Phan Tuệ Chân mím môi, vốn dĩ bà ấy không muốn nói cho Kim Mê biết chuyện này nhưng không ngờ tới sẽ gặp phải Nhã Dung, bà ấy thở dài: “Đầu năm ngoài, bác cả con bất ngờ bị trúng gió, bác gái nói với nhà chúng ta, hy vọng được chuyển tới căn biệt thự Kim Hải kia ở tạm, để bác cả con tĩnh dưỡng. Mẹ với ba con đều đồng ý, có điều sắp hai năm đến nơi rồi, bác cả con cũng khỏi bệnh rồi mà họ vẫn không có ý chuyển ra, thế nên Nhã Dung mới có ý kiến với họ.”
Lượng tin tức trong câu nói kia quá lớn, Kim Mê tiêu hóa xong mới mở miệng: “Nhà bác cả thấy mẹ với ba hiền, không đuổi họ đi nên mới lì ra, không chuyển đi. Có điều có ý kiến cũng nên là con có ý kiến, suy cho cùng biệt thự kia do con bỏ tiền ra mua, có liên quan gì với mấy người Nhã Dung?”
Phan Tuệ Chân thở dài, nhìn cô: “Miểu Miểu, mẹ với ba con chỉ có một mình con, hai ta giữ một đống tiền con để lại cũng chẳng có con cái thừa kế, sao họ hàng có thể không thèm khát được? Bây giờ mẹ với ba con ngày càng lớn tuổi, họ chỉ mong lúc chúng ta lập di chúc, họ sẽ được chia một chút tài sản thôi.”
Kim Mê mím môi không nói gì, chẳng trách hôm nay Nhã Dung bận đi đón con mà còn cố ý tới thăm mẹ cô một chuyến, chỉ vì muốn lượn lờ trước mặt bà để bà nhớ mà sau này được chia thêm chút tài sản.
“Nhưng mà bây giờ con về rồi, tiền kia vốn là của con, ba mẹ đương nhiên sẽ giao lại cho con.” Phan Tuệ Chân cần tay Kim Mê: “Mẹ với ba con cũng chẳng tiêu nhiều tiền, mấy năm nay mặc dù nhân dân tệ mất giá nhưng bất động sản của con lại tăng lên không ít, thêm vào đó còn vàng con tích trữ nữa, tổng tài sản chắc là cũng tăng lên không ít.”
Kim Mê nhìn bà ấy, trong lòng buồn bã: “Mẹ với ba con tiết kiệm thế làm gì, mẹ thấy đấy hai người không tiêu thì người khác cũng ủ âm mưu với chúng thôi. Còn có biệt thự Kim Hải kia nữa, lúc đầu con mua nó là vì thấy hoàn cảnh rất tốt, thích hợp cho ba mẹ dưỡng lão, kết quả hai người không ở, lại còn để nhà bác cả ở lâu như thế.”
Mặc dù là người một nhà nhưng cũng không thể không biết ngại như thế. Ba mẹ cô da hiền lành nhưng cô không dễ nói chuyện đâu.
Có vẻ biết cô đang nghĩ gì, Phan Tuệ Chân hé miệng, chuẩn bị nói thì ba Kim Mê gọi điện thoại tới, hỏi xem bà ấy tu sửa thế nào rồi. Sau khi cúp điện thoại, Phan Tuệ Chân nói với Kim Mê: “Ba con nói hôm nay câu được mấy con cá, bảo mẹ về nấu cá ăn. Con...”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT