"Vu Kha ngồi xuống trước giá vẽ, bắt đầu vẽ tranh." Đạo diễn Kha một bên nói với Vu Kha, một bên điều chỉnh máy quay.

"Con đang vẽ gì vậy?" Đối mặt với cha mình, Vu Kha bất giác thả lỏng, không cẩn thận liền làm nổi bật giọng nói, vừa mềm mại lại vừa dễ thương, giọng điệu có chút chậm rãi. Cái này, càng làm cho Vương Mộng và những người trong đoàn cảm thấy dễ thương đến mức khiến trái tim của họ rung động.

Đạo diễn Kha cũng không chú ý tới điểm này, sau khi suy nghĩ một chút, ông nói: “Hãy vẽ bầu trời đêm đi, một bầu trời có dải ngân hà.”

Vu Kha gật gật đầu chạy đến giá vẽ để pha màu, động tác vô cùng thuần thục.

Đạo diễn Quách Phó chọc chọc nhẹ cánh tay của đạo diễn Kha, nhẹ giọng hỏi: "Đạo diễn Kha, anh tìm được đứa nhỏ này đến từ học viện mỹ thuật à?" Hãy nhìn kỹ thuật phối màu đó, cậu ấy điêu luyện tới mức nào. Nhìn vào vẻ ngoài nhỏ bé cùng làn da mỏng và thịt mềm, còn có đôi bàn tay thon dài và xinh đẹp, vừa thấy đã biết là làm nghệ thuật. Chà, có vẻ đây là ứng cử viên phù hợp nhất cho vai diễn  u Khi Ngữ.

Đạo diễn Kha thấp giọng, đáp: “Không phải, thằng nhóc này học chuyên ngành IT và tài chính, vẽ tranh chỉ là sở thích của nó.”

Đạo diễn Quách Phó kinh ngạc nhiên Vu Kha mấy lần, trong lòng thầm nghĩ thằng nhóc này chẳng lẻ là thiên tài? Lại là học IT và tài chính, lại còn có thể vẽ tranh, thật đúng là khó lường. Bất quá, nghĩ rằng đứa nhỏ này có thể là họ hàng thân thích của đạo diễn Kha, ông ấy liền cảm thấy không quá ngạc nhiên.

Mọi người điều biết, gen trong nhà đạo diễn Kha điều là cực kỳ xuất sắc, hầu như mọi thành viên trong Kha gia đều có những điểm mạnh nhất định. Ví dụ như tài năng diễn xuất và chỉ đạo của đạo diễn Kha, chẳng hạn như sự nhạy bén trong kinh doanh của con trai cả và con trai thứ, và tài năng hội họa của cháu ruột Kha đạo.

Ông ấy đã đoán ra được điều này, nhưng những người khác lại không biết rõ ràng lắm, bọn họ chỉ là cảm thấy bộ dạng của Vu Kha thoạt nhìn rất lợi hại. Vương Mộng thậm chí còn bí mật lấy điện thoại di động ra, lén chụp vài bức ảnh của Vu Kha.

Vu Kha nhanh chóng pha màu, sau đó ngồi lên ghế, tập trung vẽ tranh.

Cậu ấy rất tập trung khi vẽ, trong mắt chỉ có giấy vẽ cùng bút vẽ. Khi cậu ấy đặt bút xuống, các động tác cũng vô cùng mượt mà, tùy tâm sở dục*.

*Tùy tâm sở dục: câu này đại khái là tùy theo tâm nguyện, ý muốn của cá nhân mà làm ra một hành động nào đó. Hơn nữa còn làm ra hành động một cách dễ dàng, không có gì khó khăn.

Đạo diễn Kha biết cậu con trai út chòm Xữ Nữ của mình tùy hứng đến mức nào, có thể bây giờ cậu ấy đang vẽ rất chăm chỉ, nhưng qua một hồi có khả năng không cẩn thận vẽ hỏng một góc, liền sẽ muốn xé đi vẽ lại hoặc sẽ không muốn vẽ nữa. Bởi vậy, ông ấy vội vàng đưa các diễn viên khác vào vị trí và bắt đầu quay.

Vương Mộng cùng Lý Nhạc Thăm vẫn là tương đương có kinh nghiệm và thực lực, bởi vậy hai người nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, đạo diễn ra lệnh một tiếng liền tiến vào diễn.

Nữ chính Trình An An cùng nam chính Vũ Văn An, hai người ồn ào nhốn nháo đi ngang qua phòng vẽ tranh, lại trong lúc vô ý thoáng thấy có ai đó đang vẽ tranh trong phòng vẽ. Trình An An không khỏi muốn dừng bước chân, nhìn thiếu niên đang lặng lẽ vẽ tranh. Một họa sĩ trẻ thiên tài được hầu hết mọi người trong trường biết đến,  u Khi Ngữ.

Lúc này cô không biết biểu cảm của mình phức tạp thế nào khi nhìn thiếu niên này, có chút khát khao xen lẫn tình yêu__ Có lẽ, cảm giác này có thể được xếp vào loại rộn ràng của thanh xuân.

Cô đang nhìn chằm chằm  u Khi Ngữ, lại không phát hiện ở phía sau cô, Vũ Văn An cũng đang lẳng lặng nhìn cô.

Trình An An nhìn người kia đang lặng lẽ chăm chú vẽ tranh, dường như không hề để ý đến cô, cô không nhịn được tiến thêm một bước, nhưng giây tiếp theo lại lùi về phía sau__  u Khi Ngữ quay đầu, nhìn cô một cái.

Trong ánh mắt đó không có chút cảm xúc nào, như thể thứ cậu đang nhìn thấy chỉ là một món đồ vật, cùng cậu không có chút liên quan nào.

Như bị tạt một gáo nước lạnh vào người. Trình An An xoay người chạy đi, hoàn toàn quên mất Vũ Văn An đang đi cùng cô.

Vũ Văn An không có đuổi theo, mà là đi vào phòng vẽ tranh, ánh mắt lạnh nhạt nhìn  u Khi Ngữ hoàn thành một phần nhỏ của bức tranh, nhàn nhạt nói: “Vẽ rất khá.”

 u Khi Ngữ không có chút cảm xúc đem bức tranh xé xuống, nén vào thùng rác rồi rời đi cũng không thèm quay đầu lại. Vũ Văn An bị bỏ lại một mình trong phòng vẽ tranh, im lặng nhặt bức tranh lên.

Trong bức tranh, có một mảng nhỏ bầu trời xanh thẳm với những ngôi sao rải rác như ẩn như hiện. Có một thiên hà màu bạc nhạt dường như chuẩn bị xuyên qua bầu trời đêm, nhưng lại đột ngột dừng lại ở giữa đường. Bức tranh này mới hoàn thành được chưa đầy một nửa.…

"Chúng ta hãy quay cận cảnh bức tranh.... Được rồi, kết thúc!" Đạo diễn Kha hô một tiếng, hướng ra cửa nhìn xung quanh một chút. Phát hiện con trai mình đang cùng Vương Mộng nói chuyện, trên mặt không có vẻ gì là không vui, mới thở phào nhẹ nhõm.

Đạo diễn Quách Phó bên cạnh cười vui vẻ nói:"Đạo diễn Kha anh tìm tài năng tốt như thế này ở đâu vầy? Kỹ năng diễn xuất của cậu ấy rất tốt! Ôi, nhìn bức tranh này thật sự rất đẹp! Bất quá lá gan của cậu ấy thật lớn, lần đầu diễn liền dám theo người khác thay đổi kịch bản, cậu ấy thật có bản lĩnh...."

Đạo diễn Kha ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại thầm nói mình thật dũng cảm P! Con trai nhà mình, ông hiểu, đứa trẻ này chắc chắn đã hành động đúng với bản chất của mình. Nó không thích bị người khác gián đoạn khi vẽ tranh. Bất quá, cũng may cảnh này tuy khác với nội dung kịch bản, lại có thể làm nổi bật hơn tính cách nhân vật trong bộ phim.

Lý Nhạc Thăm lúc này cũng đi tới ngượng ngùng xin lỗi: “Xin lỗi, đạo diễn Kha, tôi vừa mới, không cẩn thận sửa đổi cảnh diễn....”

Ban đầu, trong cảnh này, sau khi Trình An An do Vương Mộng thủ vai bỏ chạy, anh ta nhìn  u Khi Ngữ vài giây rồi rời đi. Chỉ là không biết như thế nào, nhìn đứa trẻ một mình trong phòng vẽ tranh trống trải, nhìn anh với ánh mắt cảnh giác, anh liền không thể không đi vào.

“Không sao, không có việc gì đâu. Bất quá lần sau nên chú ý, cậu sửa lại cảnh diễn, người diễn cùng cậu cũng dễ dàng chịu ảnh hưởng. Lần này tương đối tốt, cũng không có ảnh hưởng xấu, lần sau cậu cũng không thể như vậy.”

Đạo diễn Kha nhắc nhỡ Lý Nhạc Thăm, chàng trai này quả là rất không tồi, ông ấy cũng cố ý chỉ một vài gợi ý. Nhưng ngay sau đó, đạo diễn Kha bắt đầu đau đầu khi phát hiện ra, dù là Lý Nhạc Thăm hay những người khác, họ ít nhiều sẽ đi lệch khỏi quỹ đạo kịch bản khi diễn cùng con trai út Vu Kha của ông.

Theo lời của Vương Mộng: “Tôi căn bản không có biện pháp nào nói lời không dễ nghe với em trai Vu Kha cả!.”

Theo lời của Lý Nhạc Thăm: “Tôi cảm thấy nếu như mắng Vu Kha, tôi sẽ cảm thấy trong lòng bất an.....”

Cho nên khi diễn cùng nhau, bọn họ luôn không tự chủ được làm ra biểu hiện khác. Ví dụ như Vương Mộng vốn nên tức giận mà mắng to  u Khi Ngữ máu lạnh, lại đột nhiên biến cơn giận thành nỗi buồn, biến lời mắng mỏ thành chỉ trích nhẹ.

Này khi lệch khỏi quỹ đạo, có tốt cũng có xấu. Có thể nói đạo diễn Kha khá là đau đầu. Sau đó ông ấy tạm dừng việc quay phim, yêu cầu những người mắc lỗi cùng nhau tìm ra nguyên nhân. Cuối cùng ông đi đến một kết luận dở khóc dở cười__ tất cả đều là lỗi của Vu Kha.

"Đạo diễn Kha, nếu không ta phân cảnh quay đi, chờ hậu kì chỉnh sửa rồi lại hợp thành...." Trợ lý của đạo diễn yếu ớt mà đề ra một câu.

Đạo diễn Kha trừng mắt liếc anh một cái, lạnh lùng nói: “Không được, nhất định phải quay phim. Hôm nay trước quay những cảnh khác, sau đó mới đến cảnh quay của Vu Kha. Chờ buổi tối kết thúc công việc tôi sẽ xem lại, xem có biện pháp nào tốt hay không.”

Vì vậy, đoàn người lại di chuyển vị trí , quay những cảnh khác. Về phần Vu Kha, có một cảnh yêu cầu cậu đảm đương một chút làm phông nền, sau đó lại không có việc gì làm.

Với Vu Kha thực sự rất là oan, cậu cẩn thận diễn tận tâm vai diễn của mình, không nói một lời nào hay làm những động tác không có trong kịch bản. Nhưng như thế nào, các anh chị em đóng vai đối diễn với cậu lại không bao giờ theo kịch bản! Cậu cũng thực sự đau đầu! Hừ! Lão ủy khuất!

Tâm tình không tốt, cậu chào hỏi mọi người rồi chậm rãi đi về hướng phòng nghỉ. Cậu quyết định, muốn đi tống tiền và tra tấn mọi người.

Một mình một người rời đi nên cậu không thấy, mọi người nhìn cảnh cô độc của cậu, đều sẽ cảm thấy đau lòng hoặc không đành lòng. Nhưng, có hai đạo diễn lớn ở đây, cũng không ai dám cùng đi qua. Mọi người chỉ có thể nhìn thiếu niên gầy yếu chậm rãi đi xa, ngay cả người tràn ngập tình mẫu tử, cũng thầm oán trách đạo diễn Kha quá mức nghiêm khắc.

Trong phòng nghỉ có một chiếc ghế dài, Vu Kha nằm ở trên đó, một bên từ từ chơi di động, một bên ngáp dài. Trước khi nhận ra, cậu đã ngủ quên trên ghế.

Vì vậy, khi một anh chàng nổi tiếng Hồng Gà Nướng đang phát sóng trực tiếp mở cửa phòng nghỉ, anh ta nhìn thấy một hình ảnh__ một thanh niên mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng nằm cuộn tròn trên ghế tựa, cầm điện thoại di động với màn hình đen trong cả hai tay, đầu cậu cúi xuống, gần như bị che bởi cổ áo đồng phục và mái tóc phất lên nên không thể nhìn rõ.

Anh ta huýt sáo và nói vào trong điện thoại: “Này, mọi người đoán xem tôi đã thấy gì, tôi đã nhìn thấy một người đẹp ngủ trong rừng!”

Nói xong, anh ta quay camera của điện thoại di động về phía sau, đúng lúc quay được thiếu niên trong video.

Ở đầu bên kia của video, muôn vàn chàng trai, cô gái đang ở nhà xem buổi phát sóng trực tiếp của thần tượng đều sôi nổi hỏi đối phương về danh tính.

[Vương Hữu Mộc Hề: nhìn bề ngoài thì làn da trắng nõn, đôi tai nhỏ nhắn đáng yêu, tóc cũng thật mềm mại, trực giác bảo rằng tướng mạo chắc chắn không tệ]

[Mộc Mộc Trường Hồng: tôi cũng nghĩ giống người ở lầu trên, điều tôi muốn biết đây là nam hay nữ, là diễn viên hay học sinh hhhhh]

[Một khúc gỗ kỳ lạ chui ra từ bức tường: hhh hy vọng anh ấy là nam thần tượng mặc đồng phục. Tôi chán ngấy việc phải nhìn thấy những nữ thần đồng phục học sinh đó hàng ngày rồi...]

.…

Sau khi nhìn thấy cơn mưa bình luận, Hồng Gà Nướng thổi một tiếng huýt sáo, nhẹ nhàng gọi người trên ghế: “Dậy đi, đã đến lúc ăn cơm rồi!”

Vu Kha gần như nhảy dựng lên khỏi ghế tựa ngay giây tiếp theo, hai chân đáp xuống chạm đất, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía người mới đánh thức cậu. Nếu không phải đôi mắt còn ửng đỏ, chỉ sợ làm mọi người hoài nghi liệu cậu ấy có đang giả vờ ngủ hay không.

Gà Nướng bị hành động đột ngột của cậu làm cho sợ hãi lùi lại hai bước rồi mới đứng yên cùng người nọ đối diện.

Yên Tĩnh, một mảnh vắng vẻ.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, mưa bình luận bắt đầu ồn ồn ào ào đến mức gần như không thể thấy được khuôn mặt của Vu Kha được ghi lại trên điện thoại.

[ Mộc Mộc Cầu Vồng: Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa nam thần mặc đồng phục học sinh! ]

[ Một Viên Kỳ Mộc Xuất Tường Tới: Ối, ôi, mắt đỏ!!!!!! ]

[ Điên Cuồng Thịt: Đầu tiên là mắt tôi đỏ lên, sau đó là mặt tôi đỏ bừng. Ồ, tôi có thể tưởng tượng ra một cảnh tượng trong đầu. ]

[ Yêu nhất sốt cà chua: Tại sao Mộc Mộc của chúng ta không có chuyển động, tiểu nam thần đồng phục đối diện cũng không có động tĩnh, có phải hay không hình ảnh bị đứng không. ]

[ Mộc Tương: Không đứng..... Là hai người bọn họ căn bản không nhúc nhích, phía sau tiểu nam thần có một chiếc đồng hồ lớn và đồng hồ đang chuyển động....]

[ Cư Dân Mạng Nhiệt Tình: Cho nên nói bọn họ đây là đang làm gì, là họ có quen biết nhau trước đây, vẫn là chơi trò liếc mắt trong mười vạn năm? ]

..…

Ngay khi cư dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp sôi nổi suy đoán không ngừng, Vu Kha đã di chuyển. Cậu bước hai bước về phía Gà Nướng. Kết quả không nghĩ tới, đối phương thế nhưng lúng túng lui về phía sau hai bước.

Vì thế, cậu dứt khoát đứng yên, nói: “Xin hỏi có việc gì sao?”

Gà Nướng lập tức lắc đầu, có chút khẩn trương mà vươn tay nói: “Ừ.... Thật xin lỗi, đã quấy rầy! Cái kia, tôi tên Trương Mộc Lâm, còn cậu?”

Vu Kha bất đắc dĩ mím môi, lễ phép tính duỗi tay nắm một chút, lại lập tức buông ra, cậu không thích người khác làm phiền cậu lúc ngủ.

“Tôi tên Vu Kha, Vu trong từ “Vì thế”(于是), Kha trong Conan (柯南).”

Trong phòng phát sóng trực tiếp, fans của Trương Mộc Lâm sôi nổi spam.

[ Sao tôi lại có cảm giác thần tượng của chúng ta bị ghét nhỉ.....]

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play