rồi, anh vẫn còn muốn nghe Khương Nhiễm nguỵ biện hay sao?”
Giang Nguy chỉ hỏi Thẩm Như Hy một câu, “Làm sao mà cô biết được cô ta là ai?”
Thẩm Như Hy chột dạ.
“Trước đây em có đi ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ, rất thân với các bác sĩ bên đó, cách đây một thời gian các bác sĩ bên đó đã gọi điện cho em nói có một cô gái cầm lấy bức ảnh của em, muốn người ta phẫu thuật giống hệt với khuôn mặt em, lúc đó em còn chẳng để tâm…”
Nghe cô ta giải thích, tôi bật cười thành tiếng.
Đúng vậy, Thẩm Như Hy làm sao dám để cho Giang Nguy biết chỉ vì thi đại học mà cô ta đã làm ra những chuyện mấ𝘵 nhâ𝘯 𝘵ính như vậy.
Giang Nguy choàng tay qua vai cô ta, nhìn về phía tôi với ánh mắt tràn đầy sự lạnh nhạt.
Nếu như không nghe được những lời nói của tôi, có lẽ anh ta sẽ vẫn còn một chút tình cảm với tôi.
Sau khi nghe thấy rồi, một người kiêu ngạo như anh ta làm sao có thể cho phép tôi biến anh ta thành đồ chơi của mình được cơ chứ?
Tôi chùn vai xuống, dựa vào tường.
Sau khi nghe được tin tức, người nhà họ Thẩm rất nhanh đã đến nơi.
Việc đầu tiên mà Thẩm Như Ôn làm sau khi đến là cho tôi một cái tát, “Mày đúng là một con khố𝘯, làm ra những loại chuyện như thế này, lương tâm mày không đau sao?”
Trên mặt cô ta còn mang theo cảm giác sung sướng khi báo được thù, nỗi uất hận bấy lâu nay nhận từ tôi đến hôm nay cũng đã được giải toả.
Duy nhất chỉ có bà Thẩm, vẻ mặt lúc nhìn tôi có hơi do dự, “Cô tên là gì? Tại sao cô lại làm như vậy?”
Nhìn bọn họ, tôi không hề tức giận vì bị vạch trần.
Tôi liếm vào chiếc răng đang đau vì cú tát của Thẩm Như Ôn, “Các người hãy nhớ kỹ, những gì mà các người phải nhận lấy đều là đáng phải nhận.”
Nói xong, tôi bước đi thẳng, không quay đầu lại.
Sau lưng tôi, Thẩm Như Hy gào thét tới xé lòng, người nhà họ Thẩm an ủi cô ta, nhưng chẳng một ai dám lên trước cản tôi lại.
Dù gì, Thẩm Như Hy và Thẩm Như Ôn cũng đều làm những việc trái với lương tâm, nên không dám đối chất với tôi, còn ông bà Thẩm đối với tôi lại có hơi thương xót.
Làm con gái của bọn họ lâu như vậy, nhưng tôi không làm ra chuyện gì có lỗi với họ.
Còn Giang Nguy, tôi không nghi ngờ tình yêu anh ta dành cho tôi, nhưng anh ta cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình.
8.
Tin tức về hôn lễ của Giang Nguy và Thẩm Như Hy vô cùng hoành tráng.
Sau khi tôi rời khỏi nhà họ Thẩm không lâu, trên tivi lúc nào cũng phát tình hình gần đây của Giang Nguy và Thẩm Như Hy.
Ví dụ như: Thái tử nhà họ Giang đối với người vợ chưa cưới bị huỷ đi nhan sắc kia không rời cũng không bỏ, tình cảm chân thành.
Hoặc ví dụ như: Thái tử nhà họ Giang đưa đại tiểu thư nhà họ Thẩm đi chọn nhẫn cưới, nhẫn cưới có giá 1314 vạn.
*1314 trong tiếng Trung có nghĩa là “một đời một kiếp”, một trong những dãy số mang ý nghĩa trong tình yêu.
Trên màn ảnh, Giang Nguy vô cùng thương yêu Thẩm Như Hy, vô cùng dịu dàng với cô ta.
Thẩm Như Hy nói một cách khiêu khích, “Dù tôi trông như thế nào thì anh Giang đều yêu tôi nhất, anh ấy yêu không phải là khuôn mặt của tôi, mà là tâm hồn của tôi, tôi có thể kiên định nói rằng, nếu như một ngày nào đó, có một người giống y hệt với tôi đứng trước mặt, anh ấy cũng không chút lay động.”
Đôi mắt cô ta dường nhưng đang thông qua màn hình mà nhìn tôi.
Cô ta nhắm vào tôi.
Nhưng mà…
Liên quan gì đến tôi cơ chứ?
Tôi cong môi, liền gọi ngay một cuộc điện thoại.
“Xin chào, lần trước chuyện anh nói tôi suy nghĩ, tôi đã suy nghĩ xong rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT