Trong hai ngày sau, Vu Kha không đi đâu cả, chỉ ở nhà vẽ tranh, lập trình và ngồi phát ngốc ngắm nhìn xa xăm. Cha Vu Kha rất bận rộn, không có nhiều thời gian để quan tâm đến cậu, và không có ai ở nhà ngoại trừ người giúp việc. Bạn bè ở trong nước thì không nhiều, cũng không có gì để chơi.

Trong khi đó, Trương Mộc Lâm đang ở ngoại ô và có vẻ rất bận rộn, suốt hai ngày qua không có thời gian để gặp Vu Kha. Đôi khi Vu Kha mời anh ta chơi game, anh ta cũng phải muộn một lúc mới trả lời được, vì quá bận. May mắn là Vu Kha là một người rất giản dị, khi ở một mình, cậu luôn tìm được điều để làm, thậm chí là chỉ ngồi một mình suy tư cả ngày cũng có chuyện để làm.

Nếu không có người giúp việc ở nhà, đạo diễn Kha sẽ không dám để con trai mình ở nhà một mình. Ông rất lo lắng nếu không có ai đảm bảo cho đứa trẻ ăn ba bữa mỗi ngày, thì có thể cậu sẽ chỉ lười biếng suốt cả ngày, không muốn ăn uống.

Cho đến tối ngày thứ ba, sau khi ăn tối, Vu Kha và đạo diễn Kha như thường lệ ngồi trong phòng khách xem ti vi. Vu Kha xem chương trình Thế giới Động vật, còn đạo diễn Kha đọc báo. Khi đang xem, đúng lúc có quảng cáo, Vu Kha có thói quen đổi kênh.

Sau khi đổi một vài kênh, Vu Kha bất ngờ nhìn thấy mặt mình trên màn hình tivi. Cậu hơi hứng phấn, cảm giác rất là vi diệu nhìn về phía đạo diễn Kha hỏi: “Cha, con lên tivi rồi!”

Đạo diễn Kha nhìn cậu một cái, rồi nhìn vào ti vi, thực sự thấy khuôn mặt của con trai mình trên màn hình lớn. Ông bỗng thấy hứng thú, bỏ báo xuống và tiếp tục nhìn.

Nhìn thấy Vu Kha đang cầm cây đàn vi-ô-lông, đạo diễn Kha không nhịn được mà nói: “Con học vi-ô-lông không giỏi mà, sao lại dám biểu diễn cái này.”

"Vì Trương Mộc Lâm chỉ biết chơi piano thôi mà, nên con chọn vi-ô-lông." Vu Kha nhìn ti vi với vẻ hứng thú, “Nguyên nhân là con trông mình trên tivi lại đẹp trai thế này à...”

Đạo diễn Kha cười khịa: “Nhìn như con gà con, đẹp trai chỗ nào? Khi nào cân nặng đến một trăm ba rồi mới nói điều này, tiểu nương pháo*.”

*Nương pháo ám chỉ những ngôi sao nam có ngoại hình trẻ trung, thanh tú, không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và có dáng điệu mang hướng nữ tính. Hiểu theo nghĩa tiếng việt chính là ẻo lả.

"Trách con sao, cha già!" Vu Kha đã quen với việc cãi nhau với cha từ lâu, ông cũng không phải là người đầu tiên gọi cậu bằng từ này, tiểu nương pháo. Lần đầu tiên ông gọi cậu như vậy là khi cậu mới học lớp sáu, ông muốn thúc đẩy cậu ăn nhiều và tập thể dục hơn.

Nhưng Vu Kha cũng cảm thấy buồn cười, bởi vì dù cậu ăn nhiều không kém ai cả, và cũng vận động không ít, nhưng dạ dày cậu không hấp thụ được dinh dưỡng gì cả, khiến cậu mãi không thể tăng cân. Đến bây giờ, với chiều cao một mét bảy mươi bảy, cậu vẫn không đạt được cân nặng một trăm mười cân. Cậu phải làm gì, cậu cảm thấy rất tuyệt vọng! cậu cũng muốn trải qua cảm giác của tình yêu! Làm sao một chàng trai mảnh khảnh như cậu có thể thu hút được phụ nữ chứ!

