Bệnh Mỹ Nhân Dựa Vào Thông Linh Nổi Tiếng Ở Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 6: Đầm lầy (2)


1 tháng

trướctiếp

Diệp Tả Dữu thực ra rất là không hiểu, tại sao tuyển thủ nao cũng đều không nghe khuyên thế, hay là nói cách cậu khuyên người ta có gì sai sót?

Cậu đứng yên tại chỗ, khó có được lâm vào trầm tư.

Một màn vừa xảy ra hoàn chỉnh được truyền đến phòng phát sóng trực tiếp, khán giản trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức tức đến nổ tung.

[Tôi fuck! Cmn người gì vậy!!!]

[Tôi nói cái tên Lưu Kỳ này sao có thể dẫn Hữu Hữu hai người họ đến đầm lầy, thì ra hắn ta là cố ý!]

[Thật là quá đáng! Đau lòng cho Hạ Lỗi.]

[Hành vi này không phạm quy?]

[Mặc dù tôi rất tức giận, nhưng chỉ cần không tạo thành tổn hại, đều không tính là phạm quy!]

[Không được, không nhịn được, tôi phải đi gọi điện cho tổ tiết mục khiếu nại!]

....

Hạ Lỗi đến tận lúc này, mới thật sự phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì.

Đồng bằng trước mặt mênh mông vô bờ, nhưng nhìn kỹ lại, vẫn có thể phát hiện những vũng nước thấp sâu trong cỏ. Nơi đó có bùn đất mềm xốp, một khi không cẩn thận rơi vào, rất có khả năng sẽ không ra được nữa.

Một cỗ bi thương trong nháy mắt bao trùm Hạ Lỗi, một người đàn ông cường tráng 1m9 đứng yên tại chỗ hai mắt đỏ bừng.

Sáng hôm nay anh ta đã cảm thấy mình có vận khí tốt, gặp được Diệp Tả Dữu và Lưu Kỳ hai người đồng đội này. Mặc dù có thể không lấy được giải thưởng lớn, nhưng bọn họ cũng có thể giải thưởng cho top100 người, ai mà ngờ được đến buổi trưa hiện thực lại hung hăng tát cho anh ta một cái.

Nhưng Hạ Lỗi cũng không muốn cứ như vậy mà từ bỏ, cho dù thế nào, anh ta cũng phải đi thử. Cùng lắm thì lúc không chịu được nữa, anh ta nhấn nút mở khoang thoát hiểm bỏ cuộc.

Nhưng tuy là nghĩ như vậy, trong lòng Hạ Lỗi vẫn còn rất phức tạp, anh ta nhất thời trong một lúc cũng chưa điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, chỉ có thể nở nụ cười miễn cưỡng, nhìn Diệp Tả Dữu: "Vậy cái gì....xem ra tiểu đội nhỏ này của chúng ta chỉ có thể giải tán thôi, ha ha..."

Cười khan hai tiếng, Hạ Lỗi thực sự cười không được nữa, dứt khoát cũng không cười nữa, nhăn mặt nói tiếp: "Thời gian không còn nhiều, tôi cũng không trì hoãn nữa, xuất phá trước...."

Nói xong câu này, Hạ Lỗi chuẩn bị xuất phát.

Diệp Tả Dữu từ trong trầm tư lấy lại tinh thần, nhíu mày nói: "Đợi đã."

Hạ Lỗi sửng sốt, quay đầu nhìn cậu: "Còn có chuyện gì sao..."

Diệp Tả Dữu ở trước mặt anh ta bước về phía trước một bước.

Camera hồng ngại ẩn giấu rất tốt giống như là bắt được tin tức của tuyển thủ, camera đi theo Diệp Tả Dữu lập tức bắt đầu thông báo: [Kích phát nhiệm vụ đầm lầy, yêu cầu tuyển thủ Diệp Tả Dữu trong phòng năm tiếng rời khỏi đàm lầy.]

[Đù! Hữu Hữu cậu....]

[Trời ạ! Lúc Hữu Hữu bước lên phía trước một bức, tôi nổi hết cả da gà da vịt lên!]

[Hu hu hu tôi thế mà lại có chút cảm động....]

Hạ Lỗi đồng dạng cũng sửng sờ đứng yên tại chỗ, nghẹn họng trân trối nhìn Diệp Tả Dữu.

Một lúc sau, anh ta mới lấy lại được giọng nói của mình: "Cậu, cậu cậu cậu....cậu đây là đang làm gì?!"

Diệp Tả Dữu rũ mắt, lông mi dài tạo thành cái bóng dưới mí mắt: "Đương nhiên là làm nhiệm vụ."

Hai mắt Hạ Lỗi lập tức lại đỏ mắt: "Nhưng....nhưng...."

Yết hầu anh ta có chút nghẹn nghẹn, nói nhiều lần cũng không nói được cái gì, anh ta không ngờ được, Diệp Tả Dữu lại sẽ làm đến bước này.

Anh ta còn cho rằng.

Diệp Tả Dữu không nói nhiều, chỉ nói: "Thời gian có chút gấp, chúng ta xuất phát trước đã."

Đồng tử lưu ly lại che lấp đồng tử vốn có của Diệp Tả Dữu, thu hết phạm vi hoàn cảnh xung quanh 10 mét vào mắt.

Bình nguyên trống trải, bóng cỏ trùng trùng điệp điệp, vừa nhìn, trừ bỏ chỉ có vài con chim đang bay ra, không phát hiện ra bất cứ nguy hiểm nào.

Nhưng nguy hiểm nhất của đầm lầy không phải là động vật hoang dã, mà là bùn lầy bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt mất sinh mạng.

Diệp Tả Dữu đi phía trước dẫn đường, Hạ Lỗi nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau cậu.

Đến khi đi về phía trước được mấy chục mét, Hạ Lỗi mới bình tĩnh lại, anh ta đột nhiên nói: "Diệp Tả Dữu, cảm ơn cậu!"

Diệp Tả Dữu lắc đầu, vừa muốn nói gì đó, đột nhiên cảm thấy Hạ Lỗi phía sau đã dừng lại, cậu khó hiểu quay đầu, nhìn thấy Hạ Lỗi đứng yên tại chỗ, tròng mắt loạn chuyển, một gương mặt thành thật ngẹn đến đỏ bừng.

Diệp Tả Dữu: "?"

Hạ Lỗi đến nhìn cũng không dám nhìn Diệp Tả Dữu, một lúc sau mới biệt nữu mà nói một câu: "Cậu yên tâm! Thời gian ghi hình chương trình tiếp tôi chắc chắn sẽ không để cậu đói bụng!:

Nói xong Diệp Tả Hữu còn chưa phản ứng lại, anh ta đã cảm thấy xấu hổ trước, lập tức bụm mặt ngồi xổm xuống, âm thanh nức nở vang lên: "Xin lỗi, tôi biết tôi không nên như vậy, nhưng tôi thật sự rất cảm động, cậu rõ ràng có thể trực tiếp rời đi, nhưng cậu vì tôi mà lại .... hu hu hu hu hu hu hu hu ...."

Diệp Tả Dữu: "......"

Mặc dù có chút không đúng lúc, nhưng Diệp Tả Dữu cảm thấy cậu vẫn nên giải thích một chút: "Tôi không phải là vì anh..."

"Tôi biết!" Hạ Lỗi lớn tiếng ngắt lời Diệp Tả Dữu, "Cậu không cần nói, tôi đều hiểu được!"

Diệp Tả Dữu: "....."

Anh hiểu cái gì mà hiểu?

Mà lúc này, khán giả cũng cười điên rồi.

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]

[Tôi thật sự là cười chết đến nơi rồi, anh một cái tên đàn ông 1m9 đó! Thế mà lại còn khóc!]

[Tôi rõ ràng giây trước còn đang cảm động! Hạ Lỗi anh trả nước mắt lại cho tôi!]

[Có điều nói đi phải nói lại, nếu như tôi là Hạ Lỗi, tôi có lẽ cũng sẽ cảm động mà khóc rồi!]

[Đúng vậy, Hữu Hữu thật sự quá tốt!]

......

Không dễ gì Hạ Lỗi mới ổn định lại cảm xúc, cuối cùng cũng cảm thấy được có chút khác thường, anh ta có chút không dám nhìn thẳng vào Diệp Tả Dữu bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Cậu có phải là sớm phát hiện được Lưu Kỳ có gì bất thường đúng không?"

Diệp Tả Dữu gật đầu.

Tối hôm qua sau khi phát hiện Lưu Kỳ đi theo, cậu đã bắt đầu đề phòng, cho nên lúc đồng ý tổ đội với Lưu Kỳ, mở đồng tử lưu ly.

Lúc đó Diệp Tả Dữu không chỉ nhìn Lưu Kỳ, cậu còn nhìn cả Hạ Lỗi.

Bất đồng với Lưu Kỳ là, trên người Hạ Lỗi tràn đầy sức sống, không có lấy một chút tử khí nào.

Sau khi đến hang động, Diệp Tả Dữu lưu ý khoảng cách hang động với nơi bọn họ làm nhiệm vụ không quá 100 mét, liền bắt đầu tất cả phòng bị với Lưu Kỳ, cho dù lúc đó Diệp Tả Dữu còn chưa rõ Lưu Kỳ rốt cuộc là muốn làm gì.

Đến nửa đêm Hạ Lỗi ngủ rồi, Diệp Tả Hữu lưu ý thấy Lưu Kỳ một mình đi ra khỏi hang động.

Diệp Tả Dữu không đi theo, lại dùng đồng tử lưu ly nhìn thấy, phương hướng Lưu Kỳ đi đến là phía đầm lầy.

Đến khi trời sáng, nhìn thấy giày Lưu Kỳ dính đầy bùn đất, Diệp Tả Dữu đã có thể xác định, tối qua Lưu Kỳ là đi điều tra địa hình.

Lưu Kỳ biết ban ngay Diệp Tả Dữu đi về phía đầm lầy, cho nên anh ta tìm một con đường khác có thể thông qua đi về phía đầm lầy.

Ẩn đồng tử lưu ly đi, Diệp Tả Dữu mới đơn giản nói lại phân tích của cậu cho Hạ Lỗi nghe.

Hạ Lỗi nghe xong nhíu mày, không hiểu nói: "Nhưng tại sao, chúng ta và anh ta không phải là vừa mới quen biết sao? Anh ta tại sao lại cố ý hãm hại chúng ta..."

Diệp Tả Dữu có một suy đoán: "Hẳn là vì Lưu Truyện."

Hạ Lỗi khó có được lúc thông minh: "Ý cậu là hai người bọn họ quen biết nhau?!"

Diệp Tả Dữu gật đầu, lại kho khan hai tiếng. Đúng lúc có một cơn gió thổi qua, không cẩn thận bị gió thổi vào, tiếng ho của cậu lại lớn hơn một chút. Ho hơi lâu, trên gương mặt trắng nõn của cậu mang theo một vệt hồng nhạt.

Hạ Lỗi lập tức lấy bình nước trong ba lô đưa cho cậu.

Diệp Tả Hữu xua tay, tự lấy bình nước của mình uống một ngụm nhỏ, lúc này mới đỡ hơn một chút.

"Không chỉ quen biết, Lưu Kỳ chắc đã gặp chúng ta trước đó, chắc từ lúc kích phát nhiệm vụ qua sông." Diệp Tả Dữu bổ sung suy đoán của mình.

Chỉ là Lưu Kỳ may mắn, lúc ở dưới sông không bị quái ngư tấn công. Sau khi qua sông Lưu Kỳ cũng không lập tức rời đi, chắc hẳn cũng đang đợi Lưu Truyện.

Ai mà ngờ được, con quái ngư đó đột nhiên xuất hiện, tập kích những tuyển thủ qua sông khác, Lưu Truyện không thể không rút khỏi thi đấu.

Anh em ruột của mình bị quái ngư đột kích, cụt một cánh tay rút khỏi thi đấu, mà hai người khác làm xong nhiệm vụ không có bất cứ tổn thất nào.

Lưu Truyện làm sao có thể không oán hận?

Hạ Lỗi nghe xong rất tức giận: "Chỉ là vì cái này? Anh ta đúng là đồ thần kinh!"

[Lưu Kỳ cmn chính là tên não tàn đúng không?]

[Mẹ nó, em trai anh ta không có năng lực làm nhiệm vụ thất bại, còn đem nguyên nhân đẩy lên người người khác?]

[Thật sự là không biết xấu hổ!]

Hạ Lỗi bị hố, thực sự tức giận, vừa đi vừa mắng.

Diệp Tả Dữu luôn không tiếp lời, anh ta khó hiểu nhìn cậu: "Cậu không tức giận?"

Bị người ta hố, đổi lại ai tậm trạng cũng không tốt.

Diệp Tả Dữu đương nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ là...

Diệp Tả Dữu đột nhiên dừng chân, trầm mặc nhìn về phía trước,

Hạ Lỗi cũng dừng lại, thuận theo ánh mắt của Diệp Tả Dữu nhìn sang, đồng tử anh ta co rụt lại, run giọng nói: "Đây, đây là..."

Chỉ nhìn thấy trên mặt cỏ xanh, một cơ thể vặn vẹo biến dạng. Các bộ phận trên cởa thể người đàn ông giống như là bị sinh vật nào đó vặn xoắn, xoắn như cái bánh quẩy quái dị. Mà đầu anh ta lại giống như bị bẻ gãy, đầu gục xuống sau lưng 90 độ.

Hạ Lỗi nhìn rõ mặt người đàn ông, hoảng sợ nói: "Là Lưu Kỳ!"

Diệp Tả Dữu nhắm mắt.

Dù sao người chết là lớn nhất.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp