Vu Kha mơ mơ màng màng, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng quen thuộc, đặc trưng của bệnh viện.
Cậu thở dài trong lòng, lại vào viện rồi. Tuy nhiên lần này cách lần nhập viện trước hình như đã ba tháng rồi nhỉ? Cũng coi như có tiến bộ rồi… Trước đây vì bệnh dạ dày thường xuyên tái phát hoặc cảm cúm, sốt, trung bình mỗi tháng đều có thể vào viện một lần. Ngay cả sau này khi đi du học nước ngoài, gần nhà cũng có một bác sĩ gia đình, cách một thời gian có thể phải làm phiền ông ấy một lần.
Cậu từ từ mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tiều tụy của anh Dật nhà mình đầy râu ria. Đôi mắt đầy tơ máu ấy, vốn dĩ nhìn chằm chằm vào Vu Kha, đang ngẩn ngơ thất thần. Khi nhìn thấy Vu Kha tỉnh lại, đôi mắt hơi chết lặng ấy bỗng bừng sáng.
Hoa Liên Dật vội vàng ấn chuông gọi y tá trên đầu giường, sau đó lại chạy đến cuối giường nâng cao giường bệnh lên để Vu Kha có thể trực tiếp dựa vào.
"Anh Dật." Vu Kha yếu ớt chìa tay về phía Hoa Liên Dật, muốn anh đến đây. Cậu thực ra muốn nói sao anh Dật lại xấu đi, nhưng nghĩ đến việc đối phương có thể đã thức trắng đêm với mình, nên không nỡ lòng đả kích anh.
"Anh đây. Sao thế, còn chỗ nào không thoải mái sao?" Hoa Liên Dật bước vài bước đến bên Vu Kha, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu. Nhiệt độ hơi lạnh trong lòng bàn tay khiến anh cảm thấy khó chịu trong lòng, nhịn không được nắm chặt cả hai tay, hy vọng có thể sưởi ấm cho cậu trong chốc lát.
Vu Kha cau mày, vẻ mặt đặc biệt tái nhợt, đáng thương vô cùng nói: “khó chịu, chỗ nào cũng khó chịu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play