Đạo diễn Kha lườm mắt với cậu, người đàn ông gần bước sang tuổi sáu mươi nửa điểm không phục nói: “Cậu có thấy một ông già trẻ tuổi như thế này chưa? Mà người ta chỉ cần một lần nhìn thấy tôi thôi thì cũng nghĩ rằng tôi là anh em với cậu đấy!”

"Được rồi, nếu người ta không nghĩ cha là ông nội của con thì con sẽ cảm thấy may mắn lắm rồi." Vu Kha luôn không sợ đối đầu với ông, đặc biệt là với cha ruột của mình.

Đạo diễn Kha lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn cậu một cái, nhưng không nói thêm điều gì nữa, quay lại nhìn tivi một cách nghiêm túc.

Trên màn hình tivi, Vu Kha mặc quần áo ngắn gọn, tư thế duyên dáng, biểu cảm tập trung khi cầm cây đàn vi-ô-lông, vẻ ngoài rất sạch sẽ và sảng khoái, đặc biệt là đẹp trai. Đạo diễn Kha suy nghĩ một hồi, mới nghĩ ra một từ để miêu tả — Tiểu Vương Tử.

Ông không nhịn được mà nhìn lén một cái vào con trai của mình, trong lòng tự hào. Vâng, vẻ im lặng của cậu nhìn giống như một Tiểu Vương Tử tôn quý và duyên dáng, thực sự là con như cha!

Khi quay đầu lại, Ông nhìn thấy con trai đang kết thúc buổi biểu diễn cùng Trương Mộc Lâm trên tivi, đứng trên sân khấu để cảm ơn. Bản thân cậu không hề bộc lộ sự bối rối dù nhận được nhiều tiếng vỗ tay và nghe thấy nhiều người gọi tên cậu, nhưng biểu hiện của cậu vẫn là một chút ngơ ngác và ngại ngùng.

Đạo diễn Kha nhìn con trai ngồi bên cạnh một cách suy tư, nhận ra ánh mắt của cậu đang sáng rực rỡ, mang theo một chút hào hứng, trong lòng ông bỗng chốc đưa ra một quyết định.

Vào tối đó, sau khi đạo diễn Kha quay về phòng, ông đặc biệt lên mạng xã hội Weibo để kiểm tra tài khoản của Vu Kha. Ông phát hiện ra rằng cậu bé đã có hàng chục nghìn người theo dõi, trong lòng ông vừa tự hào vừa chua chát. Tự hào vì con trai mình chưa có tác phẩm nào ra mắt, chưa có sự nghiệp chính thức, đã có được số lượng lớn người hâm mộ như vậy. Những lời nhắn từ người hâm mộ đều là những lời khích lệ ấm áp, cho thấy rằng đứa nhỏ của ông thực sự là người đáng yêu.

Nhưng chua chát, là vì sự không chuyên nghiệp của mình. Ông nhận ra từ những lời nhắn dưới bài đăng của cậu trên Weibo rằng, vài ngày trước khi đi quay phim cổ trang tại Đỉnh Căng, Vu Kha đã bị thương. Ông mới biết, vào ngày đó, vì ông về nhà muộn, đứa nhỏ đã mở livestream để tìm sự an ủi từ người hâm mộ. Dù có thể thấy rằng vết thương không nặng từ những lời của mọi người, nhưng không thể che dấu được sự kém cỏi của ông khi làm một người cha.

Trong khoảnh khắc này, ông đột nhiên cảm thấy mình không nên để Vu Kha đóng phim từ đầu. Để rèn luyện, cũng có thể đưa cậu vào hậu trường làm việc được mà!

Nhưng rồi ông bất ngờ nhớ lại cảm giác phấn khích của Vu Kha khi thấy hình ảnh của mình xuất hiện trên màn hình TV, hưng phấn như một đứa trẻ. Hình như đã lâu lắm rồi ông không thấy đứa nhỏ này tỏ ra vui vẻ như vậy, ngoại trừ khi nói về đồ ăn ngon.

Ông khẽ cắn môi, bí mật quyết định, không thể để Vu Kha tự do nữa. Nếu cậu thích cảm giác được nhiều người yêu mến, chú ý đến mình như vậy, thì... ông sẽ để đứa nhỏ của mình thật sự trở thành một ngôi sao được khán giả yêu mến. Như ông đã từng, vào thời gian đó.

Vu Kha hoàn toàn không biết rằng ông cha của mình đã quyết định nuôi dưỡng cậu, biến cậu thành một ngôi sao thực sự. Cậu bé vẫn đắm chìm trong cảm giác phấn khích lần đầu tiên được lên TV. Khi còn đóng phim và ghi hình chương trình, cậu hoàn toàn không nghĩ rằng mình sẽ lên TV. Trong suy nghĩ của cậu, đóng phim và ghi hình chương trình là hai điều khác biệt.

Vì vậy khi thấy bản thân mình xuất hiện trong chương trình, cậu rất phấn khích. Cảm giác phấn khích này khiến cậu phát Weibo lần thứ hai.

[Vu Kha: Thấy mình xuất hiện trên màn hình TV rồi, thật vui!]

Không có hình ảnh đi kèm, chỉ có một câu ngắn gọn. Nhưng câu này đã khiến các fan cảm thấy rằng đứa nhỏ mà họ yêu thích thật sự rất đáng yêu và chân thành.

Trong đêm đó, Vu Kha đã có thêm vài chục nghìn fan mới, trực tiếp vượt qua con số hai trăm nghìn. Tất nhiên, Vu Kha không để ý đến điều này. Sau khi bị ảnh hưởng bởi hàng triệu fan của cha mình, cậu bé không còn quan tâm đến điều này nữa.

Ngày thứ hai, Vu Kha sớm được cha kéo tới đoàn phim. Mọi người trong đoàn phim thấy cậu đã kết thúc công việc, nhưng cậu lại trở lại, đều rất tò mò, đồng loạt tụ lại quanh cậu. Vu Kha, đã tham gia các chương trình gameshow náo nhiệt, trở nên nổi bật hơn so với ngày bình thường.

“Tiểu Vu, sao lại trở lại? Công việc đã kết thúc rồi đúng không?”

“Đúng vậy, tiểu Vu, không phải đạo diễn đã quyết định thêm cảnh cho cậu chứ? Nhưng tôi không nghe nói về điều này. Oh, đúng rồi, tối qua tôi đã xem 《Giải trí tuần này》, cậu đã thể hiện rất tuyệt vời!”

“Đúng vậy, cậu không biết tôi đã thấy cậu trong hậu trường 《Giải trí tuần này》 đến mức không thể tin được, nhưng cậu thậm chí còn trao đổi lời nói với Trương Mộc Lâm trong hậu trường của đài truyền hình, thật là tài năng...”

“Ôi, cách cậu chơi đàn violin quá tuyệt vời, con gái của cháu tôi biết cậu đã làm việc tại đoàn phim của chúng tôi, sau đó còn yêu cầu tôi mang về chữ ký của cậu. À, tôi ước gì tôi không từ chối cô ấy, tôi còn nghĩ rằng cậu đã kết thúc công việc của mình làm sao có thể quay lại...”

“Tiểu Vu, tiểu Vu, cậu và Trương Mộc Lâm...”

“Người dẫn chương trình Ngô Sán thực sự xinh đẹp phải không...”

Nghe những tiếng ồn ào không dứt xung quanh, Vu Kha trong lòng bất tri bất giác cảm thấy khó chịu. Cậu có chút bĩu môi không vui muốn thể mọi người im lặng, nhưng lại ngượng ngùng nói ra. Vì vậy, cậu không thể không nhìn sang phía bên ngoài vòng vây hy vọng cha mình sẽ đến giúp đỡ.

Nhưng điều cậu không ngờ đến là khi cậu nhìn qua, thay vì thấy cha mình, cậu thấy một người mà cậu không bao giờ nghĩ sẽ xuất hiện - Hoa Liên Dật, đang đứng bên ngoài nhìn cậu, trong đôi mắt dường như mang theo một chút... ý cười?

Vu Kha càng khó chịu hơn, cậu hung hăng trừng mắt liếc người đó một cái. Đó là ai thế, thấy cậu gặp khó khăn không muốn giúp một chút, lại còn cười khẽ. Hừ, tốt xấu gì cũng đã từng gặp mặt một lần rồi chứ!

Bị trừng mắt nhìn... Hoa Liên Dật sửng sốt một chút, sau đó ý cười càng sâu hơn. Anh bước tới trong ba bước, giọng nói không thấp nói: “Mọi người có thể nhường chỗ được không?”

Khi nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người đều nhìn sang không ngờ. Sau đó…

“Ôi, Hoa tiên sinh đến sớm thế này à, có phải anh đến để ghi âm nhạc chủ đề không?”

“Hoa tiên sinh, chào anh, tôi là Lý Nhạc Tham, tôi rất thích bài hát của anh...”

“Hoa tiên sinh, chào anh, tôi là Vương Mộng, tôi rất thích anh, anh có thể ký tên cho tôi được không...”

Tất cả mọi người vây quanh Vu Kha đã chuyển sang vây quanh Hoa Liên Dật, trong khi Vu Kha đứng ở ngoài cười vui vẻ.

Hoa Liên Dật nhìn thấy cái cách Vu Kha đang cười vui vẻ, trong lòng thấy bất đắc dĩ một hồi. Nếu là một người lạ, anh đã chặn họ từ lâu rồi. Nhưng người đó là Vu Kha, anh chỉ cảm thấy thú vị và buồn cười.

"Tiểu Liên đã đến, hãy đến thử âm thanh. Còn lại mọi người, làm điều gì đó khác đi. Vu Kha, hãy đến giúp đỡ." Đạo diễn Kha bất ngờ xuất hiện, nói vài câu đã giải cứu Hoa Liên Dật.

Vu Kha không tình nguyện bĩu môi, đi theo sau đạo diễn Kha, nhìn cha và Hoa Liên Dật đang nói về âm nhạc.

Hoa Liên Dật một bên ứng phó lời nói của đạo diễn Kha, đồng thời một bên nhìn lén Vu Kha. Anh đến đây để thu âm cho bản nhạc chủ đề 《Thanh Điểu》. Anh nợ Đạo diễn Kha một ân tình, vì vậy lần này anh đến vì trả lại ân tình lúc xưa. Nếu không, anh sáng sớm đã nên tập trung cho album mới của mình từ lâu.

Nhưng bây giờ, anh cảm thấy may mắn khi đến đây, nếu không làm sao có thể gặp được Vu Kha!

Haha... Khi nghĩ về cách mà cậu vừa rồi đã biểu hiện, anh càng thấy cậu bé đủ thật thà và dễ thương.

Sau khi đạo diễn Kha và Hoa Liên Dật đã nói xong về âm nhạc, ông ấy kéo Vu Kha sang, giới thiệu với cậu: “Đây là Thiên Vương kiêm Ảnh Đế Hoa Liên Dật.”

Sau đó ông giới thiệu với Hoa Liên Dật: “Đây là Vu Kha, diễn viên mới. Tiểu Vu, hãy học hỏi nhiều từ tiền bối Hoa, kỹ thuật diễn xuất của cậu ấy thực sự là đứng đầu.”

Câu cuối cùng dành cho Vu Kha, nhưng ý nghĩa của nó là muốn Hoa Liên Dật giúp Vu Kha một chút. Sáng sớm hôm nay khi đưa Vu Kha đến đoàn phim, cũng là vì điều này.

Hoa Liên Dật lễ phép nói: “Đạo diễn Kha đang nói gì thế, tôi nghĩ Vu Kha khá tốt, chỉ cần cậu ấy không chê thì tốt rồi.”

Không tò mò về việc tại sao đạo diễn Kha, người luôn lạnh lùng và cứng cỏi, bất ngờ giúp đỡ một diễn viên mới, cũng không chuyển hướng chủ đề.

Khi nghe những lời này, đạo diễn Kha cảm thấy hài lòng và không nói thêm về chủ đề này, nên vội vàng cười và trò chuyện với Hoa Liên Dật về những điều khác.

Hoa Liên Dật, người hậu bối này, có thể nói là người mà đạo diễn Kha đã tự mình đề bạt lên. Anh có khả năng mạnh mẽ và hiểu chuyện, cũng rất biết ơn và biết trả ơn, là một người trẻ rất tốt.

Có anh giúp đỡ và để mắt đến Vu Kha, đạo diễn Kha cũng yên tâm nhiều hơn.

Vu Kha hoàn toàn không nhận ra những ý đồ sâu xa giữa cha mình và Hoa Liên Dật, cậu vẫn ngây thơ nghĩ rằng cha mình đã đưa cậu đến chỉ để hỗ trợ công việc thôi.

Tất nhiên, cậu cũng không ngờ rằng từ bây giờ, "nghiệt duyên" giữa cậu và Hoa Liên Dật cũng chính thức bắt đầu.

Có lẽ, nó đã bắt đầu từ lâu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play