1.
Lúc cha mẹ của Thẩm Như Hy tìm thấy tôi, Thẩm Như Hy đang ở trong phòng phẫu thuật cấp cứu.
Tôi cầm lấy túi xách của cô ta, mặt mày bình tĩnh nhìn cha mẹ cô ta.
Bà Thẩm vừa kích động vừa sợ hãi kéo tôi ôm vào lòng, “Hy Hy, không phải con nói bị ta.i nạ.n giao thông hay sao? Có bị thương không?”
Tôi bĩu môi mếu máo, vạch vết bầm chỗ đầu gối cho bà ấy xem, “Va chạm một chút, phải đền tiền, nhưng con không sao cả.”
Ông Thẩm nghi ngờ, kiểm tra từng chút một trên cơ thể tôi, nói, “Thế sao con lại vào bệnh viện?”
Đương nhiên là đến xem bộ dạng Thẩm Như Hy một chân bước vào quỷ môn quan ra sao rồi.
Tôi cười cười, đáp, “Đến kiểm tra xem đứa bé có bị gì không ạ. Nhưng không cần lo lắng, không bị ảnh hưởng gì cả.”
Nói rồi, tôi cười ngượng ngùng, sờ sờ lên bụng mình.
Ông Thẩm mặt mày căng thẳng, “Đúng đúng, đứa bé không thể xảy ra chuyện được, con còn phải nhờ nó mới gả cho Giang Nguy được chứ.”
Giang Nguy là chồng sắp cưới của Thẩm Như Hy, là một cậu ấm nhà hào môn hàng thật giá thật, là người thường xuyên lên trang nhất các tạp chí tài chính suốt năm, có thể bám vào anh ta thì nhà họ Thẩm xem như nở mày nở mặt, một bước lên mây.
Thẩm Như Hy có thai trước khi cưới, muốn dùng chiêu “mẫu bình tử quý” - mẹ nhờ con mà hưởng phước.
Tôi khẽ cong môi, “Yên tâm, con có dự tính hết rồi.”
Tôi vờ như vô tình vén tóc lên để lộ nốt ruồi nhỏ trên dái tai trái giống hệt Thẩm Như Hy.
Trong tai n.ạ.n xe ấy, khuôn mặt của Thẩm Như Hy đã bị huỷ rồi.
Chính tay tôi đưa cô ta vào phòng cấp cứu, chứng kiến mọi thứ rất chân thật.
Thế nên tôi chẳng hề lo mọi việc bị bại lộ.
Từ đầu đến chân tôi đều phẫu thuật giống Thẩm Như Hy, giống như đúc ra từ cùng một khuôn vậy.
Không ai có thể biết tôi là kẻ giả mạo.
2.
Bọn họ rất nhiệt tình đón tôi về Thẩm gia.
Phải nói, Thẩm gia mặc dù không được tính là gia tộc giàu sang quyền thế hàng đầu, nhưng cũng có tài sản bạc triệu.
Xe sang, biệt thự, người giúp việc, tôn quý biết bao.
Vừa bước vào cửa, em gái của Thẩm Như Hy đã rất háo hức, vội vàng bước đến:
“Chị, chị không sao chứ? Chị không biết lúc nghe tin chị bị tai nạn em đã lo sợ như thế nào đâu.”
Em gái của Thẩm Như Hy, Thẩm Như Ôn, là một người cuồng chị gái.
Tình cảm của hai chị em thật sự rất thân thiết, gần gũi, rất chân thật.
Điều này tôi đã được biết từ lúc học cấp ba rồi.
Tôi mỉm cười dịu dàng, “Đừng lo, chẳng phải là chị đã trở về rồi hay sao?”
Thẩm Như Ôn nhảy nhảy lên kéo lấy tôi.
“Chị, để em kể cho chị nghe một chuyện làm cho chị vui nhé, chị còn nhớ con nhỏ chị không thích lúc học cấp ba không? Ba tháng trước, bố của nó đã nhả𝘺 lầ𝘶, nghe nói nó đã rất lâu không dám xuất hiện trước mặt người thân và bạn bè rồi, vốn đã là một gia đình đơn thân, cuối cùng cũng chẳng thể học đại học. Người như vậy, tương lai chắc cũng sẽ mục nát trong cống ngầm thôi, cười chết em mất.”
