Chân em tê rồi…
Hoa Liên Dật chỉ cảm thấy đau lòng đến khó chịu, không biết là đã phải duy trì tư thế này bao lâu mới bị tê chân! Đứa nhóc này, rốt cuộc là đã chờ từ khi nào!
Nhìn vào ánh mắt nhỏ bé đáng thương và đầy oán hận của Vu Kha, Hoa Liên Dật thở dài một cái vô cùng bất lực. Anh quay lưng lại, ngồi xuống phía trước mặt Vu Kha: “Đi lên, anh cõng em.”
Hai tay của Vu Kha vội vàng đưa ra để nắm lấy lưng của Hoa Liên Dật, đang muốn cả người ngồi lên ngay, nhưng chân lại cảm giác như là đang bị kim châm chọc rất khó chịu. Cậu không nhịn được ngồi trở về một chút, trong miệng còn thống khổ rên~ ngâm một tiếng.
Hoa Liên Dật nghe thấy tiếng động, vội vàng quay đầu nhìn lại, lo lắng đến mức hai tay không biết để đâu: “Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Vu Kha nước mắt suýt trào ra, cau mày nhíu chặt, biểu cảm trên mặt đều vặn vẹo. Cậu nói bằng giọng mũi nặng nề: “Chân... Chỉ cần cử động là khó chịu...”
Hoa Liên Dật bất lực, nhìn Vu Kha thực sự khó chịu, dứt khoát nhẹ nhàng luồn hai tay qua đầu gối Vu Kha, nhẹ giọng nói: “Đặt tay lên cổ anh, anh bế em vào trong.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT