Em Thật Sự Rất Xinh Đẹp!!!

Chương 34: Em Có Một Cách Kiếm Ra Tiền


1 tháng

trướctiếp

Mặc dù không đến ăn ở nhà hàng nhưng khi nhìn thấy quần áo của nhân viên giao đồ ăn, Amy nhận ra đây là một nhà hàng tư gia nổi tiếng trong thành phố, nơi này nổi tiếng là khó đặt trước và đắt đỏ.

Nhân viên nhìn thấy Amy liền vội vàng tiến lên, tươi cười nhận lấy mấy cái túi chị xách trong tay.

Giám chế cũng tươi cười tiếp đón, trông rất nhiệt tình.

Amy bị thái độ của những người này làm cho mơ hồ.

Nhà sản xuất than thở: "Diễn viên như Tiểu Ngu quá bớt lo, chắc chẳng mấy chốc sẽ bay vọt lên trời. Đến lúc đó không biết có còn cơ hội hợp tác hay không."

"Ngài nói gì vậy chứ." Tuy rằng vẫn chưa biết tình hình cụ thể, nhưng Amy cũng hiểu rằng Ngu Ninh đem thể diện về cho mình: "Chỉ cần ngài chịu nhận Ngu Ninh, cho dù lúc ấy đã kín lịch thì chúng tôi cũng có thể thương lượng giải quyết."

Giám chế nở nụ cười. Ông ta thật sự thưởng thức Ngu Ninh nên mới nói những lời lúc nãy. Mà cho dù sau này thế nào, ít nhất câu trả lời của Amy cũng khiến cho người ta có cảm giác được tôn trọng và đầy thành ý.

Ngu Ninh đã phát hiện ra Amy, lập tức cười toe toét chạy tới: "Chị Amy, em rất nhớ chị."

Amy nhìn bộ dạng vui vẻ của Ngu Ninh, tựa như nhìn thấy dáng vẻ giả ngốc trước kia: "Cô nàng này quá ngốc, sợ rằng đã gây thêm không ít phiền phức cho đoàn phim."

Giám chế cũng nhìn thấy nên không ngừng cười: "Không có đâu. Ngu Ninh chính là dạng diễn viên được ông trời ưu ái, tiết kiệm một nửa thời gian cho chúng tôi. Mấy ngày nay đạo diễn Lâm cũng không chửi bới nữa."

Lúc này Amy mới hiểu Ngu Ninh nói quay phim thuận lợi là chuyện ra sao. Thấy Ngu Ninh muốn nhào lên, chị đè trán cô lại: "Đàng hoàng một chút!"

Ngu Ninh động đậy hai cái liền từ bỏ giãy giụa, lại có chút khoe khoang: "Chị Amy, đạo diễn Lâm cũng khen ngợi em."

Vẻ đắc ý kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp của Ngu Ninh, không khiến cho người khác cảm thấy chán ghét mà ước gì còn có thể khen ngợi vài câu, lại xoa đầu cô một phen.

Amy gõ đầu Ngu Ninh, nói với giám chế: "Ngài cũng biết Vĩnh Gia không có nhiều quan hệ trong giới điện ảnh và truyền hình. Nếu có cơ hội thích hợp thì xin ngài hãy cân nhắc Ngu Ninh nhà tôi nhiều hơn."

Giám chế đồng ý.

Hôm nay hiếm khi thấy đạo diễn Lâm ở lại ăn cơm cùng mọi người: "Tiểu Ngu, phải nhớ số điện thoại của tôi đấy. Đợi có nhân vật thích hợp thì tôi sẽ gọi ngay cho cô, biết không?"

"Biết rồi ạ." Ngu Ninh ngoan ngoãn đáp lại: "Nhưng trước tháng sáu năm sau thì không được."

Ngu Ninh vừa nói xong thì có vài diễn viên sửng sốt. Cho dù là ảnh đế, ảnh hậu cũng muốn hợp tác với đạo diễn Lâm, không ngờ Ngu Ninh sẽ từ chối. Đây là còn chưa nổi tiếng đã bắt đầu ra vẻ ta đây sao?

Ngu Ninh mặt mày ủ dột nói: "Tôi sắp thi đại học rồi. Nếu tôi thi không tốt, chị Amy và ba mẹ đều sẽ đánh tôi."

Lúc này đạo diễn Lâm mới nhận ra Ngu Ninh còn là học sinh: "Đúng rồi, thi đại học quan trọng. Dù sao quay xong bộ phim này tôi cũng phải nghỉ ngơi một thời gian. Có thành tích thi thì nói cho tôi biết một tiếng, học tập cho nghiêm túc có biết không?"

Ngu Ninh gạt khóe mắt làm bộ rơi lệ, chọc cho mọi người đều cười.