“Ồ? Là nhỏ nào thế?”
Tôi nhướng mày nhìn cô em gái, hỏi với vẻ mặt đầy hứng thú.
Thẩm Như Ôn rất vội vàng nói:
“Là đứa tên Khương Nhiễm đó, chị, chị quên rồi sao?”
Thẩm Như Ôn hơi tủi thân nhìn tôi, “Em đã vì chị mà tung tin bố nó dùng m𝘢 t𝘶ý, kết quả bây giờ chị lại hỏi em nó là ai”.
Tất nhiên là nhớ rồi.
Bởi vì đó là bố của tôi.
Ba tháng trước, bố tôi bị một nhóm xã hội đen bắt đi, cho ông ấy dùng ma tuý ở trên sân thượng rồi sinh ra ảo giác.
Bọn xã hội đen đó đã nhận tiền của nhà họ Thẩm.
Mười tám vạn.
Mười tám vạn, quả là đủ để mua được mạng sống của một công nhân xây dựng rồi.
Thẩm Như Ôn hơi buồn buồn, cọ đầu vào người tôi, nhưng trong mắt lại có vẻ kiêu ngạo muốn được khen.
Cô ta đang đợi tôi khen ngợi.
Tôi cười phá lên, sờ sờ vào đầu cô ta, “Em gái thân yêu, em làm thật tốt, chị rất yêu em.”
Lần sau, phải tiếp tục cố gắng nha.
Vì sự khen ngợi của tôi, Thẩm Như Ôn vui mừng vô cùng.
Cô em gái tốt của Thẩm Như Hy đúng là một con 𝘤𝘩ó ngoan.
Lần đầu tiên tôi gặp Thẩm Như Ôn, nó đang học trung học cơ sở năm thứ hai, nhìn nó rất dịu dàng và đơn thuần khi mặc một chiếc váy trắng, mái tóc dài, đen mượt mà.
Nó bước đến cửa lớp tôi, nắm chặt lấy gấu váy chặn tôi lại, “Chị gái xinh đẹp này, em muốn hỏi thăm chị chút chuyện.”
Nó thật lịch sự.
Nó lịch sự đến mức tôi trả lời xong, nó cười và vặn gãy ngón tay tôi, sau khi tan học nó còn tìm người đẩy tôi vào nhà vệ sinh.
Nước trong nhà vệ sinh uống vào có cảm giác buồn nôn vô cùng.
Chuyện mà nó muốn hỏi tôi là, “Một người có bố mẹ ly hôn, bố thì nợ nần chồng chất, một đứa nghèo sắp không đi học nổi nữa như mày sao lại dám gây sự với chị gái tao? Mày chỉ cho tao xem thế nào mới có được sự dũng cảm như vậy có được không?”
Nó cười rất lương thiện, bảo vệ chị gái của nó.
Tôi học năm ba của trung học phổ thông, Thẩm Như Ôn cũng chỉ mới học năm thứ hai của trung học cơ sở, vậy mà đã xấu xa đến mức không tưởng tượng được, còn suốt ngày ở cùng với đủ các hạng người, giúp Thẩm Như Hy tìm mọi cách bắt nạt tôi.
Những gì cô ta nói về việc tôi khiêu khích Thẩm Như Hy lại càng làm cho người khác buồn cười hơn.
3.
Nguyên nhân của việc bắt nạt khởi đầu chỉ vì tôi giành được vị trí lớp trưởng của cô ta.
Cô ta là công chúa nhỏ ở trên trời, có thể từ trên cao nhìn xuống tất cả mọi thứ, quyết định thay cuộc đời của người khác.
Chỉ là một câu nói của cô ta thôi, tôi liền không sống được một ngày tốt đẹp nào.
Ngón tay của tôi bị cô ta bẻ gãy trong khi vẫn nở nụ cười dịu dàng, cô ta còn cúi xuống, xoa đầu tôi:
“Không còn ngón tay thì không có cách nào làm bài tập nữa rồi, tao muốn xem thử liệu giáo viên có để cho một đứa tàn tật lên làm lớp trưởng hay không.”
Cô ta cười lên thật đẹp.
Thế nhưng giáo viên thương xót tôi, ôm tôi vào lòng, còn đưa tôi đến bệnh viện điều trị.
Rồi vào một buổi tối, giáo viên đang đi một mình trên đường về nhà thì bị mấy tên côn đồ bắt lại ném vào nhà vệ sinh nam.
Sau đó, giáo viên ấy chẳng thể nào đi dạy lại được nữa.
Thẩm Như Hy không hề giấu giếm, nói:
“Những kẻ gây chuyện với tao đều sẽ có kết cục như vậy đấy.”
Lúc đó, toàn thân tôi run rẩy.
Tôi cầu xin cô ta tha cho tôi.
Nhưng cô ta chỉ cười cười rồi đổ một ly nước sôi lên người tôi.
Với nhiệt độ 30°C trong tiết trời hè nóng nực, dưới nhiệt độ cao như vậy, quần áo và da thịt của tôi dính chặt lấy nhau, bỏng rát.
Tôi bị huỷ đi khuôn mặt.
Cô ta rất hưởng thụ việc mọi người vây quanh và hâm mộ cô ta.
Còn tôi chỉ đáng sống như những con sâu bọ nơi cống nước.
“Ai bảo cô ta cứ nằng nặc muốn làm lớp trưởng, cũng không xem lại bản thân mình thuộc tầng lớp nào.”
“Nếu như tôi là cô ta, lúc giáo viên chọn lớp trưởng, tôi chắc chắn sẽ không nhận. Lớp trưởng phải là kiểu công chúa như Thẩm Như Hy ấy.”
“Nhìn dáng vẻ cô ta đi, thật là xấu xí.”
Hahahahahaha!
Thế nên tôi đáng phải bị đối xử như thế này đúng không?
Tôi không phục.
Nhưng bởi vì thành tích học tập của tôi vượt trội, tôi vẫn mơ mộng nhờ kỳ thi đại học để thay đổi số phận của mình.
Ấy mà thứ chờ đợi tôi lại là việc Thẩm Như Hy bắ𝘵 có𝘤 tôi đưa ra nước ngoài, phẫu thuật khuôn mặt tôi trở thành cô ta.
Cô ta nói, “Giá trị lợi dụng của mày cũng chỉ có một chút vậy thôi, thay tao thi đại học, tao sẽ cho mày một trăm vạn, cả đời này mày cũng không tiêu hết được.”
Cô ta còn nói, “Đợi lúc thi đại học xong thì mày cũng bỏ cái khuôn mặt này đi, tao sẽ giúp mày sửa thành một khuôn mặt khác, đừng có mà dựa vào khuôn mặt của tao để diễu võ dương oai”.
*Diễu võ dương oai: phô trương, khoe khoang sức mạnh, quyền lực với người khác.
Cô ta dám ngang ngược tuỳ tiện như vậy, chẳng qua là vì…
Bố tôi chỉ là một công nhân xây dựng, so với thân phận của cô ta thì đúng là một trời một vực, tôi có thể làm vật lót đường cho cô ta chính là vinh dự của tôi.
Còn mẹ của tôi, bị liệt nửa người, đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, mỗi tháng đều phải cần đấn mấy chục vạn.
Tôi gật đầu nói được.
Sự đầu hàng của tôi cũng làm cho cô ta yên tâm.
Cô ta nói, “Thật sự nghĩ không ra, trên thế giới này tại sao lại có người vì tiền mà đến khuôn mặt của chính mình cũng không cần nữa, nếu như mày phản đối, chắc tao còn đánh giá cao mày vài phần.”
Đúng vậy, tôi không dám phản đối một chút nào.
Nếu như không phải vì Thẩm Như Hy quá đỗi quá quắt, muốn dùng bố mẹ tôi làm con tin để bắt ép tôi nhưng lại không đối xử tốt với họ, thì có lẽ cả đời này tôi cũng sẽ không phản kháng.
Trước ngày thi đại học, cô ta rút ống dưỡng khí của mẹ tôi.
Tại sao vậy, Thẩm Như Hy?
Tôi thật sự không hiểu được.
Những kẻ có tiền đều như thế à, muốn làm gì thì làm hay sao?
Xem mạng người như loài giun dế, bởi vì trong tay chúng tôi không có một chút quyền lực, bởi vì chúng tôi chẳng có tài sản khổng lồ bên người, bởi vì tính mạng của chúng tôi bị coi thường, trở thành hòn đá gác chân cho các người cũng là sự vinh hạnh của chúng tôi?
Haha
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT