Chiều hôm đó, Vu Kha vốn dĩ có thể xuất viện, nhưng cậu cứ nán lại chờ Hoa Liên Dật vì thấy anh vẫn đang ngủ.
Mãi đến chiều tối, Hoa Liên Dật mới tỉnh dậy. Khi ấy, Vu Kha đang ngồi ở mép giường đọc sách.
Cậu đọc sách rất chăm chú, hay nói cách khác, cậu làm gì cũng rất nghiêm túc, miễn là cậu cảm thấy hứng thú đến chuyện đó.
Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, rải rác lấp lánh trên người Vu Kha, lốm đốm trên tóc, khuôn mặt, bàn tay, còn có... khóe môi.
Hoa Liên Dật vô thức nuốt nước bọt, sau đó ngồi dậy mỉm cười: “Em thấy thế nào? Thân thể có khỏe không?”
Vu Kha nghe thấy tiếng nói liền quay đầu lại, mắt sáng rỡ, đầy ắp ý cười: “Anh Dật, anh tỉnh rồi!”
"Ừm, em cảm thấy thế nào?" Hoa Liên Dật hỏi lại, anh vẫn không yên tâm về Vu Kha, dù trông cậu bé có vẻ khỏe hơn anh nhiều.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play