Đạo diễn Lâm ăn xong, cảm thấy mình đã nói hết thì lên tiếng chào rồi rời đi. Ông ta còn phải tiếp tục xem cuộn phim nữa.

Trịnh Dương than thở nói: "Tạm thời không nhận phim nữa thật sao?"

"Vâng." Ngu Ninh nâng ly bằng hai tay, nhìn Trịnh Dương: "Sau khi quay xong ‘Tiên Giai’ và chương trình sẽ tập trung ôn tập."

Trịnh Dương nhìn Amy yên lặng ngồi cạnh Ngu Ninh, không khỏi cảm thán rằng Ngu Ninh thật sự đã gặp phải người đại diện tốt. Suy cho cùng, rất nhiều người đại diện đều chỉ biết tới tiền: "Vậy thì chúc em thi đại học thuận lợi."

Ngu Ninh cụng ly với Trịnh Dương, sau đó uống hai hớp.

Có một diễn viên không nhịn được hỏi: "Chị Amy đồng ý sao? E rằng từ tháng hai đến tháng sáu năm sau sẽ đúng vào thời điểm ‘Tiên Giai’ được phát sóng, có lẽ ‘Thám Tử’ cũng sẽ phát sóng? Đó là lúc em có độ nổi tiếng đấy."

Amy cười nói: "Thi đại học là chuyện cả đời, tiền thì kiếm hoài không hết. Đợi em ấy thi đại học xong tôi sẽ đưa em ấy vào phim trường, không kiếm đủ tiền thì không cho cơm ăn."

Mọi người vừa nghe liền biết là nói đùa, vào phim trường đều có đoàn phim phụ trách cơm nước, đâu cần Amy cho cơm ăn.

Ngu Ninh hoàn toàn không sợ: "Đã trải qua kỳ thi đại học thì cái gì em cũng không sợ."

Người ở đây đều cười rộ lên.

Ăn cơm xong Ngu Ninh phải đi, vừa lúc Trịnh Dương không có cảnh quay nên đích thân đi tiễn cô: "Vừa rồi có nhiều người nên tôi chưa nói, tôi có một kịch bản đang trong thời gian chuẩn bị, trong đó có một nhân vật tôi cảm thấy rất hợp với em. Nếu thuận lợi, đại khái tháng sáu tháng bảy năm sau là bắt đầu quay, đến lúc đó em đừng vội nhận phim."

Ngu Ninh không chút chần chừ: "Được! Lúc quay phim với anh Trịnh thật sự có cảm giác rất thoải mái."

Trịnh Dương nở nụ cười: "Em có thông tin liên lạc của tôi, có việc gì không giải quyết được thì cứ nói cho tôi biết. Tôi hy vọng em đừng lãng phí thiên phú của mình, cũng đừng đi sai đường."

Thật ra thì những lời này phần lớn là nói cho Amy nghe. Rốt cuộc với ngoại hình của Ngu Ninh, nếu không có sự bảo vệ của người đại diện thì e rằng sẽ rất dễ gặp chuyện. Hơn nữa những chuyện xảy với cô ở Vĩnh Gia lúc trước, hỏi thăm trong giới một chút thì sẽ biết.

Tuy rằng hiện tại người đại diện của Ngu Ninh là Amy, nhưng công ty vẫn là công ty giải trí Vĩnh Gia.

Trịnh Dương coi trọng thiên phú và tính cách của Ngu Ninh, cũng sẵn sàng dìu dắt đàn em.

Ngu Ninh nghiêm túc nói: "Anh Trịnh yên tâm, em biết mà."

Amy cũng không tức giận, đảm bảo: "Ngu Ninh là cây hái ra tiền của tôi, tôi nhất định sẽ bảo vệ thật tốt."

Trịnh Dương cười cười không nói gì nữa, cũng dừng bước: "Được rồi, hai người không chê tôi nhiều chuyện là được."

Ngu Ninh cũng không phải là người không biết tốt xấu: "Nhiều chuyện như thế này thì xin anh nhiều chuyện hơn nữa."

Trịnh Dương không lảm nhảm với Ngu Ninh nữa: "Tôi trở lại trước nhé."

Ngu Ninh vẫy tay: "Anh Trịnh, bái bai."

Trịnh Dương đi không quay đầu lại, chỉ quay lưng lại mà phất tay với Ngu Ninh.

Vừa định hỏi Ngu Ninh về chuyện trong đoàn phim, Amy lại thấy đôi mắt lấp lánh của Ngu Ninh đang nhìn mình: "Em có việc gì à?"

Ngu Ninh dựa gần vào Amy: "Em có một ý tưởng."

Amy nhướng mày: "Hả?"

Ngu Ninh thần bí nói: "Chúng ta lừa Trần Văn Văn một khoản tiền đi."

Amy sửng sốt, lừa tiền Trần Văn Văn?

Ngu Ninh thì thầm: "Đến lúc đó chúng ta chia ba bảy, em ba chị bảy."

Amy không nói đồng ý hay từ chối, chỉ hỏi: "Em định lừa cô ta thế nào?"

Mấy ngày nay, để điều chỉnh tâm trạng uất ức sau khi học xong, Ngu Ninh thường xuyên lướt weibo và taobao nên mới nghĩ ra biện pháp tuyệt vời như vậy: "Em phát hiện Trần Văn Văn vẫn chưa hết hy vọng, hơn nữa có phải chúng ta sắp tiến hành việc hợp tác với Cố Phi Ngang không?"

Amy gật đầu, cũng không giấu giếm.

Ngu Ninh nhỏ giọng nói: "Nếu vậy thì chúng ta photoshop một bức ảnh thân mật giữa em và Cố Phi Ngang, lén bán cho người của Trần Văn Văn. Nếu cô ta mua hình, lợi dụng nó để đạp Cố Phi Ngang và em thì chúng ta thuận thế đó mà hành động?"

Khóe mắt Amy co giật, chị chưa từng thấy nghệ sĩ nào lại muốn photoshop lịch sử đen tối của mình rồi bán cho đối thủ cả: "Sao em nghĩ ra được?"

"Còn không phải là vì Trần Văn Văn là người tốt, mà em lại đang thiếu tiền sao?" Ngu Ninh nói như lẽ đương nhiên: "Đây là một mồi câu, nếu cô ta không có ác ý thì sẽ không mắc câu."

Amy cũng không cảm thấy chuyện này có gì xấu, chỉ thấy mạch suy nghĩ của Ngu Ninh quá kỳ lạ: "Được rồi, kế hoạch của em đầy rẫy sơ hở, để chị sắp xếp."

Ngu Ninh mong đợi xoa tay.

Amy liếc mắt: "Nếu phía Trần Văn Văn thật sự mua ảnh, tiền lấy được đều đưa hết cho em, chị không thiếu tiền."

Ngu Ninh nhìn Amy đầy hâm mộ: "Em có một ước nguyện, hy vọng có một ngày em cũng có thể hùng hồn mà nói ra câu này, tôi không thiếu tiền!"

Amy vỗ đầu Ngu Ninh: "Mau đi thôi, em qua thẳng đoàn phim ‘Tiên Giai’ luôn hay nghỉ ngơi hai ngày?"

Ngu Ninh cảm thấy đúng là mình không nhàn rỗi được, dù sao thì người nghèo thì chí hướng cũng nhỏ, vậy nên chỉ có thể cố gắng thôi: "Đến đoàn phim đi."

Amy ừ một tiếng: "Chị sẽ thương lượng với Triệu Khang. Chỉnh sửa ảnh rất dễ bị phát hiện sơ hở, đến lúc đó chụp hai tấm thật. Không cần ảnh quá thân thiết đâu, hai người ngồi uống cà phê với nhau, muốn dựng một câu chuyện cũng có thể dựng cho hai người, lại lưu vài tấm ảnh gốc bốn người chúng ta ngồi cùng nhau. Chuyện này coi như chị nghĩ ra được, hiểu không?"

Ngu Ninh cảm động nhìn Amy. Amy chịu trách nhiệm chuyện này là việc bình thường của người đại diện, nếu là do Ngu Ninh nói ra sẽ khiến cho người ta cảm thấy có nhiều tâm tư quá: "Em biết. Em chỉ nói với chị Amy, không nói với người khác."

Đối với chuyện gài bẫy Trần Văn Văn, Cố Phi Ngang đồng ý bằng hai tay hai chân, mà Triệu Khang cũng không có ý kiến. Nhưng đối với chuyện tiền bán ảnh, Cố Phi Ngang và Triệu Khang đều không cần. Dựa theo giá thị trường thì loại ảnh thế này nhiều nhất cũng chỉ bán được năm sáu chục ngàn nhân dân tệ, còn là vì Cố Phi Ngang đang nổi tiếng nên mới có giá này.

Nếu như bán độc quyền cho truyền thông thì sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng bọn họ làm vậy chủ yếu là vì gài bẫy Trần Văn Văn chứ không phải là để bán tin tức giả.

Đoạn ngắn:

Ngu Ninh: Bắt được một con dê thì phải ra sức cạo lông nó, không có điều kiện thì phải sáng tạo ra điều kiện.

Trần Văn Văn: ???

Ngu Ninh: Chị Văn Văn đúng là người tốt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp