Chú ý đến Diệp Tả Dữu rơi lại phía sau hai người càng xa, Lưu Kỳ chủ động dừng lại đợi cậu, nhìn thấy Diệp Tả Dữu đánh giá anh ta, Lưu Kỳ có chút khó hiểu, không nhịn được hỏi: "Làm sao vậy?"
Diệp Tả Dữu thu hồi ánh mắt: "Không có gì."
Hơi dừng một chút, cậu lại hỏi: "Anh hôm nay đi quanh rừng rậm một vòng, không có kích phát nhiệm vụ gì sao?"
Lưu Kỳ nhún vai: "Không có, khu rừng rậm này cũng rất kỳ lạ, tôi ở bên này đi quanh một vòng, thậm chí đếm một con động vật hoang dã to lớn cũng không gặp được."
Hạ Lỗi nghĩ đến chuyện ban ngày mình phải trải qua, rất là hâm mộ: "Vận khí của cậu thật tốt."
Lưu Kỳ cười: "Xem như là vậy."
Diệp Tả Dữu không nói gì, tiếp tục trầm mặc đi theo phía sau hai người.
Cậu đi rất chậm, hai người khác cũng theo bản năng thả chậm cước bộ.
Có lẽ chính vì nguyên nhân này, 3 người trên đường đi đến hang động, còn gặp được mấy con thỏ hoang.
Hạ Lỗi nhanh tay lẹ mắt, săn được hai con.
Thức ăn buổi tối đã có, ba người đều rất vui vẻ.
Đại khái tầm nửa giờ sau, cuối cùng cũng đến được hang động mà Lưu Kỳ nói.
Đây là một hang động do thiên niên hình thành, nằm ở hạ lưu sông, hang động rất lớn, có thể ở mười mấy người cùng không thành vấn đề. Chỉ là có lẽ vì nguyên nhân ở gần sông, bên trong động rất ẩm ướt.
Hạ Lỗi và Lưu Kỳ hiển nhiên đều là có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã, bọn họ một người đi nhặt củi, một người xử lý thỏ hoang.
Diệp Tả Dữu đi dạo xung quanh một vòng, phát hiện cách hang động này cách địa điểm con sông giữa trưa của bọn họ cũng không tính là xa, khoảng cách thẳng thì chỉ tầm khoảng 200 mét.
Lưu Kỳ tìm thấy một đống cỏ khô và củi gỗ, từ ba lô của mình lấy ra đá đánh lửa, rất nhanh đã cỏ khô đã được đốt cháy.
Đống lửa cháy lên, mới từ từ cảm thấy sự ấm ướt được giảm bớt.
Diệp Tả Dữu đi lấy một bình nước về, Lưu Kỳ đã đặt nồi sắt lên đống lửa rồi, nhìn thấy cậu quay lại, liền đón lấy bình nước, đổ nước vào nồi.
Nước sông thanh khiết đổ vào nồi sắt, dưới ngọn lửa cháy to, không bao lâu đã vang lên tiếng sôi ùng ục.
Hạ Lỗi cũng dùng gậy gỗ sạch xiên thỏ hoang lên, đặt lên đống lửa bắt đầu nướng thịt.
"Nước sôi có lẽ còn phải cần một lúc nữa, chúng ta đi vào rừng rậm xem xem?" Lưu Kỳ hỏi Diệp Tả Dữu.
Diệp Tả Dữu gật đầu, đứng lên đi theo Lưu Kỳ ra ngoài.
Đột nhiên, Diệp Tả Dữu hỏi: "Hôm nay anh tìm thấy cái hang động này khi nào?"
Lưu Kỳ dừng lại hai giây mới nói: "Tầm buổi chiều, thời gian cụ thể tôi cũng không nhớ rõ."
Diệp Tả Hữu gật đầu, không nói gì nữa.
Muốn hái rau dại ở trong rừng không khó, không tốn bao nhiêu thời gian, Diệp Tả Dữu và Lưu Kỳ đã quay lại hang động.
Quá trình đợi thịt thỏ hoang chín còn rất dài, Diệp Tả Dữu hôm nay đã tiêu hao hơi nhiều sức lực, liền bổ sầu riêng ra ăn.
Hai người còn lại có sự tiếp thu với sầu riêng không cao, đều từ chối uyển chuyển.
Diệp Tả Dữu cũng không miễn cưỡng, bất quá dạ dày cậu cũng không lớn, chỉ ăn một miếng đã đặt xuống.
Lúc này thỏ hoang đặt trên đống lửa đã nướng đến béo ngậy, Hạ Lỗi lật thịt thỏ lại, lầm lấy quả mọng bên cạnh, dùng thìa nghiền nát, quả mọng màu đỏ thẩm nhìn rất mê người.
Chính vào lúc anh ta đang định bôi nước quả mọng lên, Diệp Tả Dữu ngăn anh ta lại: "Dùng quả mọng nướng thịt?"
Hạ Lỗi gật đầu: "Đúng vậy."
Diệp Tả Dữu nhíu mày, trên gương mặt dễ nhìn viết đầy chữ khó hiểu: "Vậy mùi vị không phải sẽ rất kỳ lạ sao?"
Lưu Kỳ nhìn Diệp Tả Dữu, cười một tiếng: "Vừa nhìn là biết cậu không có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã rồi."
Diệp Tả Dữu quả thật không có, cũng không phản bác lại.
Lưu Kỳ giải thích: "Thịt thỏ hoang này có hơi tanh, quả mọng vừa vặn có thể che được mùi tanh này, bôi lên tầng bên ngoài cũng làm cho thịt mềm hơn."
Diệp Tả Dữu: "Làm mất mùi tanh thì có thể dùng gia vị mà."
Lưu Kỳ: "Đương nhiên có thể, có điều chúng ta bây giờ không có điều kiện..."
Anh ta còn chưa nói xong, Diệp Tả Dữu đã lấy từ trong ba lô một túi bột, bày ra trước mặt hai người.
Hạ Lỗi cầm lên vừa nhìn, king ngạc ra tiếng: "Gia vị nướng?!"
Lưu Kỳ đồng dạng kinh ngạc: "Cậu đem theo gia vị nướng? Chỉ có thể đem theo 10 vật phẩm, cậu thế mà lại đem gia vị nướng?"
Diệp Tả Dữu nhìn hai người: "Sao vậy? Hai người không đem?"
Lưu Kỳ và Hạ Lỗi nhất thời không biết nói gì mới tốt.
Thực ra không phải hai người không muốn đem đi, mà là đem thứ này đi thật sự có chút lãng phí!
Tổ tiết mục quy định chỉ được mang theo 10 vật phẩm, mà muối ăn là nhu yếu phẩm, là không tính vào 10 vật phẩm.
Vì để tận lực có thể đem được nhiều vật phẩm thực dụng hơn, hầu hết tuyển thủ đều sẽ không lựa chọn đem theo gia vị như vậy, đều mang rắc một chút muối là ăn được. Ai có thể nghĩ được Diệp Tả Dữu lại đem theo một lọ gia vị nướng!
Nhìn thấy hai người không nói gì, Diệp Tả Dữu hỏi: "Có vấn đề à?"
Hay là nói hai người họ đều không ăn được cay?
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đồng dạng chấn kinh:
[Tôi cũng kinh ngạc rồi, thế mà lại có người mang theo gia vị nướng!]
[Cười chết mất, ba mùa chương trình, hình như là chỉ có Hữu Hữu đem gia vị nướng đúng không?]
[Gia vị nướng vừa thêm vào, thịt thỏ nhìn sẽ càng thơm hơn.]
Hạ Lỗi lấy lại tinh thần trước, nói to: "Không có vấn đề!"
Có vấn đề gì?
Một chút vấn đề cũng không có!
Vì thế tối hôm đó, ba người mỹ mãn ăn thịt thỏ hoang nướng rất ngon.
Mặt trời đã sớm xuống núi, gió ban đêm mang theo hơi lạnh. Diệp Tả Dữu đến bờ sông đơn giản rửa mặt một chút, rồi quay về hang động.
Suy nghĩ đến sức khỏe Diệp Tả Dữu không tốt, Hạ Lỗi và Lưu Kỳ đem chỗ dựa gần lửa nhất để lại cho cậu.
Cho dù hang động đã tính là nơi trú ẩn rất an toàn rồi, nhưng ba người cũng không dám sơ suất, Hạ Lỗi và Lưu Kỳ thương lượng một chút, quyết định thay phiên nhau gác đêm. Hạ Lỗi nửa đêm trước, Lưu Kỳ nửa đêm sau về sáng. Hai người đều không hỏi ý kiến của Diệp Tả Dữu, mặc nhận để cho cậu nghỉ ngơi cả đêm.
Diệp Tả Dữu cũng không có ý kiến, lất ra túi ngủ liền nằm xuống. Hôm nay tiêu hao quá nhiều thể lực, nằm xuống túi ngủ, không bao lâu đã ngủ say.
Nửa đêm, cậu mơ hồ nghe được tiếng Hạ Lỗi và Lưu kỳ nói chuyện lúc thay ca, sau đó rất đã nghe thấy tiếng lật người ở túi ngủ bên cạnh, sau đó tiếng ngáy rung trời của Hạ Lỗi vang lên.
Diệp Tả Dữu thanh tỉnh vài phần, nhưng không có động tác gì.
Đợi đến khi sắc trời bên ngoài dần sáng, Lưu Kỳ vẫn luôn gác đêm đột nhiên đứng dậy, Diệp Tả Dữu nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ.
Đến khi tiếng bước chân đi xa, Diệp Tả Dữu mới lười biếng ngáp một cái, cũng không đuổi theo, mà là nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Một lần nữa tỉnh lại, sắc trời đã sáng.
Hạ Lỗi sớm đã dậy rồi, lúc này đang đứng ở bên ngoài hoang động nói chuyện với Lưu Kỳ.
"Vất vả cho cậu dậy sớm như vậy, sáng sớm mai tôi đi hái quả dại cho, cậu có thể ngủ thêm một lát." Hạ Lỗi nói.
Lưu Kỳ cũng không từ chối, sáng khoái gật đầu.
Sau khi Diệp Tả Dữu thức dậy, cả người thoải mái hơn nhiều, đến tay phải cũng không còn cảm giác vô lực như hôm qua nữa.
Ba người ăn qua dại, rồi đơn giản sửa soạn một chút, dập tắt lửa, một lần nữa xuất phát.
"Tôi cho rằng hôm nay chúng ta tốt nhất là đi qua khi rừng rậm này." Lưu Kỳ nói.
Chương trình năm nay tổ tiết mục đưa ra rất nhiều quy tắc loại trực tiếp, trừ hoàn thành nhiệm vụ tùy cơ kích phát ra, các tuyển thủ còn phải trong thời gian quy định, đến được địa điểm tọa độ mà tổ tiết mục cung cấp cho.
Diệp Tả Dữu bọn họ ở lại khu rừng này một ngày rồi, có thể tiếp tục xuất phát.
Lưu Kỳ tương đối quen thuộc với khu rừng rậm này, tự động đi phía trước dẫn đường.
Diệp Tả Dữu vẫn đi cuối giống như hôm qua, ánh mắt cậu rơi trên đôi giày dính đầy bùn lầy của Lưu Kỳ, thuận miệng hỏi một câu: "Sáng sớm đi rất xa hái quả à?"
Lưu Kỳ nói: "Cũng không tính là xa, so với chúng ta đi ngày hôm qua thì xa hơn một chút."
Hạ Lỗi nói: "Cậu lúc đó nên gọi tôi dậy, tôi đi cùng cậu."
"Tôi thấy anh ngủ say, cũng không tiện gọi anh dậy." Lưu Kỳ cười.
Hạ Lỗi nói: "Hầy, chúng ta là một đội rồi, có gì tiện với không tiện đâu?" Nói rồi, anh ta nhìn Diệp Tả Dữu bên cạnh, "đúng không?"
Diệp Tả Dữu cũng gật đầu.
Lưu Kỳ chỉ có thể nói: "Vậy được, lần sau tôi sẽ gọi anh dậy."
Ba người vừa đi vừa lưu ý hoàn cảnh xung quanh, nhưng rõ ràng Lưu Kỳ nói rất đúng, gần đây quả thật không có động vật hoang dã to lớn nào, một đường đi chỉ nhìn thấy vài động vật loại nhỏ.
Hạ Lỗi thuận tay còn săn được vài con vật rất giống sóc, còn thuận tay hái quả dại.
Đi một buổi sáng, mặt trời càng ngày càng gắt, tuy rằng lá xanh trải khắp rừng rậm, nhiệt độ cũng dần dần tăng cao, nước sáng sớm ba người mang theo đã uống hết một nửa.
Hạ Lỗi nhìn Diệp Tả Dữu: "Nghỉ ngơi một chút?"
Diệp Tả Dữu trán đầy mồ hôi, gật đầu.
Giữa rừng không tiện đốt lửa, ba người chỉ đơn giản ăn một chút quả dại.
"Bên này nhìn thì còn rất an toàn, không thì ở đây ngủ trưa một chút rồi đi?" Lưu Kỳ đề nghị.
Diệp Tả Dữu nhìn anh ta một cái: "Rất an toàn?"
Lưu Kỳ cười: "Trừ muỗi ra, đến một chút vết tích của động vậy hoang dã cỡ lớn cũng không có, sao lại không an toàn rồi?"
Ánh mắt Diệp Tả Dữu rơi trên người anh ta, nhìn chằm chằm một lúc lâu.
Lưu Kỳ bị cậu nhìn có chút khó hiẻu, không nhịn được sờ sờ mặt mình, hồ nghi nói: "Sao vậy?"
Hạ Lỗi lúc này nói: "Vẫn là đi tiếp đi, tôi cảm thấy chắc là sắp ra khỏi khu rừng này rồi, cây bên này không còn rập rạp như trước đó nữa, đợi ra khỏi rừng rậm, lại tìm nơi ngủ ngơi."
Diệp Tả Dữu thu hồi ánh mắt, lưu ly dưới đáy mắt nhạt đi, cậu nói: "Đi ra khỏi rừng trước."
Tử khí trên người Lưu Kỳ lại nồng hơn một chút rồi.
Hai người đã kiên trì tiếp tục đi, Lưu Kỳ cũng không tiện nói gì nữa, tiếp tục đi phía trước dẫn đường.
Vừa đi, lại đi mất một tiếng.
Phát sóng trực tiếp như vậy thường là rất buồn tẻ không thú vị, nhưng khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp của Diệp Tả Dữu lại không giảm mà còn tăng.
Đường đi về phía trước quả thật rất buồn chán, nhưng Diệp Tả Dữu dễ nhìn!
Có mỹ nhân để nhìn, còn có gì thú vị hơn nữa?
Lại thêm nửa tiếng, tầm nhìn trước mắt trở nên thoáng hơn, liếc mắt phía trước là đồng bằng, xem ra ba người Diệp Tả Dữu cuối cùng cũng đi ra khỏi rừng rậm.
Chỉ là nhìn rồi nhìn, khán giả đột nhiên phát hiện có chút không đúng.
[Đợi đã, nơi này sao lại có chút quen mắt thế?]
[Tôi cũng cảm thấy vậy, hình như là thấy ở đâu rồi.]
[Đù! Đây là cmn đầm lầy làm nhiệm vụ hôm qua?!]
[Hữu Hữu! Nguy hiểm! Lùi! Lùi! Lùi!]
Tầm nhìn trở nên rộng rãi hơn, Hạ Lỗi cười nói: "Quả nhiên tiếp tục đi về phía trước là không sai, xem ra chúng ta lập tức có thể nghỉ ngơi....ấy?"
Chính vào lúc Hạ Lỗi thiếu một chút nữa bước thêm một bước cuối cùng, Diệp Tả Dữu đột nhiên đưa tay kéo Hạ Lỗi lại.
Hạ Lỗi lập tức có chút căng thẳng: "Sao vậy, là phía trước có nguy hiểm sao?"
Lưu Kỳ cũng dừng lại, anh ta không biết từ lúc nào đã đi ra phía sau hai người, nhìn hai người phía trước không đi, anh ta khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Diệp Tả Dữu đột nhiên quay đầu nhìn anh ta, rồi lặp lại câu hỏi một lần nữa: "Anh thật sự không có kích phát nhiệm vụ gì sao?"
Sắc mặt Lưu Kỳ khẽ biến, anh ta cười khan một cái mới nói: "Đương nhiên là không có, tôi không cần phải lừa hai người."
Hạ Lỗi nghi hoặc nhìn hai người, anh ta cứ cảm thấy tình thế hiện tại hình như có chút không đúng, nhưng anh ta lại không phát hiện chỗ nào không đúng, chỉ có thể khó hiểu nhìn hai người.
Diệp Tả Dữu không nói gì, chỉ là yên tĩnh nhìn chằm chằm Lưu Kỳ.
Gương mặt cậu quá xinh đẹp, trên mặt không có biểu tình gì dư thừa, chỉ có đôi mắt xinh đẹp đầy lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn thẳng vào Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ bị ánh mắt này nhìn cảm thấy cả người bất an, thậm chí còn ẩn ẩn cảm thấy có chút bực bội.
Sẽ không phải bị phát hiện rồi chứ?
Càng nghĩ trong lòng Lưu Kỳ càng nôn nóng.
Chính vào lúc này, Diệp Tả Dữu đột nhiên đi về phía Lưu Kỳ hai bước.
Thật sự nghi ngờ anh ta?
Lưu Kỳ ngạc nhiên không chắc chắn, dứt khoát quyết định ra tay, tổ tiết mục chỉ quy định giữa tuyển thủ không được làm tổn hại lẫn nhau, nhưng không nói là không thể xung đột.
Anh ta đột nhiên xông lên, đưa tay muốn đẩy Diệp Tả Dữu về phía trước, ai mà ngờ được Diệp Tả Dữu linh hoạt xoay người, thế mà nhẹ nhàng tránh được tay của Lưu Kỳ.
Sắc mặt Lưu Kỳ thay đổi, qua nhiên là bị Diệp Tả Dữu phát hiện rồi!
Anh ta lúc này cũng không quan tâm được nhiều như vậy, lập tức xông về phí Hạ Lỗi.
Hạ Lỗi thậm chỉ còn không phát giác ra vấn đề, bị Lưu Kỳ đẩy lảo đảo đi về phía trước một bước.
Anh ta vừa đứng vững, đã nghe thấy âm thanh của camera đi theo anh ta vang lên: [Kích phát nhiệm vụ đầm lầy, mới tuyển thủ Hạ Lỗi tham gia thi đấu nội trong vòng năm tiếng rời khỏi đầm lầy.]
Thông báo vang lên ba lần, sắc mặt Hạ Lỗi xanh mét.
Lưu Kỳ lộ ra nụ cười đắc thắng, cũng không nhìn hai người, quay người chay vào rừng.
Diệp Tả Dữu đột nhiên ngăn anh ta lại: "Anh cứ như vậy mà đi?"
Lưu Kỳ: "Không thì sao?" dừng một chút, anh ta lộ ra nụ cười cổ quái, "Hay là nói, cậu chuẩn bị vứt bỏ đồng đội của cậu, cũng đi cùng với tôi?"
Hạ Lỗi lập tức trợn tròn mắt, cầu cứu nhìn Diệp Tả Dữu bên cạnh.
Diệp Tả Dữu không nhìn anh ta, chỉ nói: "Anh tốt nhất là đi cùng với chúng tôi."
Lưu Kỳ giống như là nghe thấy chuyện cười vây, không hề khách khí cười ra tiếng: "Đi hai theo hai người tìm cái chết? Tôi không có hứng thú, chúc hai nghười may mắn."
Nói xong câu này, anh ta nhanh chóng chạy về phía rừng.
Lưu Kỳ không biết là, anh ta càng đi về phía rừng rậm, tử khí quấn trên người anh ta càng dày hơn, cuối cùng hoàn toàn bao trùm anh ta.
Diệp Tả Dữu nhìn bóng lưng Lưu Kỳ biến mất, mới thu lại đồng tử lưu ly, khẽ thở dài.
Lưu Kỳ sắp chết rồi.